Chương 2 BIẾN CỐ KINH HOÀNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi trở về lớp với chiếc áo rộng thùng thình của Viễn,trên đường đi không tránh khỏi những cái nhìn soi mói và bàn tán.Đến đám cái Như cũng nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét,kiểu như nó nghĩ tôi quen cái tên Viễn này từ trước rồi,những gì tôi nói với chúng nó chỉ là làm màu mà thôi.Tôi biết nó thích Viễn,tôi biết mình mặc áo của hắn là không đúng,nên định lên tiếng giải thích thì nó quay ngoắt mặt đi sang chỗ khác,đã vậy còn không quên lườm tôi một cái sắc như dao.Thôi xong,cái thái độ ấy tôi nhìn là biết ý như thế nào rồi.
Tôi bặm môi đi về chỗ của mình,lúc đi ngang qua bàn cái Trinh vì không chú ý nên bị nó ngáng chân khiến cả người ngã bịch xuống sàn đến đau điếng,sau đó là giọng mỉa mai vang lên.
-Mồm lúc nào cũng nói toàn câu thánh thiện mà thực chất tâm chẳng khác rắn rết,có khi ngủ với hàng tá thằng rồi chứ ngây thơ con mẹ gì
Sau câu nói của nó,lũ con gái trong lớp đều cười ồ lên,đứa nọ đứa kia dặm thêm câu chẳng mấy chốc tôi liền biến thành gái đĩ trong mắt tất cả.Tôi uất ức đứng bật dậy,hai tay nắm chặt lại cố kìm nén ý định muốn xông lên đánh con Trinh,nhìn nó gằn giọng.
-Sao mày ngáng chân tao...
Con Trinh cười khẩy,nó hất cằm thách thức :" Tao thích ấy,mày làm đéo gì được tao..Định đánh tao chắc...( quay sang nhìn đám con Như,nó ôm vai giả bộ run rẩy,vừa nói vừa cười)..Ôi,tao sợ quá chúng mày ơi...
Tôi mím môi,ngày còn học ở trường quốc tế ngoài Hà Nội,tôi tuy chẳng bao giờ đánh nhau hay đi bắt nạt ai nhưng ai nhìn thấy tôi cũng đều một câu chị hai câu chị,căn bản lúc ấy tôi luôn có Hoàng.Hoàng là bạn cùng lớp của tôi,bố cậu ấy làm xã hội đen nên chẳng ai dám dây vào cậu ấy hết,chúng tôi lại chơi thân với nhau nên nghiễm nhiên tôi trở thành chị Đại trong mắt tất cả.Nhắc đến Hoàng mới nhớ,tôi chuyển trường không một câu báo trước khiến cho cậu ta lục tung mọi ngóc ngách của Hà Nội,thậm chí còn nghỉ học về tận quê ngoại tôi tìm tôi,thành ra mọi chuyện mẹ con tôi tôi đang cố dấu cũng vì thế mà bị phanh phui trước những chất vấn của ông bà ngoại.
-Thấy không chúng mày,tao nói có sai đâu nên nó mới câm họng kìa..
Vốn dĩ đã định bỏ qua cho nó nhưng con Trinh thấy tôi im lặng lại càng được đà quá quắt,càng lúc càng nói tôi bằng những từ thậm tệ không ra gì,thậm chí còn lôi cả mẹ tôi ra.Động đến tôi thì tôi còn nhịn,nhưng động đến mẹ tôi,là người tôi yêu thương nhất,thì dù có chết tôi cũng liều mạng với đám này.
-Mày nói ai là gái đĩ..
Con Trinh hừ lạnh :"Tao nói con mẹ mày ấy..."
-Mày chết chắc rồi con ạ..
Tôi lao vào túm lấy tóc con Trinh giật mạnh,đúng lúc này cô Thủy bước vào lớp nên một màn như vậy đều được cô thấy hết.Cô quét mắt nhìn cái tay tôi,lại nhìn con Trinh đang nước mắt ngắn nước mắt dài khóc như mưa,hắng giọng.
-Hạ Vũ,không nghe giảng trong tiết học,giờ lại thêm việc đánh bạn,em là học sinh mới mà ý thức lại kém như vậy sao
Bị cô Thủy nói là ý thức kém,tôi lên tiếng phân bua :" Em không có tự dưng đánh bạn Trinh,là bạn ấy chửi em trước.."
-Ai đánh ai trước tôi tự có mắt nhìn thấy,em không cần phải cố gắng minh oan cho mình làm gì.Chiều nay em báo phụ huynh lên trường gặp tôi,còn không tôi sẽ đề nghị lên ban giám hiệu chuyển em sang lớp khác.
Nỗi uất ức dâng đầy khiến tôi phát khóc,tôi đưa mắt nhìn quanh lớp hi vọng hi vọng có ai đó dứng lên thanh minh giúp mình,nhưng điều ấy thật xa vời.Không có một ai,không có một ai hết,bọn họ tất cả đều muốn tôi thê thảm.
Cả buổi học tôi chẳng tiếp thu được gì vào đầu,toàn thân uể oải chỉ muốn ngủ một giấc đến khi tiếng chuông vang lên mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.Hai chân đi lững thững dưới cái nắng gay gắt,tôi nheo mắt nhìn đám con Như đang đứng đầy ở cổng trường,bên cạnh còn mấy con tóc vàng tóc đỏ khối 12.Tôi vẫn biết nó sẽ không bỏ qua cho tôi dễ dàng như vậy, chỉ là không nghĩ rằng nó nôn nóng tới mức như thế.
-Em gái,trời nắng như vậy mà không cầm ô theo,ốm ra đấy thì sao
Đó là giọng của Viễn,tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta,chiếc ô trên tay cũng được che sang tôi quá nửa.Mặc dù rất tức giận vì Viễn là nguyên nhân khiến tôi bị cô lập nhưng tôi cũng không để lộ ra ngoài quá nhiều ,bởi vì lúc này tôi còn cần anh ta đưa tôi khỏi đám con Như đang đứng ở kia.Tôi gật đầu nhỏ giọng đáp trả
-Tôi không sao,lúc sáng thấy trời âm u cứ nghĩ rằng sẽ mưa..
Viễn bật cười :" Sài Gòn chính là như vậy ấy,mưa bất chợt không báo trước.."
Tôi khựng người trước nụ cười của Viễn,nó đẹp quá,thảo nào đám nữ sinh trong trường lại mê mẩn anh ta đến vậy.Bất giác trong đầu hiện nên nụ cười của chú,nhẹ nhàng điềm tĩnh,chẳng duyên như Viễn nhưng lại khiến tôi cuốn hút vào nó chẳng muốn dứt ra.Chỉ là bây giờ chú ở đâu tôi còn không biết,thì sao có thể gặp được cơ chứ..
Thấy tôi không trả lời,Viễn cúi người nhìn xuống,rất tự nhiên đưa tay lên bẹo má tôi,trêu ghẹo.
-Sao vậy,cảm nắng anh rồi sao..
Tôi lắc đầu,ánh mắt nhìn về phía cổng không còn thấy đám con Như đứng đó,mới nhìn Viễn đáp.
-Không..Tôi về trước đây
Nói xong tôi quay người đi thẳng,đi ra đến cổng còn đứng lại ngó nghiêng một lúc,chính vì vậy liền nghe được tiếng bàn tán của mấy đứa.
-Ê mày,cứ tưởng được xem đánh nhau ai ngờ số con nhỏ này may,đúng lúc chuẩn bị đám con Như đánh thì ông Viễn xuất hiện
-Trời ơi,khổ thân..Cái con Như ấy nó bên ngoài nhìn hiền vậy thôi chứ nó thâm lắm ấy, ai tiếp cận lão Viễn là xác định luôn.Với cả nhà nó nghe đâu có dây dưa với xa hội đen,cả trường ai dám làm gì nó đâu
Tôi cười khẩy khi nghe được cuộc nói chuyện ấy,hóa ra là có dây dưa với mấy thành phần giang hồ,thảo nào cả lớp chẳng có đứa nào đứng lên bênh tôi,suy cho cùng đều là một lũ nhát chết hết.Lấy lại tinh thần,tôi rảo bước nhanh xuống đường đi về nhà,trong đầu còn đang lo sốt vó vụ mời phụ huynh.
Quãng đường từ trường về nhà tôi mất 10 phút đi bộ,nhưng vì nắng gắt nên tôi chạy nhanh thành ra chỉ 5 phút là tôi đã đứng ở đầu ngã tư rồi.Đang khom lưng xuống thở mạnh thì bác Kiên bán bánh mì gọi tôi hốt hoảng.
-Hạ Vũ,nhà con có chuyện gì đấy,thấy có tiếng cãi nhau to lắm
Tôi giật mình cảm ơn bác sau đó lao nhanh về nhà,trước cửa vẫn còn mấy người bán hàng dong đứng đó ngó nghiêng.Nhìn mọi thứ đổ nát vung vãi dưới sàn,lại thêm tiếng chửi rủa ở nhà trong,tôi càng thêm lo lắng.Đến khi nhìn thấy người xuất hiện là bố tôi,bà nội tôi cùng mụ Qúy,tôi thật sự muốn chửi thật to cái thế giới này,vô duyên vô cớ sao lại đẩy mẹ con tôi vào thảm cảnh như thế cơ chứ.
-Mày không lấy tiền của tao thì sao mày có tiền thuê cái nhà to đùng như thế này với mở cửa hàng hả..Không nói nhiều nữa,đưa tiền đây trả tao
Bà nội tôi rít lên,hai tay chống hông chửi rủa chì chiết mẹ tôi thậm tệ,đã vậy còn hét to dường như muốn để cho người bên ngoài biết được mọi chuyện đang diễn ra lúc này.Mẹ tôi thì hiền,trước sự đay nghiến ấy cũng không dám nói lại,chỉ biết cúi đầu nhỏ giọng.
-Mẹ,con không lấy tiền của mẹ,tiền này là tiền con dành dụm chắt chiu từ ngày lấy anh Khang cho đến giờ,bảo là để cho Hạ Vũ sau này đi lấy chồng.Vốn dĩ con sẽ không dùng đến nó nếu như vợ chồng con không đi đến cơ sự như thế này
Mụ Qúy nghe mẹ tôi nói vậy thì nhảy xồn xồn lên,chỉ thẳng tay vào mặt mẹ tôi chửi bới.
-Cái loại mày cả ngày chỉ có bán xôi dưới cổng chung cư,cả ngày còn chả kiếm nổi 100k mua đồ ăn hốc vào mồm,mày lấy tiền đâu ra mà để dành.Tiền này là tiền của anh tao đi làm mày dấm dúi bớt xén,bây giờ mẹ con tao đến đòi lại là điều đương nhiên.Phân bua cái đéo gì.
Mẹ tôi vẫn hạ thấp giọng giải thích:" Cô Qúy,cô không ở gia đình sao cô biết được tiền nong vợ chồng tôi như thế nào mà cô đã lên tiếng nói như vậy.Tôi có ăn cắp hay không thì anh Khang là người rõ nhất..(quay sang bố tôi,mẹ tôi nói )..Anh Khang,anh nói đi,ba mặt một lời cho rõ..Tôi đã dẫn Hạ Vũ đi khỏi Hà Nội rồi,cách xa mấy người rồi sao mấy người còn không buông tha cho mẹ con tôi"
Nghe mẹ nói vậy,tôi lúc này mới đưa mắt nhìn sang bố,mới có hớn 1 tháng mà ông trông già đi rất nhiều,râu ria dưới cằm lúm nhúm thi nhau mọc,đôi mắt thì thâm quầng mệt mỏi,nét mặt hiện rõ sự đau thương giống như vừa trải qua chuyện gì đó khủng khiếp.Không ai để ý đến sự xuất hiện của tôi,bọn họ vẫn tiếp tục cuộc cãi vã của ba người,vẫn là bà nội tôi với những lời cay nghiệt.
-Buông à,địt mẹ nếu không phải do con mất dậy kia thì con Liên cũng đéo bị sảy thai,thằng Khang cũng không mất đi con trai của mình.Mẹ con mày đúng là loại sao chổi ám nhà tao,từ lúc chúng mày xuất hiện y rằng mọi thứ lục đục,đến công việc của nó cũng vì mày mà mãi không thăng tiến.
Ở trường bị bọn điên cắn,về nhà chứng cảnh cảnh cửa hàng bị phá nát tôi đã điên lắm rồi nhưng vẫn cố nhịn xuống vì tôi nghe lời mẹ dặn không được mang thù với nhà nội,nhưng nhìn mẹ bị ăn hiếp mà bố tôi vẫn đứng đó không can ngăn,tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa mà chạy đến bên mẹ,nhìn bà nội tôi gằn giọng.
-Bà,dù gì cháu cũng là cháu của bà,sao bà lại có thể nói ra những lời khó nghe như thế.Bà tưởng bà nói oan ức như vậy là người ngoài họ sẽ chửi bới mẹ con cháu sao,họ sẽ về phe bà mà bênh sao.Bà nhầm rồi,bà càng thế thiên hạ càng cười bà thôi..Bà tưởng việc bố cháu bỏ vợ bỏ con đi lấy cái đứa bạn thân của con mình hãnh diện lắm à..
Bị tôi nói lại,bà nội tôi á khẩu chửi không được đành quay sang bố tôi kêu than,từng lời bà nói ra đều là xúi giục bố tôi đánh hai mẹ con tôi.
-Khang,mày coi đi,coi cái đứa con ngoan ngõan của mày kìa..Nuôi nó ăn học ngần ấy năm trời để bây giờ nó quay ra nó nhảy vào họng tao ngồi...Ống trời ơi,sao ông bất công với gia đình tôi thế này...Sao lại cho cái con mất dậy này đầu thai vào nhà tôi cơ chứ
Tôi nhìn bà nội tôi ngồi bệt xuống đất kêu trời kêu đất mà càng thêm bực dọc,thậm chí nhiều lúc tôi đã nghĩ sao trên đời lại tồn tại người như vậy cơ chứ,cay nghiệt với con dâu đã đành,đây ngay cả cháu nội là tôi cũng chẳng lấy một lời yêu thương.Đúng là mẹ tôi không có công ăn việc làm đàng hoàng như bố tôi,nhưng chẳng phải người đời vẫn có câu của chồng công vợ sao,với lại vì ai mà mẹ tôi phải dành cả tuổi thanh xuân của mình để đi lấy chồng cơ chứ.
-Hạ Vũ,ai cho con ăn nói hỗn láo với bà nội như vậy hả
Trước sự kêu gào của bà nội,bố tôi cuối cùng cũng chịu lên tiếng,nhưng không phải là để kết thúc câu chuyện để giải thoát cho hai mẹ con tôi,mà là bắt tôi phải xin lỗi.Tôi thì tính ương ngạnh từ nhỏ,nên khi bị bố quát thì càng thêm tức hơn,nếu không có mẹ tôi e rằng tôi đã một lần nữa cãi lại ông rôi.
-Hạ Vũ,con xin lỗi bà nội cho mẹ...
-Nhưng mà con không sai mà mẹ...
-Cho dù con đúng nhưng con là phận dưới,con không được phép nói với bà và cô như thế.Người hiểu không sao,người không hiểu họ lại nói mẹ không biết dạy con..Con hiểu không.
Mẹ quay sang tôi giảng giải,nhìn thấy sự thất vọng lẫn chua xót trong mắt của mẹ tôi đành bặm môi cúi đầu hướng về phía bà nội,lên tiếng mặc dù lòng không hề muốn chút nào.
-Bà,vừa nãy là cháu không đúng,bà cho cháu xin lỗi..
Bà nội tôi hừ lạnh,lườm nguýt tôi sau đó đứng dậy định bụng đi ra ngoài,thì đúng lúc này nhà chúng tôi đón một vị khách không mời mà đến,đó là chú Dương.Vốn dĩ cứ nghĩ sự có mặt của chú ít nhất cũng khiến cho ba tôi biết ý mà đưa bà nội và mụ Qúy về để tránh đi sự việc cãi vã này,nhưng không,mọi thứ lại bắt đầu tệ hơn nữa,khi mà chính chú cũng bị lôi vào cuộc.Và cũng lúc này tôi mới biết,trong khi tôi dùng trái tim non nớt lần đầu biết rung động hướng về chú,thì chú lại dùng cả trái tim mình hướng về mẹ tôi...
-Mai,cửa hàng có chuyện gì mà sao mọi thứ lại đổ bể hết như thế kia,sao không báo....
Chú Dương từ bên ngoài chạy vào,giọng nói mang theo phần lo lắng gọi tên mẹ tôi,trên tay chú là hai túi quà nhãn hiệu Chanel có lẽ là quần áo hay là túi sách gì đó.Nhìn thấy bố tôi cùng bà nội đứng đấy,chú chợt khựng người lại,khuôn mặt có chút căng cứng không được tự nhiên.Nét mặt của chú lúc ấy khiến tôi cảm thấy dường như lại có một chuyện sắp tồi tệ nào đó xảy ra,và y như rằng đúng như thế,mọi chuyện bắt đầu trở nên gay gắt hơn khi chú gật đầu với bố tôi sau đó lên tiếng.
-Bác gái...
Bà nội tôi cau mày,hết nhìn chú rồi lại nhìn sang mẹ tôi,dường như bà đang tò mò mối quan hệ của hai người họ,đang định đáp trả thì mụ Qúy đứng đấy liền cất giọng the thé lên.
-Bao nhiêu nơi không đi,lại đi rúc vào đất Sài Gòn,tao biết ngay là loại mày không đơn giản mà.( khều khều tay bà nội tôi,mụ Qúy kể lể)..Mẹ,mẹ già rồi nên không nhớ chứ con thì nhớ rõ lắm,cái người này chính là cái người ngày xưa  cùng anh Khang tranh giành theo đuổi con Mai ấy.Không tin mẹ cứ hỏi anh Khang là biết,có khi anh con bị cắm sừng từ lâu rồi mà vẫn ngu ngơ không biết gì.
Lời nói của mụ Qúy lúc này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa,và đúng như thế,bà nội tôi sau khi nghe xong liền lập tức quay ngoắt sang mẹ tôi,dùng cái ánh mắt sắc như dao ấy chất vấn.
-Cái Mai,có thật như lời con Qúy nói không,mày lăng loàn với nó bao lâu rồi hả..Mày cắm sừng con trai bao lâu rồi...
Mẹ tôi lắc đầu lên tiếng giải thích,trên khuôn mặt của bà lúc này đâu đó tôi còn nhìn thấy có những giọt lệ tràn xuống,đó là uất ức nhưng vẫn cố chịu đựng.
-Mẹ,bấy nhiêu năm qua con như thế nào mẹ cũng không phải là không biết,con như thế nào,con trai mẹ như thế nào ở khu chung cư mọi người đều rõ hết.Anh Dương chỉ là người ngoài chẳng hề có liên quan đến chuyện vợ chồng con,mọi người đừng kéo người ta vào.
-Mày nói mày không có gì,thế mày giải thích đi,giải thích cho tao xem sao cậu ta sao lại biết được chỗ ở của mày,lại còn thân mật gọi tên nhau như thế.Cái loại con dâu mất nết,đã nghèo đã vô học,lại thêm tính lăng loàn,nhà tao đúng là vô phúc mới rước cái loại mày về.
Những lời giải thích của mẹ tôi lúc này đều trở nên vô nghĩa,bà nội tôi vẫn một mực quy cho mẹ tội cắm sừng chồng,càng lúc càng nói những lời thậm tệ hơn nữa.Còn về phần bố tôi,ông lúc này cũng mặc kệ việc bà tôi cùng mụ Qúy ầm ĩ,ánh mắt nhìn mẹ đã trở nên lạnh lùng xen lẫn tức giận.Nhìn thấy một màn như vậy,tôi biết bản thân mình lần nữa đặt niềm tin không đúng chỗ,bố tôi,căn bản không hề có ý định lên tiếng giải thích.Và bố cũng không hề tin tưởng mẹ.
Ngày xưa khi bố mẹ vẫn còn hạnh phúc,tôi đã rất ngưỡng mộ tình yêu của hai người,thậm chí tôi còn mơ ước sau này sẽ lấy được một người tốt như bố.Nhưng lúc này,nhìn bà nội vẫn kêu gào chì chiết mẹ mà bố vẫn không quan tâm,tôi tức lắm,định lên tiếng phân bua lần nữa thì chú Dương đã nhanh hơn cất lời.
-Bác gái,dường như ở đây có sự nhầm lẫn gì đó..Mai với cháu chỉ là quan hệ bạn bè bình thường,thấy cô ấy gặp khó khăn thì cháu giúp đỡ.Cháu không biết gia đình ta đang gặp phải chuyện gì,nhưng nếu nguyên nhân là vì cháu mà dẫn đến cục diện như thế này,thì cháu thực sự xin lỗi.
-Ai biết được cậu với nó có ý đồ gì hay không,chẳng phải trước kia cậu cũng mê mẩn nó đến mức đánh con trai tôi chảy máu đầu đó thôi.
-Bác gái,chuyện bác nói cháu thích Mai,cháu không phủ nhận điều ấy.Nhưng đó là cháu của tuổi 16,17 chứ không phải 36,37 như bây giờ.Với cả Mai như thế nào,hàng xóm chung quanh mọi người đều biết hết,bác nói như vậy,không những cô ấy uất ức,mà bé Vũ cũng buồn theo
Chú Dương vẫn lên tiếng giải thích,bà nội tôi trước những lời nói ấy cũng chẳng còn cớ gì chửi mẹ tôi nữa,đành ôm cục tức xuống dậm chân xoay người đi thẳng ra ngoài,theo sau là mụ Qúy vẫn lẩm bẩm tức tối.Lúc đi qua mấy thùng hoa đặt trên quầy,mụ Quý đứng lại điên cuồng hất đổ mọi thứ xuống dưới đất,bao nhiêu tâm huyết của mẹ con tôi liền đổ sông đổ bể.
Còn lại bố mẹ tôi và chú Dương đứng đó,tôi cũng biết điều đi lên trên tầng để cho bọn họ tiện nói chuyện.Tuy vậy tính tôi lại hay tò mò,nên đi được một lúc tôi liền chạy xuống nấp ở lối rẽ,nên từng câu từng chữ họ nói tôi đều nghe được.
Mẹ tôi :" Thật ngại quá,chuyện gia đình lục đục lại khiến anh bị liên lụy,vợ chồng em hi vọng anh không để bụng"
Chú Dương nhìn mẹ tôi gật đầu,đáp trả "Không sao..Dù sao cũng là do anh vô ý xuất hiện không đúng lúc"
Lúc này ngoài cửa hàng có khách tới,mẹ tôi đứng dậy đi ra ngoài.Nhìn theo bóng dáng của bà khuất sau cánh cửa,chú Dương lúc này mới nhìn bố tôi,lên tiếng.
-Khang...cậu và Mai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..
Bố tôi rút điếu thuốc đưa lên miệng châm lửa,hít một hơi thật dài thở ra những làn khói trắng,ông trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng.
-Không có gì..
Sau khi nghe xong câu trả lời có cho lệ của bố tôi,chú Dương cũng không nói thêm gì nữa,có lẽ chú cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của gia đình tôi.Tôi nhìn thấy chú đẩy ghể đứng dậy đi về,bước chân cũng định trở về phòng thì vô tình nghe thấy câu nói của chú vọng lại.
-Khang..Tôi đã từng dành cả trái tim để yêu Mai,tôi chấp nhận đứng sau cô ấy nhìn hai người hạnh phúc.Nhưng cậu của bây giờ,thật sự khiến tôi thất vọng...Nếu có thể,hãy để cô ấy cùng bé Vũ có sống cuộc sống thoái mái,đừng để chuyện như hôm nay xảy ra nữa.
Nhìn theo cái bóng cao lớn của chú khuất dần,tôi chẳng biết nên vui hay buồn,đầu óc cũng chẳng biết bây giờ nghĩ gì cho phải.Hóa ra chú đối với mẹ tôi chẳng phải bạn bình thường,hóa ra chú đã từng đem lòng yêu mẹ chẳng kém gì bố.Thảo nào khi lần đầu nhìn thấy mẹ vào buổi sáng hôm ấy,chú lại có thái độ quan tâm như vậy.
Trở về phòng với bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang trong đầu,tôi nằm phịch xuống giường,mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà màu trắng,đâu đó tâm trí lại hiện lên nụ cười cùng cái xoa đầu của chú,tâm càng trở nên rối bời.Tôi không biết cảm giác tôi dành cho chú có phải là tình yêu hay không,nhưng hiện tại một điều tôi biết,trái tim tôi đã rung động,rung động trước chú-người đã từng yêu mẹ tôi rất nhiều.Tôi phải làm sao đây..
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tôi thoát khỏi cơn mộng mị,tôi uể oải bật người ngồi dậy,chẳng thèm nhìn xem số đó là của ai liền ấn nút nghe,giọng ỉu xìu.
-Alo..
-Vũ à,sao nghe giọng bà buồn vậy,ai ăn hiếp bà à..
Giọng nói quan tâm của Hoàng vang lên khiến tôi cảm động đến phát khóc,bao nhiêu uất ức tôi kìm nén liền tuôn ra như đê vỡ,tôi khóc tu tu mặc cho cậu ta an ủi vẫn không ngừng.Phải một lúc sau đó,tiếng nấc tôi nhỏ dần,lúc này Hoàng mới cất giọng.
-Ai ăn hiếp bà à,nói tôi nghe tôi vào tôi xử nó.
Vốn dĩ chỉ nghĩ đó là một câu an ủi của Hoàng,nên tôi liền nói hết ra tất cả mọi chuyện,nói ra hết mọi thứ tôi phải chịu đựng trong thời gian chuyển vào đây,đến việc con Như ham he đòi đánh tôi đều kể hết.Chỉ là tôi không ngờ rằng,ngay đêm hôm ấy Hoàng lại thật sự vào Sài Gòn vì tôi,và cũng chính cậu ấy,sau này là chỗ dựa cho tôi mỗi khi tôi ngã ngục.
---------------------
Một tiếng sau,mẹ tôi đẩy cửa phòng đi vào,nhìn đôi mắt của bà sưng đỏ vì khóc quá nhiều của bà,tôi chỉ biết gọi nhỏ bà một câu "mẹ",sau đó lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào bài tập trước mắt.Tôi không biết mẹ với ba đã nói những gì,tồi cũng không biết là ông đã đi chưa cho tới khi mẹ tiến lại ôm lấy tôi,tôi mới biết giữa bọn họ rốt cuộc cũng đã ngồi lại.
-Xuống nhà ăn cơm đi con,chiều còn đi học nữa..
-Con không muốn ăn...(thấy mẹ im lặng,tôi vội sửa lại)..Con không đói
Me tôi thở dài một hơi,bà đưa tay lên vuốt tóc tôi,nhỏ giọng.
-Vũ,mẹ xin lỗi vì đã khiến con phải chứng kiến cảnh bố mẹ như vậy...Vừa nãy mẹ cùng bố con đã nói chuyện li hôn,có lẽ chỉ tuần nữa tòa sẽ gọi..Con có muốn ra Hà Nội với bố không
Tôi mím môi lắc đầu thay cho câu trả lời với mẹ,cũng chẳng hỏi thêm gì về bố nữa.Tôi không ghét ông quá nhiều,nhưng cũng không phải là đã tha thứ,không muốn về Hà Nội bởi vì tôi lúc này thật sự không muốn rời Sài Gòn,không muốn cách chú quá xa mà thôi.
Một giờ chiều,tôi lững thững đi trên vỉa hè đầy lá rụng,mũi chân thỉnh thoảng ri mạnh lên những chiếc lá khô khiến nó tạo ra những tiếng kêu sột soạt.Đôi mắt nhìn chằm chằm vào giấy gặp mặt phụ huynh cầm trên tay,tôi chẳng thèm quan tâm đến tiếng còi vẫn liên tục vang lên đằng sau,cho tới khi nghe thấy có người gọi tên mình mới bàng hoàng ngẩng lên,vì người đó không ai khác chính là chú.
-Vũ,trời nắng vậy sao không đem theo ô,lên xe đi chú đưa tới trường..
Tôi ngập ngừng :" Cháu...Cháu không sao,cũng gần tới nơi rồi chú.."
Cứ tưởng sau câu nói ấy của tôi,chú sẽ gật đầu mà phóng xe đi,nhưng mọi thứ lại ngược lại với những gì tôi nghĩ.Chú tắt máy sau đó đẩy cửa xe bước xuống,trên tay còn cầm theo chiếc ô màu tím vừa được bật tiến về phía tôi che lấy.Không còn bị ánh nắng gắt chiếu xuống, bên mũi lại thoang thoảng mùi hổ phách thơm đến dễ chịu,tôi lúc này chẳng biết nên nói gì thì bàn tay đã bị chú cầm lấy,sau đó đưa chiếc ô sang,dặn dò.
-Thời tiết Sài Gòn mưa nắng bất chợt,đi học thì nên mang theo ô,nó cũng không quá cồng kềnh đâu.
Khựng người trước cái đụng chạm da thịt ấy,tôi chợt nhận ra lòng bàn tay chú rất mát,rất rộng,khồng hề có chai sạn,nó trái ngược hoàn toàn với tôi,vừa nóng vừa nhớp nháp mồ hôi.Ánh mắt hiện lên sự tiếc nuối khi chú buông tay xuống,tôi thẫn thờ nhìn theo,cổ họng có chút nghẹn,tôi ước gì cái chạm ấy có thể lâu hơn chút nữa.
Thấy tôi im lặng không trả lời,chú lại lên tiếng hỏi.
-Sao vậy,cháu thấy không khỏe ở đâu à..
Trước sự quan tâm của chú,tôi trở nên lúng túng không biết phải trả lời sao cho phải,chỉ có thể lắc đầu liên tục,ngập ngừng.
-Cháu không sao..
-Ừ,vậy đi học đi kẻo muộn,chú đi làm trước nhé..
Chú xoa đầu tôi mấy cái,sau đó xoay người bước xuống đường mở cửa đi phóng đi.Nhìn bánh xe từ từ lăn cách minh mỗi lúc một xa,tôi lúc này mới hoàn hồn trở lại,ánh mắt vô tình nhìn xuống tờ giấy đã bị tôi vò nát,lẩm bẩm trong miệng.Chẳng biết cái việc gặp phụ huynh này phải giải quyết sao,thì bất chợt trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của chú,liệu có được hay không đây.
Đấu tranh tư tưởng một hồi,tôi cũng quyết định chạy thật nhanh đuổi theo ô tô của chú,vừa đi vừa gọi lớn, mặc bao cái nhìn soi mói của người đi đường,chỉ hi vọng chú nghe thấy mà dừng lại
-Chú Dương...Chú....Đợi cháu với..
Tôi ra sức gọi thật to mặc dù chiếc xe đã cách mình một khoảng khá xa,được một đoạn cả người phải dừng lại cúi xuống thở hổn hển vì quá mệt.Vốn cứ nghĩ rằng chú sẽ không nghe thấy nhưng thật không ngờ rằng,khi tôi nhìn lên là lúc tôi thấy chiếc xe của chú đang lùi lại gần về phía mình,khóe môi cũng vì điều ấy mà hiện lên một nụ cười.
Đỗ xịch chiếc xe lại gần bên cạnh tôi,chú Dương lần nữa lại mở cửa xe bước xuống,nhìn thấy tôi đầy mồ hôi trên mặt đôi lông mày liền cau lại,rút từ túi áo ra chiếc khăn tay màu trắng đưa cho tôi,sau cùng mới lên tiếng.
-Lau mồ hôi đi..
Tôi nhận lấy chiếc khăn lau qua loa những giọt mồ hôi trên mặt,đôi mắt lén lén nhìn chú,khó khăn lắm mới có thể cất lên lời.
-Chú...Chú có bận đi làm không...cháu muốn nhờ chú tí việc...
Chú Dương đưa tay lên nhìn đồng hồ,trầm ngâm vài giây rồi lắc đầu :" Không vội,đến muộn tí cũng không sao đâu.."
-Vậy...chú..
Tôi cắn môi bẽn lẽn đưa tờ giấy cho chú,đôi mắt chẳng dám nhìn thẳng vào chú,cho đến khi chú lên tiếng mới giật mình quay lại.
-Mời phụ huynh sao...Đánh bạn,không nghe giảng...
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu,miệng ấp úng :" Cháu..Con nhỏ đó chửi mẹ cháu,cháu chỉ mới túm tóc nó,chưa...chưa..đánh.."
-Được rồi,lên xe đi...
-Chú...chú...chú đồng ý giúp cháu sao
Chú xoa đầu tôi không nói gì,tôi cũng biết ý chạy lại mở cửa xe ngồi vào,thở phào một hơi nhẹ nhõm vì tảng đá đè nặng cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Xe đi vào trong trường rồi dừng lại bãi đổ,chú Dương cùng tôi vừa bước xuống liền nhận được không ít cái nhìn soi mói  cùng chỉ trỏ bàn tán của đám học sinh,có lẽ tò mò vì chiếc xe quá đắt tiền.Đối mặt với những điều này,chú chẳng hề quan tâm,nhìn tôi một cái rồi nói,
-Đi,dẫn chú lên phòng cô giáo..
Tôi dạ một tiếng,sau đó dẫn chú lên phòng giám hiệu nằm ở khu nhà phía Tây,vừa đi miệng vừa lẩm bẩm khó chịu.Đến tầng ba,đúng lúc nhìn thấy cô Thủy sắp giáo án vào cặp quay người lại,tôi dù không thích vẫn phải mở miệng chào,
-Cô,em dẫn chú em đến...Bố mẹ em bận nên không có ai ở nhà..
Cô Thúy gật đầu sau khi nghe tôi nói xong,nhưng đôi mắt thì vẫn nhìm chằm chằm với chú Dương không rời,một màn này càng khiến tôi thêm ghét nhiều hơn,ngón tay nơi vạt áo đã bị vò đến nhăn nhúm.
-Được rồi,cháu về lớp đi,để chú nói chuyện với cô chủ nhiệm,,
Đôi chân bước theo chú  liền dừng lại,tôi ngoan ngoãn xoay người đi xuống cầu thang đi về lớp,mải chìm trong suy nghĩ cho đến khi cánh tay bị kéo lại mới bừng tỉnh,là đám con Như.
-Con kia,mày điếc à..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro