CHƯƠNG 19: KẺ ĐA TÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đa tình tự cổ nan di hận

Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ."

----------------------

Ngụy Thuần tỉnh lại là giữa đêm mưa mùa hè rền rả. Trận mưa này cùng việc gặp Hoàng Chính Dương sáng nay làm y nhớ đến trận mưa cách đây hơn nửa năm. Thật không ngờ chỉ sau nửa năm mà mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi!

Hôm đó sau khi bị Phùng Bát bắt đi, bọn chúng nhốt Ngụy Thuần lại trong đại lao của Thiên Thượng, một nơi chỉ có bóng tối cùng mùi hôi thối tanh tưởi của những tù nhân thống khổ ngày đêm rên khóc vì vết thương trên thịt da. Bọn họ đều là những kẻ không may, là kẻ thù hoặc là đối tượng mà người khác thuê Thiên Thượng bắt giữ. Ngụy Thuần đã trải qua hơn nửa tháng trời bị giam giữ trong đó.

Cho đến một ngày, Ngụy Thuần tưởng rằng mình không thể nào nhìn thấy lại ánh sáng mặt trời thì cánh cửa địa ngục mở ra, y được người ta đón ra ngoài, người đến không ai khác lại chính là Hoàng Thiếu Hoa!

Hắn nhiều ngày theo dõi hành tung Phùng Bát, âm thầm điều binh giả dạng làm người Tây Vực tấn công phân đà của Thiên Thượng, hại Phùng Bát phải đích thân đến đó dẹp loạn một chuyến. Thiên Thượng từ ngày mất đi Hoàng Chính Dương cùng sát thủ có năng lực chỉ huy như Vô Khuyết thì mọi chuyện lớn nhỏ đều một tay Phùng Bát xử lý, điều này khiến hắn vô cùng đau đầu.

Phùng Bát vừa rời khỏi thì Hoàng Thiếu Hoa cùng cao thủ của mình trong đêm tối liền tấn công nhà lao, mạo hiểm cứu người. Nhìn thấy Ngụy Thuần yếu ớt chỉ còn chút hơi tàn nằm dưới đất. Vết thương trên cơ thể mưng mủ, cơ thể y vốn đã nhiễm độc trùng, thời gian bị giam ở nơi ẩm ướt tối tăm độc trùng phát tác đã chuyển sang khó điều trị. Ngay cả có bách hoa dược e là cũng chỉ có thể duy trì được một thời gian.

Sau khi thành công cứu người mang ra ngoài, Hoàng Thiếu Hoa kéo khăn bịt mặt ra, khụy gối xuống ôm lấy Ngụy Thuần vào lòng, vành mắt hắn đỏ ửng. Tiểu thái tử, đứa con của Huyền Tông vì hắn không bảo vệ tốt mà trở nên khổ sở thế này, Hoàng Thiếu Hoa có biết bao nhiêu đau đớn. Hắn vừa ôm y vừa khàn giọng gọi.

"...Ngụy Thuần...Ngụy Thuần à, tỉnh dậy!"

Ngụy Thuần trong ánh sáng mờ nhạt của trăng đêm, y hơi nheo nheo mắt. Đã lâu lắm rồi không được hít thở bầu không khí trong lành như vậy, Ngụy Thuần tham lam hít căng lồng ngực mùi của thiên nhiên cây cỏ xung quanh. Hoàng Thiếu Hoa thấy y đã tỉnh, hắn không khỏi mừng rỡ.

"Ngụy Thuần?"

Ngụy Thuần nghe tiếng gọi của hắn, mí mắt yếu ớt giương lên, hiện ra chính là gương mặt Hoàng Thiếu Hoa, lúc này y mới có dịp nhìn kỹ, người này ngũ quan đoan chính, ánh mắt sáng quắc tựa ánh mặt trời, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ sậm. Đặc biệt là đôi mắt, ánh mắt mạnh mẽ lãnh khốc này Ngụy Thuần đã nhìn thấy ở Hoàng Chính Dương. Dù là huynh đệ song sinh nhưng Hoàng Thiên Tường tuyệt nhiên không giống.

"Quả nhiên là phụ tử!"

Ngụy Thuần hơi run run muốn ngồi dậy, miệng mấp máy.

"Bá bá!"

Hoàng Thiếu Hoa vì tiếng gọi này mà phút chốc toàn thân run rẩy, đứa con của Huyền Tông, hắn đã hy sinh cả gia đình của mình để giữ mạng lại cho y, y không thể có bất kỳ chuyện gì, nếu không, tất cả những mất mát của hắn suốt mười tám năm qua đều là hy sinh vô ích hay sao?

"Bá bá, có thể đỡ ta ngồi dậy hay không?"

Nhìn Ngụy Thuần yếu ớt vô lực, Hoàng Thiếu Hoa thấy tâm mình đau một mảng. Nếu Huyền Tông biết được hắn đối với thái tử không làm tròn trách nhiệm, phải chăng sau này dưới cửu tuyền sẽ không thể nhìn mặt chủ tử của mình hay không?

Hắn vươn tay bế Ngụy Thuần đến bên cạnh một gốc cây rồi đặt y ngồi xuống cho tựa lưng vào gốc cổ thụ. Lúc này, thuộc hạ của hắn đã rời xa một đoạn để bọn họ tùy ý nói chuyện. Ngụy Thuần nhìn Hoàng Thiếu Hoa, trên tay hắn có một vết thương rất dài, máu vẫn còn chảy ra, còn có vài vết thương nhỏ rải rác ở những nơi khác nhau. Mái tóc bạc trắng của hắn khiến Ngụy Thuần hiểu rõ thời gian qua ắt hẳn hắn không sống dễ chịu gì. Còn có nương tử vừa bị Phùng Bát giết chết.

"Bá bá...người cùng Thiên Tường nhiều năm qua chiếu cố cho Ngụy Thuần rất tốt, Ngụy Thuần luôn nhớ rõ..."

Ngụy Thuần từ từ cất giọng, hai người ngồi đối diện nhau một già một trẻ, một cao lớn uy vũ một mảnh khảnh, một đầu bạc trắng một mái đầu xanh, nhìn bọn họ lúc này thật giống phụ tử đang nói chuyện cùng nhau, ánh mắt chứa biết bao thâm tình.

"Ta từ nhỏ không có người thân, chỉ có bốn người bọn họ bên cạnh. Dù Thiên Tường sau này làm nhiều chuyện khiến ta đau lòng nhưng hiện tại ta cũng không còn trách hắn nữa... Nhưng sư phụ của ta, Tử Thứ, a Hà...bọn họ, bọn họ vì sao chuốc lấy kết cuộc thảm hại như vậy? Tử Thứ chết không nhắm mắt, sư phụ ta thân xác điều hiu nơi nấm mồ cô độc, gương mặt a Hà bị người ta nhẫn tâm phá hủy... Hoàng bá bá, bá bá nói ta phải làm sao?...Mặt a Hà có thể cứu, nhưng còn mạng của sư phụ và Tử Thứ, ai sẽ trả lại cho họ đây?"

Hoàng Thiếu Hoa nhìn Ngụy Thuần, chân mày cũng không nhíu lại, ánh mắt thẳng thừng không né tránh. Vì hắn biết những việc đó nếu thời gian quay ngược lại hắn vẫn phải làm. Dù cảm thấy tội nghiệt của mình không thể tha thứ nhưng hắn không cầu sự tha thứ. Có những việc biết là tàn nhẫn nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

Ngụy Thuần nhìn gương mặt tiều tụy vì chịu quá nhiều thống khổ của Hoàng Thiếu Hoa phút chốc làm cho phân tâm. Rốt cuộc thì ai mới là tội nhân hay tất cả bọn họ đều là nạn nhân của vòng xoáy định mệnh? Trong đáy mắt Ngụy Thuần từ lúc nào đã nhàn nhạt nước, y càng nhắc đến những người thân đã mất lại càng cảm thấy thương tâm.

"Bá bá, ta đã biết tất cả, những gì bá bá làm là đều vì ta. Những người đó vì ta mà chết, trăm sai ngàn sai đều là ta sai. Đều là lỗi của ta!"

"SAI!"

Hoàng Thiếu Hoa bất giác lớn tiếng. Lời nói của hắn vẫn mạnh mẽ như vậy, không một gợn sóng, hắn vừa nói vừa nắm lấy vai Ngụy Thuần siết chặt. Làm y nhìn thẳng vào hắn.

"Ta không phải vì một Hứa Ngụy Thuần ở Vạn Trùng Sơn mà làm như vậy, mà chính là vì Lục Thiên Châu thái tử của Kỳ Quốc. Nếu ngài đã biết thì ta cũng nói thẳng, ngài nên nhớ mình là thái tử của Kỳ Quốc, chứ không phải là một Hứa Ngụy Thuần. Ngài là Lục Thiên Châu, là con của tiên đế cùng Lan Lăng hoàng hậu! Người đang ngồi trên ngai vị thái tử kia chỉ là một cẩu tạp chủng của loạn thần tặc tử Sở Kính Nghiêu cùng ả tiện nhân kia. Đây là quốc nhục! Để thiên hạ vào tay cẩu tặc thì một người làm thần như ta có còn đáng để sống nữa hay không? Có xứng đáng đối diện cùng liệt tổ liệt tông bao đời trung thần nữa hay không?...Bao nhiêu năm qua ta có thể duy trì, cũng chỉ vì hy vọng một ngày thái tử trưởng thành, có thể trở về đoạt lại thiên hạ. Để tiên đế cùng hoàng hậu nương nương có thể ngậm cười nơi chín suối. Những người kia hy sinh vì xã tắc cũng là đáng, ta dù nợ họ một mạng nhưng tất cả đều xứng đáng!"

Ngụy Thuần nghe đến đây không khỏi ánh mắt trầm xuống. Nước mắt từ lúc nào cũng đã rời khỏi hốc mắt. Y nhìn hắn run run giọng.

"Bá bá, vậy bá có bao giờ hỏi đến bá tánh có cần đến một thái tử hữu danh vô thực như ta không? Ngụy Thuần có tài cáng gì? Bất quá chỉ là một đại phu bốc thuốc chữa bệnh. Ngụy Thuần có thể mang đến cơm ăn áo mặc cho bá tánh hay sao? Ngụy Thuần có thể dẫn binh sát phạt địch quốc, có thể bảo vệ xã tắc, có thể làm Kỳ Quốc được hùng mạnh được hay sao?"

Ngụy Thuần càng nói giọng càng trở nên sâu lắng.

"Ngụy Thuần không làm được! Bá tánh không cần ta và ta cũng không cần bá tánh. Ta chỉ cần một cuộc sống bình thường, chỉ cần bên cạnh người mà ta yêu thương. Nhìn những người quan trọng an ổn sống đến răng long đầu bạc mà thôi. Ngụy Thuần không cần gì nữa!"

"Thái tử, ngài như vậy là đi ngược lại di huấn của tiên vương, đi ngược lại mong muốn của hoàng hậu nương nương!"

"Mẫu thân ta mới không cần!"

Hoàng Thiếu Hoa bất giác nhíu mày thành hàng.

"Sư phụ từng nói với ta, mẫu thân muốn ta sống một đời an nhàn, không lo không nghĩ, nàng muốn ta trải qua cuộc đời bình an, không cường thủ hảo đoạt! Còn phụ hoàng... theo những gì ta được biết, người sinh thời cũng không phải là một bậc minh quân!"

"CHÁT!"

Ngụy Thuần vừa dứt lời lập tức gò má cảm giác đau rát. Hoàng Thiếu Hoa vừa giáng cho y một bạt tai. Y không nói gì, chỉ nhìn thấy cánh tay Hoàng Thiếu Hoa khẽ run lên.

"Ngài không được hỗn xược với tiên đế. Năm đó tiên đế đã rất khổ tâm!"

Ngụy Thuần khẽ nhắm nghiền mắt lại hít một hơi.

"Bá bá...là vua một nước thì phải làm cho bá tánh được cơm no áo ấm, nếu không được thì để người khác làm đi. Là họ Lục hay họ Sở thì có gì là quan trọng? Bá bá đừng nhọc công nữa..."

Ngụy Thuần vừa nói vừa nhìn mái tóc đã bạc trắng của Hoàng Thiếu Hoa không khỏi thấy tâm mình đau một mảng.

"Dù bá bá đã giết hai người mà ta thương yêu...nhưng ta không hận bá bá. Vì tất cả đều là do ta! Bá bá vì ta cũng đã hy sinh quá nhiều, dù bá bá nói chỉ vì Kỳ Quốc, nhưng cuối cùng vẫn là vì sinh mạng của ta. Ngụy Thuần nợ bá bá một ân tình."

"Thái tử..."

"Vì ta bá bá mất đi hài tử, vì ta bá bá mất đi bá mẫu, vì ta mà bá bá phải mang tiếng một kẻ bất nhân với nhi tử, bất nghĩa với nương tử của mình... Đều là ta hại bá bá!"

Ngụy Thuần vừa dứt lời, bỗng dưng khụy gối xuống trước mặt Hoàng Thiếu Hoa, làm hắn một phen kinh hoảng liền quỳ rạp khấu đầu trước Hứa Ngụy Thuần, y liền giật mình lùi lại phía sau.

"Thái tử, ta là thần tử, ngài là chủ tử không thể làm như vậy!"

Ngụy Thuần bất giác giương khóe môi lên cười chua chát.

"Thái tử...ta không muốn, cũng sẽ không làm! Lục Thiên Châu...mười tám năm trước đã chết rồi, chỉ còn lại một Hứa Ngụy Thuần mà thôi! Ta suốt đời này nợ bá bá, có lẽ mãi mãi cũng không bao giờ trả được..."

Tình cảnh ngày hôm đó Ngụy Thuần vẫn còn nhớ rõ, dù là đã qua nửa năm. Ánh mắt tuyệt vọng đau đáu của Hoàng Thiếu Hoa vẫn còn ám ảnh y, nhưng Ngụy Thuần biết làm gì bây giờ, y không muốn làm vua cũng không thể làm vua. Và quả thật Lục Cảnh Hào sau khi đăng cơ hoàng đế thì cuộc sống bá tánh liền thay đổi.

Bất giác một mảng gió lạnh lùa vào. Ngụy Thuần liếc nhìn qua khung cửa sổ, bên ngoài tối tăm, bên trong cũng là một mảng u tối. Y nhận ra đây là căn phòng mình từng ở khi bị Yến Thanh bắt đi lần trước.

"Hóa ra họ đã đưa ta về đây!"

Ngụy Thuần vén chăn ngồi dậy, lại một trận ho khan ập đến. Sức khỏe của y đã kiệt quệ, mấy ngày đi đường không nghỉ cùng thời tiết mưa nắng thất thường làm y đã sắp không trụ nổi. Ngụy Thuần những ngày này muốn trở về Vạn Trùng Sơn, nhưng nơi đó cảnh còn người mất, trở về chỉ làm y tâm càng thêm đau. Thế gian rộng lớn cũng không có một chỗ để y trở về, không có bất kỳ người nào chờ đợi y!

Nửa năm trước sau khi được cứu ra, Ngụy Thuần đã biết Hoàng Chính Dương vẫn còn sống, còn bị thương rất nghiêm trọng. Huyết ma đã đánh mất toàn bộ ký ức, trong đó có cả quãng thời gian hai người bọn họ ở bên nhau. Ngụy Thuần thật ra cũng không định gặp lại hắn, những tổn thương mà y dù không cố ý nhưng đã khiến hắn phải sống một kiếp người lang bạt, khiến Ngụy Thuần không có cách nào đối diện cùng hắn nữa.

Nhưng nghĩ đến nếu không thể qua khỏi mùa đông năm nay làm Ngụy Thuần ngậm ngùi, chỉ muốn đến nhìn qua hắn một lần cuối. Tiếc là lần gặp mặt này lại trong tình cảnh trớ trêu như vậy! Càng tốt, hắn không thể nhận ra y thì dù y có không còn tồn tại trên cõi đời này hắn cũng sẽ không đau lòng đi?

Ngụy Thuần đứng bên cửa sổ mặc cho gió lạnh ùa vào người, đến khi trên thân thể chỉ còn một mảnh lạnh lẽo thì trời cũng đã tạnh mưa. Y đến bên giường xách tay nải, dù gì cũng không nên ở lại chỗ của người ta, y không muốn tận mắt nhìn thấy cảnh ân ân ái ái của Hoàng Chính Dương và một người khác. Dù có chết, cũng không muốn!

Ngụy Thuần rời khỏi phòng theo lối mòn đi ra ngoài. Trời đêm tối mờ mịt, chỉ có những ngọn đèn lồng mờ nhạt treo ở trên cao. Một cơn gió lùa qua, lại một cơn ho kéo dài bất tận. Lồng ngực Ngụy Thuần nhói đau, y khẽ tựa vào thân cột để cảm thấy dễ chịu một chút. Bất giác, từ lúc nào một kiện áo choàng ấm áp trùm lên thân thể, y xoay đầu lại nhìn liền bắt gặp Yến Thanh đang đứng phía sau mình.

"Thần y sức khỏe không tốt, vì sao không vào trong nghỉ ngơi? Đêm mưa giá lạnh còn tính đi đâu?"

Ngụy Thuần bỗng nhếch mép lên cười chua chát.

"Thần y sao? Yến tả sứ ngươi đừng gọi ta như vậy, ta cảm giác thật nực cười! Hứa Ngụy Thuần thân đã như đèn treo trước gió, cũng không muốn ở lại tiếp tục làm phiền các ngươi!"

"Là vì Huyết ma sao?"

Ngụy Thuần không trả lời, chỉ có giương đôi mắt nhàn nhạt nhìn về Yến Thanh.

"Huyết ma nửa năm trước là giáo chủ ta mạo hiểm tính mạng mang về, dốc tâm điều trị mới có thể bảo toàn tính mạng. Huyết ma cũng không còn nhớ những chuyện xưa, bây giờ hai người bọn họ chính là ân ân ái ái, tình cảm mặn nồng!"

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Yến Thanh mà Ngụy Thuần khẽ cười lạnh trong lòng.

"Ta cũng không định giành với giáo chủ, ngài gấp gáp để làm gì?"

Ngụy Thuần vừa nói vừa bật cười, nhưng nhìn kỹ lại nụ cười đó có bao nhiêu thê lương.

"Nếu hiện tại là hạnh phúc thì ta thành tâm chúc phúc cho bọn họ. Còn có hôm nay không bỏ ta lại giữa đường, đa tạ các ngươi! Bây giờ xin cáo từ!"

"Khoan đã!"

"Yến tả sứ còn muốn điều gì ở ta?"

"Huyết ma trúng một loại cổ độc, trước đây vẫn chưa tiêu trừ hết...chắc thần y cũng rõ?"

"Không phải đã tiêu trừ gần hết rồi sao?"

"Lần đó Phùng Bát ra tay quá nặng, không biết vì lý do gì độc dược vẫn còn bám trụ, hiện tại thỉnh thoảng lại phát đau. Lý Hành đã dốc sức cứu chữa vẫn không khỏi, không biết thần y...có thể chữa dứt độc cho hắn rồi mới rời khỏi có được hay không?"

Ngụy Thuần nghe xong bỗng dưng không rõ tư vị gì, người hẳn nhiên y sẽ cứu, vì đó là ái nhân của y, nhưng y có một chút chán ghét bọn người của ma giáo, đặc biệt là Yến Thanh còn có Bạch Vân Hy nữa. Ngụy Thuần chính là không muốn người ta tính kế với mình.

"Hóa ra cứu ta là có mục đích! Đáng tiếc, Ngụy Thuần ngay cả sinh mạng của bản thân còn khó duy trì, làm sao có thể cứu phu quân của giáo chủ các người? Yến tả sứ ngài hãy tìm người khác đi!"

Nói xong, Ngụy Thuần dứt khoát xoay mặt bước đi, Yến Thanh ngờ cũng không thể ngờ Hứa Ngụy Thuần lại tuyệt tình như vậy. Những tưởng y nghe xong sẽ gấp gáp nhanh chóng gật đầu đồng ý, chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai về giao tình của y và Hoàng Chính Dương hay sao? Hoặc là Hứa Ngụy Thuần đang đóng kịch mà thôi? Nhưng dù là lý do nào cũng không thể để người ra đi như vậy. Nếu không, đời sống sau này của giáo chủ bọn họ phải tính làm sao?

"Thần y công tử, ngài không thể đi như vậy được. Nếu ngài chữa khỏi cho Huyết ma, chúng ta bằng lòng đáp ứng những gì công tử muốn!"

"Vậy sao? Nếu ta nói ta không muốn bất kỳ thứ gì thì sao? Ta đã là một người sắp chết, còn có thể muốn gì đây chứ?"

Ngụy Thuần quả nhiên tuyệt đường lui của Yến Thanh, y chính là mong như vậy, muốn không có bất kỳ ai nắm được tâm cơ của y, nhất là bọn người xấu xa này. Thấy Ngụy Thuần đã xoay người bước đi một đoạn, Yến Thanh nghiến răng nghiến lợi, chạy theo kéo vai Ngụy Thuần nắm lại.

"Hóa ra những lời đồn đại trên giang hồ đều là bịa đặt. Ngươi cùng Huyết ma vốn chẳng có giao tình gì!"

"Giao tình sao?"

Ngụy Thuần vừa nói vừa cong môi nhàn nhạt cười.

"Hắn với ta bất quá chỉ là bèo nước tương phùng. Tả sứ đã nghĩ quá nhiều. Có điều, muốn ta cứu hắn không phải là không thể!"

Nghe đến đây Yến Thanh lập tức hai mắt sáng lên.

"Thần y nói đi!"

"Tìm một người giúp ta. Người này họ Từ, tên Thiếu Phương. Từng là kiếm khách đệ nhất Kỳ Quốc! Đã quy ẩn giang hồ nhiều năm, cũng không ai biết là hắn đi đâu."

Yến Thanh thoáng chút kinh hãi, nhưng vội vã giấu đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt của mình.

"...Công tử tìm hắn để làm gì?"

"Việc đó, nếu ngươi đồng ý thì ta liền ở lại, còn không ta mạn phép cáo từ!"

"...Được rồi được rồi, chỉ là việc tìm người, bổn giáo nhất định sẽ dốc sức. Vậy bây giờ có thể đến xem bệnh rồi chứ?"

"Được!"

Ngụy Thuần cùng Yến Thanh xoay người đi cũng không biết rằng ở nơi góc hẹp có một người lắng nghe toàn bộ câu chuyện giữa bọn họ.

"Bèo nước tương phùng sao?"

Hắn âm trầm đứng đó một lúc lâu, ánh mắt dõi theo hình bóng Ngụy Thuần dần chìm khuất trong màn đêm rồi phi thân đi mất.

--------------------

Khi Ngụy Thuần cùng Yến Thanh đi được một lúc thì dừng chân trước một biệt viện, Ngụy Thuần nhận ra nơi này, chính là gian phòng của Bạch Vân Hy mà y từng ghé qua.

"Vậy ra bọn họ ở cùng một chỗ!"

Ngụy Thuần bỗng nhiên nhếch mép lên cười, u sầu cùng tịch liêu tràn lên đáy mắt, y khẽ đặt tay lên tim mình, cảm giác nơi đó đang rất đau! Ngụy Thuần hít một hơi kiềm xuống cảm xúc nhất thời đang ứ nghẹn trong lồng ngực rồi bước vào, bên trong không khí yên ắng đến dị thường, mùi trầm hương phảng phất, trên trường kỷ chính là hai thân ảnh đang quấn lấy nhau.

Hoàng Chính Dương ngồi tựa lưng vào trường kỷ, Bạch Vân Hy thì nằm trong lòng hắn, miệng ngậm lấy ngón tay hắn cắn cắn. Nhìn Vân Hy như một tiểu miêu tinh nghịch phá nũng nịu cùng ái nhân của mình. Hoàng Chính Dương ngón tay khẽ vuốt ve gò má phúng phính của hắn. Hai bên người hầu liên tục đứng quạt cho bọn họ. Ngụy Thuần nhìn không khỏi thấy lòng lạnh lẽo, như có ai đó dùng dao khẽ đâm vào tim mình khiến vành mắt y hơi phiếm hồng.

"Hóa ra thất tình chính là như vậy!"

Y nhếch mép lên cười một cái tự giễu chính mình đa tình, còn muốn chạy đến đây nhìn hắn một lần, rốt cuộc lại là như thế này đây.

"Nửa năm không gặp, thần y vẫn khỏe chứ?"

Bạch Vân Hy từ lúc nào đã mở miệng làm Ngụy Thuần không khỏi cười lạnh. Nửa năm trước không phải hắn nhả chữ như vàng hay sao? Đến nói đều là Yến Thanh nói thay, quả nhiên, người say trong tình yêu có khác! Nhưng Ngụy Thuần cũng không đáp lại câu hỏi của Bạch Vân Hy, y không nhìn bọn họ, chỉ thản nhiên nói một câu. Lời nói không nhanh không chậm, cứ như thể người trước mắt y không hề quen biết.

"Ta đến để chẩn bệnh, người cần chữa bước ra đây!"

Ngụy Thuần dứt lời liền ngồi xuống bàn, thản nhiên rót cho mình một tách trà đưa lên miệng thưởng thức. Nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể thấy được tay y khẽ run run.

Nghe khẩu khí này của Ngụy Thuần, Bạch Vân Hy ngoài ý muốn cảm thấy vô cùng chán ghét, cái hắn muốn không chỉ là Ngụy Thuần chữa bệnh cho Huyết ma, mà chính là làm tổn thương Ngụy Thuần, người mà cách đây nửa năm dám cao ngạo trước mặt hắn. Thật không ngờ, nửa năm sau, vẻ nhàn nhạt thanh lãnh đó càng khiến hắn như gai đâm vào mắt, thập phần chán ghét hơn. Bạch Vân Hy liếc nhìn Hoàng Chính Dương một cái, hắn không nói không rằng đẩy Vân Hy ngồi dậy, rồi chính mình rời khỏi ghế đến bên cạnh Ngụy Thuần ngồi xuống.

Ngụy Thuần nhìn cũng không nhìn Chính Dương, y sợ khi thấy hắn bản thân sẽ không khống chế được mà khinh suất, ánh mắt chung thủy dán chặt vào tách trà đang uống dở, chỉ tùy tiện nói một câu.

"Đặt tay lên bàn!"

Hoàng Chính Dương âm trầm nét mặt nhìn Ngụy Thuần, không hiểu sao trong mắt hắn lúc này lửa giận nồng đậm, nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt kia khiến hắn càng muốn giết chóc. Nhưng hắn vẫn đặt tay lên bàn theo lời y. Ngụy Thuần vươn ngón tay thon dài đến cổ tay hắn lắng nghe tâm mạch. Từng ngón tay lành lạnh chạm vào da thịt khiến Hoàng Chính Dương khẽ nhíu mày. Chỉ thoáng chốc y liền rời tay ra, miệng khẽ nói.

"Trích máu!"

Hoàng Chính Dương vẫn không nói gì, hắn ánh mắt không động chầm chầm nhìn Ngụy Thuần, nếu lúc này Ngụy Thuần nhìn vào hắn, nhất định sẽ không khỏi giật mình. Trong đó chỉ còn sự căm phẫn lên đến đỉnh điểm không rõ nguyên nhân. Không thấy Chính Dương động tĩnh gì, y khẽ nhíu mày.

"Còn không mau trích máu!"

Thật lâu sau mới nghe hắn mở miệng.

"Ngươi không phải là thần y hay sao? Không thể nhìn mặt đoán bệnh?"

Ngụy Thuần nghe xong tâm trạng khẽ biến nhưng cũng không nhìn hắn. Y chợt thấy con dao gọt trái cây trên bàn liền đoạt lấy một đường khứa qua đầu ngón tay của hắn, vết thương không sâu nhưng cũng đủ làm Hoàng Chính Dương âm trầm nét mặt. Kẻ này dù hắn nói đến như vậy vẫn thủy chung không nhìn mặt hắn hay sao?

Ngụy Thuần nhanh chóng lấy khăn tay thấm máu của hắn đưa lên mũi ngửi. Sau đó lạnh mặt xách lấy tay nải đứng dậy.

"Ta sẽ viết lại cách điều trị cùng đơn thuốc. Ngày mai bảo người đến phòng ta nhận. Sau đó cứ như vậy mà làm. Còn bây giờ cũng không còn sớm ta phải trở về nghỉ ngơi!"

Ngụy Thuần vừa dứt lời cũng không đợi những kẻ kia phản ứng liền nhanh chân ra ngoài. Vừa đi một đường đến góc vắng y liền ho một trận lớn. Máu tươi từ miệng trào ra, lúc này y cả thân cả tâm đều đau đớn. Khi nãy trong kia y đã gắng gượng, vì không muốn bản thân mình trước mặt Hoàng Chính Dương trở nên chật vật nên mới nhanh chóng lui ra ngoài. Mặt Ngụy Thuần đã không còn huyết sắc, môi vì máu tươi nhuộm một màu đỏ thắm, lồng ngực đau đớn như muốn vỡ tung. Y chầm chậm lê từng bước mệt mỏi về phòng. Lúc này, bên trong người hầu đã cẩn thận thắp nến và chuẩn bị một thùng tắm nhỏ để y tẩy rửa.

Sau khi ăn cháo khuya thì Ngụy Thuần lên giường ngủ. Khuya đêm đó trời lại mưa rất to, trong tiếng mưa rền rả là tiếng ho khan không dứt của Ngụy Thuần. Y chật vật cho đến khi có một một cỗ huân hương dịu ngọt bay vào phòng. Mí mắt dần nặng trĩu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ say. Cũng không biết rằng sau khi y ngủ có một bóng người bên ngoài bước vào, còn ngồi ở đầu giường nhìn y thật lâu.

----------------

Suốt bảy ngày liền Ngụy Thuần không rời khỏi phòng, mỗi ngày đều có người đúng giờ đến báo cáo tình hình của Hoàng Chính Dương cho y nghe, bọn họ đều là đại phu có y thuật cao trong thiên hạ được ma giáo đưa đến đây làm phụ trợ cho Lý Hành trước đó, nhưng tiếc là Lý Hành lực bất tòng tâm nên đã rời khỏi không lâu trước đó.

Hôm nay Ngụy Thuần cảm thấy thời tiết ấm áp, suốt mấy ngày liền trời mưa không dứt, hôm nay ngoại lệ gió mát trăng thanh, y liền đẩy cửa phòng bước ra ngoài. Nơi y ở gần một mái đình nhỏ, bên cạnh là hồ nước trồng rất nhiều sen. Mùa hè sen trong hồ nở rộ một màu hồng nhạt thơm ngát. Xung quanh hồ trồng nhiều trúc xanh. Ngụy Thuần theo lối mòn đến tiểu đình ngồi xuống, lấy ra tiêu trúc rồi đưa lên môi thổi một âm điệu. Tiếng tiêu trúc theo gió mát vút lên cao. Bỗng dưng Ngụy Thuần ngừng lại, một trận ho khiến y vô cùng khó chịu. Y tựa đầu vào thành cột dưỡng thần.

"Không ngờ thần y cũng có hứng thú này!"

Ngụy Thuần giật mình mở mắt ra, Hoàng Chính Dương không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh y từ trên cao nhìn xuống, hai người mắt đối mắt, mặt đối mặt. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thẳng vào mắt nhau sau lần đầu gặp gỡ giữa đường, lại là khoảng cách gần như vậy. Ngụy Thuần khẽ chớp mắt một cái liền hướng mặt ra bờ hồ, cũng không tiếp tục nhìn hắn nên đã bỏ lỡ cảm xúc mãnh liệt khó hiểu đang dâng trào trong đáy mắt Hoàng Chính Dương.

Ngụy Thuần vươn tay chạm nhẹ vào cổ họng mình cho giảm bớt cơn đau. Nhớ lại nếu là trước đây ắt hẳn Hoàng Chính Dương sẽ ôm y vào lòng để y phần nào dễ chịu. Nghĩ đến đấy, Ngụy Thuần liền cảm thấy một mảng lạnh lẽo trong tâm.

"Đêm khuya ngươi còn không ngủ, đến đây làm gì?"

"Vậy còn ngươi? Không phải ngươi cũng một mình ngồi đây hay sao?"

Hoàng Chính Dương từ lúc nào cũng đã ngồi xuống bên cạnh Ngụy Thuần, nhưng mắt hắn thủy chung vẫn đặt trên gương mặt y, làm sườn mặt Ngụy Thuần nóng lên. Y khẽ nhíu mày che đi cảm giác lúng túng trong lòng. Hai người cứ ngồi như vậy cho đến một lúc sau Hoàng Chính Dương bỗng dưng lên tiếng.

"Nghe nói ngươi muốn tìm Từ Thiếu Phương mới nhận chữa cho ta?"

Trong lời nói của Hoàng Chính Dương Ngụy Thuần nghe rõ có ý trào phúng.

"Phải. Đã tìm thấy hắn hay sao?"

"Vậy thì chưa. Nhưng...cứu ta phải cần đến điều kiện hay sao?"

Ngụy Thuần nghe xong hơi đảo mắt một cái.

"Ta chưa từng chữa cho ai mà không đổi lại bất kỳ lợi ích gì!"

Hoàng Chính Dương nhìn y một lúc bỗng nhiên bật cười. Trong nụ cười của hắn nghe rõ sự mỉa mai cùng châm chọc.

"Cũng phải, bất quá chúng ta chỉ là bèo nước tương phùng. Ngươi ra điều kiện rất đúng!"

Nghe đến đây Ngụy Thuần khẽ nhíu mày. Phải chăng hắn đã nghe câu chuyện giữa y cùng Yến Thanh?

"Trời không còn sớm, ta phải trở về!"

Hoàng Chính Dương cũng không chờ y trả lời mà đứng dậy lạnh mặt quay lưng rời khỏi. Ngụy Thuần vẫn ngồi đó phóng mắt ra giữa hồ, không rõ tư vị gì. Y trong miệng lẩm nhẩm hai câu thơ, ánh mắt cô liêu u tịch.

"Đa tình tự cổ nan di hận

Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ."

(Tạm dịch: Kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ lưu mối hận - nỗi hận này dằng dặc biết bao giờ nguôi)

Đến gần tản sáng Ngụy Thuần mới trở về phòng. Gió lạnh cùng sương đêm làm thân bệnh tật như y phải nằm bẹp trên giường suốt cả ngày hôm sau. Y không muốn mình chết ở đây, nhưng cũng không muốn rời khỏi nơi này. Mấy ngày qua nhìn thấy Hoàng Chính Dương y càng thêm lưu luyến. Nghĩ đi nghĩ lại có phải y đang phải trả cho những gì mà mình nợ hắn hay không?

Ngụy Thuần lâm vào hôn mê bất tỉnh là chuyện của hai ngày sau. Lý Hành lại được triệu đến. Hắn thật không ngờ hơn nửa năm trước người mà hắn chữa trị lại là thần y công tử. Và hôm nay duyên hảo hợp lần nữa lại đến. Hắn càng bất ngờ hơn vì thần y công tử còn quá trẻ lại là một người có dung mạo bất phàm như vậy. Lúc Lý Hành chẩn xong mạch Yến Thanh đứng một bên hỏi.

"Bệnh của hắn như thế nào?"

"Nếu thần y công tử đã bó tay thì ta cũng đành chịu. Nhưng có một điều, y hôn mê không phải vì độc trong người phát tác mà là bị nhiễm phong hàn. Thần y biết rõ mình cần tránh những gì nhưng vẫn để mình suy yếu như vậy...trừ khi chính là bản thân y không còn muốn sống nữa!"

"Cái gì?"

Yến Thanh một bên nghe không khỏi một trận giật mình. Trên đời này liệu có người không quý trọng mạng sống của mình hay sao?

"Ta sẽ kê cho y một toa thuốc. Cứ theo liều thuốc này hẳn phong hàn sẽ qua khỏi. Tuy nhiên, độc dược trong người đã vượt quá tầm khống chế, e là không thể qua được mùa đông năm nay!"

------------------

Lúc này, Hoàng Chính Dương đang xem ca vũ cùng với Bạch Vân Hy, suốt hơn nửa tháng nay hắn phải chữa bệnh nên hai người không có hợp phòng. Bạch Vân Hy sống trong tịch mịch liền hờn dỗi. Tính tình trẻ con bộc phát lại hay nũng nịu. Nhưng hắn cũng chỉ có thể làm nũng một chút, hắn biết Hoàng Chính Dương tính tình lãnh khốc, cũng không thích ai nhiều lời. Từ khi Chính Dương tỉnh lại cho đến nay cũng chỉ có một mình Vân Hy hắn chủ động. Còn lại giữa bọn họ Chính Dương thật rất ít khi mở miệng nói chuyện.

"Dương, đêm nay ở lại với ta được không? Chỉ cần nằm bên cạnh, ta cũng không đòi hỏi thứ gì!"

"..."

"Được không? Dương...ta thực sự rất tịch mịch đi!"

Hoàng Chính Dương cũng không nói gì, nhưng đêm đó hắn quả thật không có rời đi. Hai người nằm bên nhau một chút, lúc này Vân Hy đang nằm trên ngực hắn, hơi thở phả ra đều đều. Hắn nhìn gương mặt non nớt của y mày không khỏi chau lại. Nửa năm trước khi tỉnh dậy hắn không nhớ rõ bất kỳ điều gì. Chỉ có Vân Hy bên cạnh chăm sóc cho hắn. Sau đó bọn họ liền ở bên nhau. Cho đến Vân Hy một ngày nói muốn cùng hắn công bố cùng thiên hạ. Hoàng Chính Dương lúc đó cũng thuận theo ý Vân Hy vì không có lý do để chối từ. Khi bọn họ ở bên nhau Vân Hy đều làm cho hắn thỏa mãn thân xác, tinh lực hắn dồi dào như vậy, Vân Hy lại rất lẳng lơ nũng nịu làm hắn thích thú. Hoàng Chính Dương nghĩ như vậy cũng được. Cưới hay không cưới cũng không có ý nghĩa gì với hắn.

Nhưng từ khi hắn nhìn thấy Hứa Ngụy Thuần mọi việc liền thay đổi. Hắn bắt đầu tự hỏi mình là ai, quá khứ mình ra sao? Có phải từng có một người quan trọng mà hắn đã quên mất hay không? Hoàng Chính Dương nhìn Vân Hy thêm chút nữa rồi đẩy người ra, ngồi dậy rời khỏi phòng. Nhưng hắn vừa rời đi thì Vân Hy cũng liền tỉnh dậy, đôi mắt trong màn đêm sâu thẳm đến lạnh người.

Hoàng Chính Dương đi đến bờ hồ ngồi xuống. Hắn nhớ rõ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Hứa Ngụy Thuần. Gương mặt đó ám ảnh hắn. Chính hắn đã sai người mang Ngụy Thuần về đây. Sau đó hắn cho thuộc hạ điều tra về vị thần y công tử này thì nghe được ngày xưa thiên hạ có lời đồn rằng giữa hai người bọn họ có giao tình. Trong đêm mưa gió, Hoàng Chính Dương muốn trả lời cho câu hỏi của chính mình mà đi đến phòng tìm y. Thật không ngờ ngoài ý muốn nghe được câu chuyện của y cùng Yến Thanh.

"Ta và hắn bất quá chỉ là bèo nước tương phùng!"

Câu nói đó khiến Hoàng Chính Dương vô cùng tức giận. Không hiểu vì sao hắn lại tức giận đến như vậy, hắn và y lại không có bất kỳ quan hệ gì. Liền sau đó ở trước mặt Ngụy Thuần hắn cố tình ôm ấp Bạch Vân Hy để y nhìn thấy nhưng Ngụy Thuần lại hoàn toàn lạnh nhạt. Đến nhìn hắn một lần y cũng không. Càng lúc hắn càng cảm thấy không cam tâm. Mỗi lần nhìn thấy y hắn liền cảm giác không trọn vẹn, gấp gáp khó chịu vô cùng. Hoàng Chính Dương đã đánh mất sự trầm tĩnh vốn có thường ngày của mình.

Từ đó trở đi, đêm nào hắn cũng giữa khuya lẻn vào phòng nhìn Ngụy Thuần ngủ. Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại làm cái chuyện ấu trĩ đó, chỉ là một nơi nào đó của trái tim hắn mách bảo phải đến gần y. Sau đêm gặp nhau ở bờ hồ, hắn đã trở nên vô cùng giận dữ, thái độ của Ngụy Thuần khiến hắn quyết định không tìm đến y nữa. Nhưng hôm nay hắn không thể tiếp tục chịu đựng, hắn nhớ y đến sắp phát điên, đành phải giữa đêm khuya khoắt tìm đến người. Thật không ngờ vừa đến nơi lại gặp phải Lý Hành. Nhìn thấy hắn y giật mình một cái.

Gặp Lý Hành như vậy Hoàng Chính Dương cũng ngạc nhiên. Lý Hành nhíu mày thành hàng, y biết rõ Ngụy Thuần chính là người trong lòng của Huyết ma, nhưng chẳng phải bây giờ hắn đã mất trí nhớ rồi hay sao? Nếu dây dưa như vậy thì giang hồ sẽ không thể yên bình được nữa, giáo chủ ma giáo ghen tuông thì cái mạng của thần y công tử liệu có bảo toàn được hay không?

"Thần y công tử rất yếu, cần nghỉ ngơi, còn chưa có uống thuốc..."

"Ra ngoài!"

Hoàng Chính Dương vừa dứt lời Lý Hành liền rùng mình một cái, y cũng không ngại mình sống lâu đâu liền nhanh chân ra ngoài, đóng cửa lại. Y biết rõ, chọc ai cũng không nên chọc đến Huyết ma. Nửa năm nay hắn không có giết người nhưng biết đâu được, hôm nay hắn đại khai sát giới thì sao?

Còn Hoàng Chính Dương, khi nhìn thấy Lý Hành ở đây thì hắn đoán được bệnh của Ngụy Thuần chắc không hề đơn giản. Nếu không đại phu trong giáo cũng đủ dùng, cần gì đến Lý Hành nữa chứ? Hắn nhìn thấy chén thuốc còn bốc khói trên bàn, hắn cầm lấy một phen đỡ Ngụy Thuần ngồi dậy cho tựa vào lồng ngực mình, đưa chén thuốc đến miệng y. Nhưng y kiên quyết không mở miệng ra, chân mày còn khẽ nhíu lại.

"Ngoan, mở miệng ra, uống thuốc một chút!"

Hoàng Chính Dương không hiểu vì sao lời hắn thốt ra lại là câu nói như vậy. Như một thói quen hay sao?

Ngụy Thuần khẽ hé miệng uống thuốc, nhưng phần nhiều đổ ra ngoài thấm ướt một mảng ngực áo của Hoàng Chính Dương. Sau khi cho y uống xong, hắn tay vuốt ve gương mặt tiều tụy của y trong ngực mình, ánh mắt hắn lúc này có bao nhiêu si mê cùng đau lòng. Bỗng dưng Ngụy Thuần từ tử mở mắt ra, mí mắt yếu ớt nhìn hắn. Y tưởng mình trong mộng nhìn thấy hắn nên khẽ thều thào.

"Dương..."

Một từ này cũng làm Hoàng Chính Dương ngây người, rõ ràng Ngụy Thuần biết hắn nên mới gọi thâm tình như vậy. Vì lý do gì y không chịu nhận hắn? Vì sao chứ? Nhưng giờ hắn mặc kệ, hắn yêu thích tiếng nói này, đây là thứ âm thanh hay nhất trong đời mà hắn từng nghe thấy. Bỗng dưng hắn áp má lên trán y, yêu thương chiều chuộng.

"Ta đây...ta đây..."

"Dương...ta đang nằm mơ hay sao?"

Hắn khẽ thở dài một cái ôm y càng chặt.

"Phải, ngươi đang nằm mộng. Ngủ đi!"

Dứt lời, hắn trở mình ôm y nằm xuống giường. Tay phất một cái ngọn nến trong phòng vụt tắt. Bên ngoài Lý Hành nhìn thấy khẽ thở dài.

"Mong rằng lão phu vượt qua được năm nay. Chưa đầy một năm mà quá nhiều chuyện xảy ra! Thật bất hạnh!"

Phải, từ ngày gặp Huyết ma hắn liền bất hạnh. Từ lần chữa cho Ngụy Thuần lần trước hắn luôn lâm vào cảnh bất an. Quả nhiên cũng chưa thể thoát khỏi ám ảnh này. Hắn lặng lẽ rời đi để mặc cho ngày mai chuyện gì đến phải đến.

Lúc này ở trong căn phòng yên tĩnh đến dị thường, bên ngoài ánh trăng sáng vằng vặc soi rọi vào cửa sổ làm căn phòng có một chút ánh sáng mơ hồ. Hoàng Chính Dương ôm Ngụy Thuần thật chặt trong lòng, tay hắn vẫn không ngừng vuốt ve gò má y. Y nằm trên ngực hắn thở đều đều. Hắn cảm giác khung cảnh này thập phần quen thuộc. Dường như hắn cùng y còn làm những chuyện thân mật hơn thế này nữa.

Từ ngày gặp y, hắn cũng chưa từng ôm qua y, bất quá chỉ ngồi một bên nhìn y mà thôi. Hiện tại như vầy khiến hắn tim đập nhộn nhịp trong lồng ngực. Bất giác hắn trở mình đè lên người y. Hắn tham lam nhìn ngắm gương mặt người đang ngủ say. Vì sốt cao mà bờ môi hồng nhuận ẩm ướt. Trăng đêm soi thẳng vào giường làm gương mặt Ngụy Thuần bừng sáng.

Hoàng Chính Dương bất giác cúi đầu xuống tham lam liếm lên môi y một cái rồi rời ra.

"Ngươi thật ngọt!"

Hắn yêu thích cảm giác này, chưa bao giờ hắn thấy tim mình rộn ràng đến như vậy. Hắn liền khom đầu xuống dùng đầu lưỡi tách đôi môi y ra ngấu nghiến hôn. Hắn lướt lên hai cánh môi mềm mềm dai dai, vừa mút vừa nuốt. Hắn cảm thấy vẫn chưa đủ liền luồn đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng y, tìm lưỡi y ngậm lấy, day day cắn cắn.

Hắn càng hôn càng hăng, hắn muốn y, rất muốn. Phân thân bên dưới cứng rắn phình trướng đến đau rát. Hắn bỗng dưng chui một chân vào giữa hai chân y, ấn phân thân mình vào hạ thân y, liên tục ma sát. Bàn tay không an phận luồn vào ngực áo y tùy ý xoa nắn. Hắn xoa đến da của y ửng hồng, lốm đốm máu tươi mới ngừng lại. Hắn thở dồn dập, đến khi không còn tâm sức hôn y nữa, hắn rời ra rúc đầu vào gáy y, cơ thể vẫn không ngừng đưa đẩy. Đến khi hắn đạt cao trào phóng ra một mảng bạch trọc, y phục Ngụy Thuần vì vậy cũng bị thấm ướt một mảng.

Hắn gục người trên ngực y thở dốc. Mồ hôi tuôn ướt sũng thái dương. Hắn bỗng nhiên bật cười, hắn cười rất mãn nguyện. Lúc nãy, nằm bên cạnh Bạch Vân Hy hắn vẫn không có bất kỳ cảm giác nào, dù Vân Hy ra sức câu dẫn hắn. Vậy mà trong đêm hắn lại làm điều này với người đang hôn mê bất tỉnh như Ngụy Thuần. Phải chăng hắn thật đê tiện?

Hoàng Chính Dương lại nằm xuống, ôm lấy Ngụy Thuần kéo vào ngực rồi hài lòng nhắm mắt ngủ. Đêm đó hắn ngủ thật ngon, cũng không có bất kỳ mộng mị gì. Mặc kệ ngày mai có ra sao thì hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.

Sáng hôm sau khi trời còn hừng đông, Hoàng Chính Dương đã lặng lẽ rời khỏi. Ngụy Thuần một đêm ngủ say thì từ từ thức dậy. Lâu rồi y cũng không thấy bản thân mình ấm áp như vậy. Phải chăng là hiệu quả của thuốc? Y vừa xoay người liền giật mình trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn kẻ đứng ngay đầu giường mình.

"Ngươi là ai?"

--------------

HẾT CHƯƠNG 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro