CHƯƠNG 3 TÔI LÀM ĐÀN BÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả người tôi bị một cánh tay kéo mạnh về phía sau,chưa kịp định thần được chuyện gì xảy ra thì má đã hấng trọn hai cái tát cùng với tiếng chửi lớn.
-Con chó này,mày thích thái độ không..
Tôi đưa tay lên ôm mặt,ngước ánh mắt lên mới nhận ra người tát mình là một đứa con gái tóc vàng,nhìn qua đồng phục là của khối 12.Đi cùng với nó còn có mấy đứa nữa,coi cái cách ăn mặc với đầu tóc thì cũng chẳng phải là bọn ngoan ngoãn gì,chỉ là tôi không hiểu mình đắc tội gì với nó mà bị chặn đánh.Bất giác trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của con Như,tôi bặm môi nghĩ thầm "chẳng lẽ đám người này là đồng bọn của nó",vậy thì lần này tôi tiêu thật rồi.
Đảo mắt xung quanh một lượt, tôi nhận ra chỗ chúng tôi đang đứng là gầm hành lang của khu nhà kho chứ đồ,nơi này vắng vẻ chẳng có ai qua lại trừ những bác lao công.Mà lao công họ cũng chỉ quét dọn mới lên,thảo nào chúng nó lại dám lớn tiếng chửi như vậy,bởi vì có ai nghe thấy đâu mà biết cơ chứ.Vô duyên vô cớ bị đánh, tôi tức lắm nhưng cũng không đến mức ngu mà chửi lại chúng nó,bị ăn đòn hội đồng như chơi ấy chứ,chính vì thế đành phải nhẫn nhịn mà xuống nước chào hỏi.
-Em không có,mấy chị tìm em có chuyện gì vậy...Em làm gì sai sao ạ
Con tóc vàng nghe thấy tôi nói vậy thì cười khẩy,nó tát mạnh tôi phát nữa rồi lại chửi.
-Địt mẹ thích giả nai hả con...Hồi sáng mày còn hung hăng đánh em tao,sao lúc ấy không biết sợ đi
Hóa ra đúng là đồng bọn của con Như,thảo nào tôi đã xuống nước rồi mà chúng nó không cho lọt tai.Đưa tay xoa xoa lên mặt,tôi quay đầu vén tóc sang mang tai,biết là kiểu gì cũng bị đòn nên chẳng thèm "giả nai" nữa,mắt nhìn thẳng vào con tóc vàng,gằn giọng.
-Rồi sao..nó không đánh được tao nên mới gọi một lũ chúng mày đến à.. cũng biết nghe lời phết nhỉ.Nhìn đám bọn mày bây giờ làm tao liên tưởng đến con chó nhà hàng xóm lúc nào cũng chạy theo đít tao quá.
-Con khốn này..Mày chết chắc rồi con ạ
Con tóc vàng nói xong,cả đám chúng nó lao vào tôi,đứa đấm đứa đá đứa dơ chân đạp,mái tóc dài cũng bị nó giật mạnh như muốn rời ra khỏi da đầu.Tôi cũng không nhẫn nhịn,hai tay khua lên loạn xạ cào vào mặt nó đến bật máu.Thấy bạn bị đánh,chúng nó càng đánh tôi mạnh hơn,cơn đau kéo đến nhiều hơn.Đẩy mạnh ép sát tôi vào góc tường,nhìn thấy đầu tóc tôi đã trở nên rối tung,chiếc áo trắng cũng hiện rõ dấu giày,con cầm đầu cười khẩy rút chiếc dép đi dưới chân ra,hất cằm với đưa bên cạnh ra lệnh.
-Ngẩng cái mặt nó lên cho tao...Địt mẹ mới vào trường mà thích nổi hả con..Tao cho mày nổi luôn con nhé
Cằm bị bóp chặt ép ngẩng mặt lên,con cầm đầu vừa chửi vừa cầm dép tát đôm đốp vào mặt tôi,từng cái rơi xuống làm đầu tôi như muốn ong ra đến nơi,vừa đau vừa tủi.Chiếc áo bị xé rách đứt sạch cúc để lộ hết da thịt,hai tay bị chúng nó kìm chặt vào tường chẳng thể nhúc nhích nổi,tôi phẫn nộ muốn gào thét sau khi nghe thấy con cầm đầu nói với mấy thằng vừa được chúng nó gọi tới.
-Nơi này vắng vẻ,buổi chiều lại chỉ có mấy lớp học..Chúng mày chơi nó cho tao,nhớ là quay lại video biết chưa...
Thằng tóc đỏ lưỡng lự :" Nơi này là trường học,nó gào lên cái là bọn bảo vệ kéo đến ngay,tốt nhất vẫn là nên thôi đi"
-Mày sợ cái đéo gì,bịt miệng nó lại thì mả bố nó cũng không kêu được.Với cả có bọn tao đứng đây canh,cứ yên tâm mà chơi nó..
Con tóc vàng vừa nói xong,thằng tóc đỏ kéo tôi vào cái nhà kho bẩn thỉu ấy,nó buộc chặt hai tay tôi vào khung cửa sổ,sau đó dùng băng keo bịt chặt miệng tôi lại mặc tôi cầu xin. Nhìn ba thằng giang hồ trước mặt đang cởi quần áo vất xuống đất,tôi sợ hãi ra sức giật tay thật mạnh hi vọng dây buộc sẽ đứt,nước mắt tuôn mỗi lúc một nhiều.Nhưng dường như ông trời luôn muốn đày đọa tôi hết cái này đến cái khác,cho dù tôi có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa,cho dù cổ tay bị trầy đến bật máu,sợi dây ấy vẫn chẳng hề lỏng đi.
-Anh,con này mới 17 tuổi mà nhìn ngon quá..Vòng nào ra vòng đấy...
Thằng tóc đỏ cười dâm đãng tiến lại gần tôi,nó đưa tay bóp lấy cằm ép tôi ngẩng đầu đối diện với nó,sau đó móc từ trong túi ra cái lọ nhỏ đựng những viên thuốc hồng hồng đung đưa,lên tiếng.
-Ngoan ngoãn uống một viên,anh sẽ làm em sung sướng...Nghe lời thì anh sẽ nhẹ nhàng,còn không thì đau lắm đấy..
Tôi ra sức giãy dụa lắc đầu thật mạnh,hai chân dơ lên đạp loạn xạ,vô tình trúng phải tay thằng đó khiến cho những viên thuốc đổ hết vương vãi xuống sàn.Nhìn thẳng vào tôi,nó tức giận đưa tay lên tát một cái thật mạnh,sau đó túm lấy mái tóc dài giật ngược về phía sau,giọng rít lên
-Con chó mày,bố mày đã muốn dịu dàng mà mày còn không muốn,muốn mạnh tay chứ gì..
Vừa chửi tôi,nó vừa đưa bàn tay bẩn thỉu ấy túm lấy một bên ngực tôi mà nắn bóp,cấu véo,chiếc lưỡi nham nhở mút mạnh lên da thịt càng khiến tôi sợ hãi hoảng loạn .Hai chân bị nó ngồi lên chẳng thể nào dãy dụa được,tôi cứ ư ử khóc trong cổ họng mỗi lúc một lớn,muốn kêu gào cũng chẳng thể.Thằng còn lại cũng đưa tay ra sờ soạng,chiếc quần Jaen bị kéo xuống làm tôi lúc này toàn thân đều trần truồng như nhộng phơi bày càng khiến chúng nó thêm điên cuồng mà lao vào.Miệng bị nhét đầy những viên thuốc màu hồng,hai chân bị bọn nó tách ra giữ chặt lấy mà chẳng thể nào cử động được,tôi đau đớn nhìn lên trần nhà,nước mắt nhòe đi đến cay xè,miệng lẩm bẩm gọi tên của Chú,dẫu biết rằng chú chẳng thể nào nghe thấy được những điều này.Tôi ước gì chú đến cứu tôi,tôi ước gì ai đó phát hiện ra,nhưng không,không có ai hết..
Thuốc dần ngấm,cả người tôi cũng trở nên mềm nhũn,ý thức mơ hồ chẳng thể kiểm soát được hành động của mình.Nhìn thấy tôi như vậy,chúng liền cởi trói và tháo băng keo xuống,sau đó lại tiếp tục dày vò tôi.Mặc dù lí trí vẫn dặn là không được phép,nhưng thân thể lại nóng bừng muốn được chúng chạm vào kích thích nhiều hơn,phía dưới trở nên rạo rực khiến tôi khó chịu phải lên tiếng lẩm bẩm van xin.
-Tôi...khó chịu quá....Tôi...
-Ngoan...muốn gì...nói anh nghe...muốn nó không...
Thằng tóc đỏ cầm tay tôi đặt lên vật cứng rắn của nó,ngón tay đưa xuống kích thích nơi tư mật khiến tôi rên rỉ trong hưng phấn,gật đầu liên tục
-Muốn...xin anh...
Chẳng để cho tôi nói hết câu,hắn đã nhét cái vật bẩn thỉu ấy đi vào trong tôi sau đó luân động liên tục mỗi lúc một nhanh hơn,miệng không ngừng ép tôi nói những câu dâm tục.
-Thích không..mẹ nó..tao hỏi mày thích không..
Toàn thân tôi theo nhịp của hắn mà lên xuống,đầu óc lúc này bị thuốc chi phối đến mụ mị,trước những cái kích thích hưng phấn như vậy tôi cũng thuận theo hắn mà lẩm bẩm.
-Thích...tôi thích...
Vừa nói xong,miệng của tôi lại bị một thằng bóp chặt ép mở ra,sau đó là cả cái thứ hôi xì ấy lấp đầy trong miệng.Suốt mấy tiếng đồng hồ,chúng nó thay nhau chà đạp lên người tôi với đủ loại tư thế,còn tôi,không những không phản khảng lại mà còn hưởng ứng điều ấy,mọi thứ diễn ra điên cuồng.
Đến khi thuốc hết tác dụng,nhìn quần áo bừa bãi xung quanh,tôi điên loạn khóc thét,hai tay ôm chặt lấy vai run rẩy khóc nức nở.Với lấy chiếc áo chà mạnh đi những dòng trắng đục tanh tưởi bám trên người,tôi cứ chà cứ chà đến khi làn da trắng muốt của mình bị bật máu mới dừng lại.Trong đầu lúc này chỉ toàn là nỗi  hận với đám con Như,với mấy tên chó chết đã cưỡng bức tôi,tôi phải giết nó,phải giết nó.
Nhìn cây gậy gỗ bên cạnh,tôi vội vàng vơ lấy vụt liên tục về phía đám thằng tóc đỏ với suy nghĩ đáng sợ ấy.Nhưng sức tôi sao có thể khỏe được bằng chúng nó,vụt không được còn bị ăn thêm mấy cái bạt tai, với những tiếng chửi rủa.
-Con đĩ này,vừa nãy bị tao chơi mày rên rỉ to lắm mà,giờ còn định đánh ông à
Đúng lúc này,thằng bạn nó bật video lên,khuôn mặt tôi trắng bệch ngã phịch xuống dưới sàn khi nghe thấy những tiếng dâm dục phát ra ấy.Tôi đua tay bịt chặt lấy tai không muốn nghe nhưng bọn chúng nào có dễ dàng tha thứ cho tôi như thế,nó bắt ép tôi nhìn vào màn hình đang chiếu cảnh sex diễn ra hồi nãy,đe dọa.
-Không muốn tao tung nó lên mạng thì ngoan ngoãn nghe lời cho tao,lúc nào tao gọi thì phải đến,nếu không đừng trách tao...Biết chưa..
Nghe thấy thằng tóc đỏ nói vậy,ánh mắt tôi co rút lại đau đớn,bàn tay nắm chặt khiến móng tay đâm vào da thịt đến bật máu.Tôi không muốn mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm,tôi không muốn "chú" nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét,tôi không muốn mẹ phải buồn,phải mất mặt vì tôi.Tôi không muốn,tôi không muốn điều ấy xảy ra,chính vì thế tôi đành nhẫn nhục mà gật đầu,miệng run run đáp trả.
.
-Tôi.biết rồi...
Sau khi tôi nói xong,đám chúng nó cũng mở cửa đi ra,nhìn bên ngoài tôi lúc này mới biết trời đã nhá nhem tối.Nhớ đến mẹ đang đợi cơm ở nhà,tôi vội vàng mặc lại quần áo vào người,cố lết thân mình đi về phía nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ,cả người rã rời chẳng khác gì cái xác không hồn.
******
Đứng trước cửa hàng,tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể bước vào,nhìn thấy mẹ chỉ nhỏ giọng chào một tiếng sau đó liền sải bước đi lên phòng,không dám ở lại thêm một giây phút nào vì sợ bà sẽ ngửi thấy được mùi tanh tưởi dính trên quần áo.Lên tới phòng của mình,tôi chốt chặt cửa lại sau đó lao vào nhà tắm bật nước xối xả,với lấy cục lưới tắm chà mạnh lên người,bật khóc tức tưởi khi nghĩ đến những tiếng rên rỉ,những cảnh tưởng ghê tởm ấy.Nhìn vào mình trong gương,khuôn mặt sưng vù cùng với trên người xuất hiện rất nhiều những vết xanh tím,tôi càng thẫn thờ chẳng khác gì người chết.
Ánh mắt dừng lại ở hộp dao bào đặt trên hộp đựng đồ,tôi run run cầm nó lên,cái ý nghĩ tự tử liền xẹt qua đầu.Và rồi tôi cứ chìm đắm trong nó với những lời tự thuyết phục bản thân rằng chỉ cần tôi chết đi,sẽ không ai uy hiếp tôi được nữa,tôi cũng sẽ không phải nhớ đến cái điều ghê tởm ấy nữa,tôi cũng không sợ mẹ tôi vì mình mà xấu hổ nữa.Có lẽ tôi chết đi mọi chuyện sẽ tốt đẹp..
-Vũ,xuống ăn cơm đi con,làm gì trong đấy mà lâu thế,cả tiếng đồng hồ rồi..
Nghe thấy tiếng của mẹ,tôi giật mình thoát khổ cái suy nghĩ điên rồ ấy,ngón tay cầm dao bào cũng khựng lại,miệng lẩm bẩm toàn những từ không đâu.
-Vũ,có nghe thấy mẹ nói gì không..
Giọng mẹ lại vang lên lần nữa,tôi khịt mũi đáp trả.
-Con ra ngay đây mẹ..
Tôi vội vàng mặc quần áo vào người,nhìn lại bản thân một lượt nữa xem có để lộ những dấu vết kia hay không,xong xuôi mới đẩy cửa đi ra ngoài.Vừa bước xuống lầu đã nghe thấy được tiếng nói chuyện của mẹ với chú.
-Ngại quá,con bé nó lê mề khiến anh phải đợi lâu
-Không sao đâu..Em cũng đừng khắt khe với bé Vũ quá,cô bé đang tuổi mới lớn cũng cần có thời gian riêng tư của mình mà
Sau khi chú nói xong,mẹ tôi chợt trở nên im lặng,mãi một lúc sau mới ngập ngừng lên tiếng.
-Anh Dương,chuyện thuê nhà,em biết anh là người đứng sau dấu mặt...Anh..tại sao lại làm như vậy
Chúc Dương lắc đầu :" Đừng quan trọng hóa vấn đề lên như thế,căn nhà này tôi cũng không có ở đến,cho mẹ con em thuê vừa không sợ mất đồ đạc,vừa được tiền,tôi thấy rất yên tâm"
Nghe đến đây,tôi thật không thể ngờ được người cho mẹ con tôi thuê nhà lại là chú,còn cái bác làm hợp đồng kia chỉ là người họ hàng xa,bảo sao lúc mẹ con tôi nói giá thuê với hàng xóm,mọi người ai cũng ngạc nhiên như nghe câu chuyện cười,bởi vì một căn nhà hai tầng nằm ở trung tâm với đầy đủ thiết bị chẳng ai cho thuê với giá 5 triệu cả.Cứ nghĩ đến việc được ở trong ngôi nhà chú đã từng ở,tâm trạng tôi liền trở nên tốt hơn hẳn,nhưng chưa được bao lâu thì trong đầu lại hiện lên câu hỏi,không biết chú đến nhà tôi làm gì,có phải hay không là muốn nói cho mẹ tôi về việc gặp phụ huynh lúc trưa.Khuôn mặt chợt trở nên căng thẳng,tôi rón rén bước chân hướng về phía nhà ăn,nhìn thấy chú và mẹ liền cất giọng.
-Chú ạ..
Chú quay mặt nhìn tôi cười nhẹ,đáp :" Chào cháu.."
Tôi đứng hình trước nụ cười ấy,đôi mắt cứ nhìn chăm chăm khuôn mặt chú không rời,nó đẹp quá,hàm răng trắng bóc đều như hạt bắp,đôi mắt thì híp lại mang theo những tia ấm áp càng khiến chú nhìn trẻ hơn rất nhiều.Trái tim trong lồng ngực đập bịch bịch như muốn nhảy ra ngoài,tôi vô tình quên mất ở đây còn sự có mặt của mẹ,cứ trân trân đứng đó chiếu ánh cái nhìn đầy cảm xúc vào chú,cho tới khi bả vai bị đập mạnh mới hoàng hồn thoát ra.
-Vũ,con sao thế..
Tôi giật mình lắc đầu,lắp bắp :" Con..con không sao đâu mẹ..Con không sao"
Mẹ tôi gật đầu :" Vậy thì ngồi xuống ăn cơm đi,chú Dương đợi con một lúc lâu rồi đấy"
-Dạ,con biết rồi,con xin lỗi
Tôi kéo ghế ngồi xuống,mời chú và mẹ xong cầm bát cơm lên ăn ngon lành,trong đầu lúc này ngoài chú ra thì chẳng còn những vướng bận gì khác.Mẹ tôi và chú vẫn nói chuyện hỏi nhau về công việc của hai người,đôi lúc tôi cũng có tham gia vào đó mấy câu,không khí cũng vì thế mà trở nên ấm cúng.Bất giác tôi lại nhớ đến việc chú đã từng yêu mẹ,tâm liền trở nên khẩn trương,trong đầu không ngừng hiện lên câu hỏi liệu bây giờ chú có còn yêu mẹ nữa hay không,nếu chú yêu mẹ rồi thì tôi biết phải làm sao bây giờ,tôi cũng thích chú nữa.
Không gian bỗng dưng trở nên im lặng,tôi theo phản xả ngẩng đầu lên,vô tình chạm phải cái nhìn chăm chú đầy dò xét của mẹ,đôi đồng tử lập tức co rút lại,sự bất an đâu đó ngay lập tức kéo đến,khó khăn lắm mới mở miệng được,
-Sao vậy mẹ,sao mẹ nhìn con ghê vậy...Miệng con dính cơm sao
Mẹ tôi đặt mạnh bát cơm xuống bàn,nghiêm giọng :" Vũ,nói cho mẹ chiều nay con đi đâu.."
Tôi ấp úng :" Con đi học mà mẹ,mẹ hỏi gì kì vậy.."
Mẹ đưa tay vén tóc tôi hất sang một bên,quát lớn :"Có thật con đi học không,vậy cái này là cái gì,nó từ đâu mà có hả....Nói.."
Chú Dương thấy mẹ mắng tôi thì can ngăn :" Mai,đừng quát con bé...Em đang làm Vũ sợ ấy"
Nước mắt đảo quanh hốc mắt chẳng dám nhìn thẳng vào bà,cổ họng tôi nghẹn lại chẳng thể nào nói được câu gì.Đã vậy hành động này của tôi lọt vào mắt mẹ lại chẳng khác gì khẳng định điều bà suy nghĩ là đúng,vì vậy càng lớn tiếng hơn.
-Trả lời mẹ,con với ai hả...
Tôi sợ hãi lắc đầu,trên mặt lúc này đã tèm lem nước mắt,nói trong tiếng nấc nghẹn :" Con..con không ..có..ai..Mẹ..con...
-Vũ,ngẩng mặt lên trả lời mẹ.....Mẹ nói con ngẩng mặt lên,có nghe thấy không
Tôi run run đặt bát cơm lên mặt bàn,đầu vẫn cúi xuống chẳng dám ngẩng lên nhìn mẹ,nước mắt thi nhau tí tách rơi xuống ướt cả một mảng áo trước ngực.Những ngón tay bấm vào da thịt đến bật máu,thế nhưng tôi lại cảm thấy không hề đau,bởi vì nỗi đau này so với những gì tôi vừa trải qua hồi chiều có là gì đâu cơ chứ.Tôi rất muốn hét to lên với mẹ là tôi bị cưỡng bức,bị chúng nó thi nhau chà đạp,nhưng suy cho cùng tôi vẫn là hèn nhát.Tôi sợ hãi những lời đe dọa kia nên không dám nói ra cho mẹ biết bởi vi tôi sợ mẹ buồn,sợ bà vì tôi mà suy sụp,và hơn hết tôi sợ trong mắt của mẹ tôi trở thành đứa con gái hư hỏng,tôi không muốn,thật sự không muốn...Mẹ đã thật sự khổ quá nhiều rồi..
Tâm trí dội về những ảnh sex ghê tởm của bản thân cùng với tiếng rên rỉ dâm tục ,tôi hoảng sợ ra sức lắc đầu trong sợ hãi,hai tay đưa lên bịt chặt lấy tai đáp trả mẹ từng câu lặp đi lặp lại.
-Con không có...con thật sự không có...Con không có làm gì hết...Mẹ phải tin con...
Thế nhưng,mặc cho tôi tâm trí đang dần trở nên hoảng loạn,mặc cho tôi cố thuyết phục,mẹ vẫn chẳng chịu buông tha,ngược lại quát lớn hơn nữa.
-Không có,vậy con giải thích cho mẹ,mấy cái vết trên cổ con là cái gì hả..
-Con..con bị ngã..
"Chát"...Má phải hấng trọn cái tát thật mạnh,tôi loạng choạng ngã phịch xuống sàn,ánh mắt bàng hoàng nhìn mẹ đang đứng trước mặt chỉ tay vào tôi,trái tim đau đến không thở được. Mẹ đã đánh tôi,17 năm mẹ chưa bao giờ đánh tôi cuối cùng cũng cho tôi một cái bạt tai đau điếng,rất đau..
-Còn dám nói dối... ...Tao hỏi mày,mày ngủ với thằng nào..
Tôi không biết lí do tại sao mẹ lại phát hiện ra được những dấu vết ấy mặc dù tôi đã che nó rất kĩ,tôi cũng biết trước những lời chất vấn của bà tôi chẳng thể nào che dấu được nữa nên đành lắp bắp.
-Con..Con..với..bạn..trai con...
Sau khi nghe được câu trả lời của tôi,mẹ im lặng không lên tiếng cũng như nói thêm điều gì khác.Bà đưa tay lên mặt lau đi giọt nước mắt vừa tràn xuống gò má,nhìn chú Dương đang đỡ tôi đứng dậy cất giọng khàn khàn.
-Anh về đi,em muốn nói chuyện riêng với con bé...Bữa cơm này coi như không mời được anh nữa rồi
Chú Dương gật đầu:" KHông sao,không bữa này thì bữa khác...(Quay sang nhìn tôi,chú nói tiếp)..Vũ lên phòng đi cháu,để chú nói chuyện với mẹ"
Tôi hết nhìn mẹ,rồi lại nhìn sang chú,chẳng phải phải làm sao cho phải thì chú lại lên tiêng :" Đừng lo..Lên đi"
Thấy chú kiên quyết như vậy,tôi cũng không có làm trái lời,đôi chân chầm chậm tiến về phía cầu thang đi lên trên tầng,chỉ nghe được một câu duy nhất chú nói với mẹ :" Em thay đổi nhiều quá, Mai ạ".
Đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài nơi những ánh đèn sáng lên rực rỡ,đầu óc tôi không ngừng hiện lên những câu hỏi mông lung rằng không biết rốt cuộc chú với mẹ nói về việc gì,sao một tiếng trôi qua rồi vẫn chưa chấm dứt,liệu có phải chú muốn bù đắp cho mẹ rồi họ sẽ đến với nhau hay không.Và nếu điều ấy trở thành sự thật chú chẳng phải sẽ là ba dượng của tôi sao,đến lúc ấy tôi phải làm sao trước cái tình cảm không nên xuất hiện này đây.
Tôi cứ chìm trong suy nghĩ mông lung như vậy chẳng thể nào thoát ra được,cho đến chuông điện thoại réo rắt lọt vào tai mới giật mình bừng tỉnh cầm lên,là số của Hoàng.Mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đang nhấp nháy,tôi hít một hơi thật sâu sau đó ấn nút nghe.
-Nghe đây,tối rồi ông còn gọi cho tôi có việc gì nữa thế
Nghe tôi nói xong,bên đầu kia Hoàng bật cười rồi đáp trả :" Tôi nhớ cậu thì tôi gọi,không được à.."
-Được chứ..Tôi cũng nhớ cậu phát điên lên rồi ấy.
Tôi bật cười khúc khích nói nói Hoàng,bởi vì tôi biết là cậu ấy đang trêu tôi.Thế nhưng khác mọi hôm,Hoàng lúc này nghe tôi nói vậy thì im lặng không đáp trả làm tôi còn tưởng là cậu ta tắt máy rồi.Cho đến hai phút sau,Hoàng mới cất giọng,đâu đó tôi còn nghe thấy bên trong từng chữ ẩn chứa sự kìm nén.
-Ừ,tôi cũng nhớ cậu lắm..Mà cậu ăn cơm chưa
Tôi ậm ờ :"Ừ,tôi ăn rồi..Thế còn cậu"
-Tôi vẫn chưa được ăn..Mà thôi nhé,tôi có việc bận rồi,tôi tắt máy đây.
Nói xong câu đấy Hoàng tắt máy luôn,tôi chỉ kịp ơ lên một tiếng sau đó nhìn chằn chằm vào màn hình cười khổ,miệng lẩm bẩm khó chịu.Trong đầu tôi khi ấy chỉ xuất hiện suy nghĩ chắc là cậu ấy có hẹn với bạn gái nên mới vội vã như vậy.Nhưng cho đến khi gặp Hoàng ở trường,tôi mới biết hóa ra  mọi điều đều không như vậy,cậu ấy là không muốn tôi nghe thấy thông báo của của sân bay mà thôi.
Cửa phòng được mở ra phát ra tiếng kêu thật nhẹ,tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên thì chạm phải cái nhìn của mẹ,ngón tay cầm điện thoại vô thức siết chặt chiếc điện thoại khiến làn da trở nên trắng nhợt.Trước cái nhìn đầy chăm chú ấy của bà,cổ họng tôi bỗng dưng nghẹn lại,khó khăn lắm tôi mới có thể mở miệng.
-Mẹ...
Mẹ tôi thở dài,bà tiến lại gần đưa tay lên má nơi bị bà đánh,hỏi tôi :" Còn đau không."
Đôi mắt rủ xuống nhìn chằm chằm vào chiếc tai thỏ màu hồng ở đôi dép đang đi dưới chân,tôi lắc đầu :" Không đau,con...là con sai..con nên bị như vậy"
Mẹ ừ thật nhẹ,vuốt lại những lọn tóc bị rối cho tôi,sau đó nói tiếp :" Vũ,việc quan trọng nhất của con bây giờ là học,những chuyện tình cảm nam nữ tốt nhất đừng nên nghĩ tới.Mẹ nói như vậy con hiểu rồi chứ..."
-Dạ,con hiểu..
Suốt cuộc nói chuyện,mẹ luôn tỏ ra bình thường như việc hồi nãy chưa hề tồn tại, tôi đoán có lẽ chú Dương đã nói gì đó nên bà mới cố gắng kìm nén xuống cơn giận dữ muốn đánh tôi lần nữa như thế.
                                       ********                **********                            ************
Hai giờ sáng,đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm lên trần nhà chẳng thể nào ngủ nổi,từng câu đe dọa của đám người đó vẫn luôn hiện trong đầu khiến tôi nơm nớp lo sợ.Tôi cứ trằn trọc thức như vậy cho đến 5 giờ sáng,khi mà bên ngoài những dòng xe cộ đi lại mỗi lúc một đông mới quyết định ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà mở cửa đi chạy bộ.Chí ít như vậy đầu óc tôi sẽ không phải nhớ về những điều hãi hùng ấy.
Vì vẫn chưa quen thuộc với Sài Gòn,lại sợ phải chạm mặt với đám người kia nên tôi chỉ dám chạy một đoạn ngắn tầm 2km thẳng với con đường quốc lộ.Được chừng khoảng một đoạn,bả vai bị tay ai đó đập vào một cái thật mạnh,tôi giật mình xoay người lại,ánh mắt khi ấy còn mang theo sợ hãi,cho đến khi xác định người ấy là chú mới thở hắt nhẹ nhõm,nhỏ giọng.
-Chú ạ..
Chú gật đầu nhìn tôi,sau đó cười nhẹ :" Chào cháu,tinh thần thấy ổn hơn rồi chứ"
Nghe chú nói vậy,tôi khựng người lại vài giây,cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình cho ổn định,sau đó liền đáp trả.
-Cháu ổn hơn rồi..(ngập ngừng một lúc,tôi lại nói tiếp)..Chuyện tối hôm qua,nếu không có chú chắc cháu đã bị mẹ đánh cho bầm dập rồi,cháu.."
Tôi chưa kịp nói xong thì đúng lúc này,từ xa vọng lại tiếng rao của bác bánh mì ba tê,chú liền quay sang tôi nói.
-Đi nào,lâu lắm rồi chú cũng chưa được ăn lại cái món "ruột" từ thời còn đi học,không biết mùi vị còn như ngày xưa không.
Thấy chú nói vậy,tôi ngạc nhiên lắm,bởi vì tôi không nghĩ tới một đại gia như chú lại có thể phóng khoáng ngồi ăn quán vỉa hè mà chẳng sợ việc để bản thân bị mất thể diện.Nói đến vấn đề tại sao tôi biết được chú là một người có tiền cũng là tình cờ khi tôi nghe được cuộc nói chuyện của cô Hiền và chồng cô ấy về gia đình của chú.Hóa ra chú mang trong người hai dòng máu Việt-Pháp,từ năm 17 tuổi đã đi Mỹ cho đến tận hôm trước mới trở về Việt Nam,công việc nghe đâu đang làm là cố vấn tài chính cho một công ty bất động sản khá lớn.
Ngồi ở chiếc ghế đá nhìn chú đang đợi bánh mì từ bác bán hàng rong,khóe miệng tôi kéo lên một nụ cười thật nhẹ,nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng chứ không hề gượng ép.Tôi cứ ngắm chú như vậy cho đến khi bất giác tôi nhận ra không biết từ lúc nào cảm xúc của tôi lại vì chú mà thay đổi,giống như việc chỉ cần được ở gần chú,tôi có thể đang buồn liền trở nên vui vẻ,đang thấy lạc lõng thì lại tìm được sự bình yên và an toàn.
-Của cháu đây,ăn thử một chút xem có thấy hợp khẩu vị không.
Nhận lấy chiếc bánh mì từ tay của chú,tôi dạ môt tiếng thật nhẹ sau đó đưa lên miệng cắn một miếng,mùi vị lạ lẫm khác hẳn với những quán tôi đã từng ăn qua,ngon đến mức khiến tôi phải nuốt vội sau đó thốt lên.
-Ngon lắm chú ơi,lần đầu tiên cháu ăn đó...
Trước hành động phấn khích ấy của tôi,chú chỉ cười nhẹ rồi xoa đầu tôi một cái,sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi đáp trả.
-Thì đúng rồi,mùi vị này là mùi vị riêng biệt của chú mà,ngày bằng tuổi cháu chú nghiền lắm,một ngày không ăn không chịu được luôn ấy
Tôi "à" lên một tiếng khi đã hiểu ra vấn đề,hơi nghiêng đầu sang chú,ánh mắt có chút mê mang nhìn khuôn mặt chú bị những ánh nắng chiếu vào,ngập ngừng một lúc rồi cũng lên tiếng hỏi.
-Sao cháu không nhìn thấy vợ con chú đâu,bọn họ định cư bên nước ngoài rồi ạ
Nghe xong câu hỏi ngớ ngẩn của tôi,chú Dương cười thành tiếng,lắc đầu :" Chú chưa có vợ thì lấy đâu ra con..Bao nhiêu năm nay mải tập trung cho công việc chú có nào để ý đến việc ấy,đến lúc ngẩng lên thì đã 36,37 tuổi rồi.Mà cái tuổi này chưa lấy được vợ thì xác định ế luôn thôi,làm gì có ai chịu yêu một ông chú già đâu"
Tôi lắc đầu :"Ai bảo chú không có ai yêu,cháu thích....(Nói đến đây,tôi biết mình bị hớ nên chỉnh lại)..Cháu thấy chú vẫn còn đẹp trai và phong độ lắm,cháu nói thật ấy.Chú bây giờ mà muốn tim bạn gái chả cần phải đi đâu xa, chỉ cần vẫy tay một cái là đầy người đến xếp hàng ấy chứ"
Chú nhìn tôi,vẫn là nụ cười nhẹ ấy,ánh mắt hơi híp lại lóe lên những tia màu xanh lấp lánh
"-Kiểu giống mấy soái ca trong các truyện ngôn tình mà tuổi bọn cháu đang mê mẩn ấy hả.
-Đúng rồi ấy chú,ban đầu cháu đọc nhưng cháu không tin ngoài đời có người như vậy đâu,nhưng từ khi gặp chú là cháu tin thật rồi.Chú đúng là mẫu "chuẩn soái ca" mà mọi người vẫn đang tìm kiếm ấy
Tôi với chú cứ nói chuyện như vậy cho đến khi mặ trời đã lên cao mới cùng nhau ra về.Con đường dài 2km mọi người với tôi đều dài lê thê mà sao hôm nay bỗng dương ngắn đến lạ,đi loáng một cái đã thấy mình đứng trước cổng rồi.Tôi ngậm ngùi nhìn chú nói câu tạm biệt sau đó chạy thật nhanh vào nhà tắm táp và khoác cặp sách chuẩn bị đi học,tinh thần trở nên phấn chấn hơn hẳn,nhưng chưa được bao lâu lại dập tắt khi tôi nhìn thấy đám con Như cũng đi vào cổng trường ngược hướng với mình.
Hai chân đứng khựng lại chẳng thể nào bước tiếp được nữa,tôi quay đầu nhìn sang hướng khác để tránh khỏi việc chạm với ánh mắt đầy giễu cợt của con Như,trái tim trong lồng ngực đập mạnh vì sợ.Thế nhưng cây muôn lặng mà gió chẳng ngừng,chúng nó không thấy tôi đi tiếp thì lại tiến lại gần,đưa tay hất mạnh vai khiến tôi loạng choạng lùi lại đằng sau,khiêu khích.
-Ô,sao hôm nay im lặng thế,không đánh trả à hả CON ĐĨ
Hai từ con đĩ khiến tôi giật mình mà quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt nó,nghĩ đến việc con Như có đoạn Clip kia,tôi sợ hãi đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch chẳng còn một giọt máu.Tôi thật sự muốn chửi,muốn đánh nhưng lúc này chẳng thể làm gì được ngoài việc im lặng để cho chúng nó lăng nhục và cười cợt.
-Chậc chậc,thật là đáng thương mà,bị mấy thằng nó chơi..
-Mày im đi...( Tôi hét lớn,lúc này nước mắt đã giàn dụa trên khuôn mặt,chân lùi lại đưa tay chỉ thẳng vào mặt chúng nó,gằn từng tiếng) ..Đừng có trọc tao điên lên,không tao giết từng đứa đấy
Con Trinh thấy tôi dám bật lại thì tức tối,nó đưa tay lên định tát tôi thì bị Viễn đi kịp tới giữ chặt lại,cảnh cáo.
-Em gái,thích đánh người vậy à...(liếc nhìn kẽ tay của con Trinh,Viễn nhíu mày)..Dùng dao lam cơ đấy,cũng có gan gớm nhỉ
Sự có mặt của Viễn khiến đám con Như chẳng thể làm gì được tôi nữa nên đành ôm hận xoay người đi vào trong trường.Nhìn theo khuất bóng của chúng nó,tôi lúc này mới ngẩng lên nhìn Viễn,định nên tiếng cảm ơn nhưng nghĩ đến việc tất cả đều do hắn mà ra liền không sao mở miệng nổi,bước chân cứ như vậy đi thẳng.Chỉ là tôi chưa đi được hai bước,cánh tay đã bị Viễn kéo lại.
-Em gái,tôi giúp em giải vây mà không cảm ơn tôi à,sao phũ vậy..
Tôi dừng lại,nhìn thẳng vào mắt Viễn nói rành mạch từng từ :" Nếu tôi cảm ơn anh,anh có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi không"
Viễn nghe tôi nói vậy thì có chút sững sỡ,anh ta cười gượng,đôi mắt nheo lại:" Tôi gây rắc rối gì cho em hay sao mà em lại bài xích tôi đến như vậy,chúng ta học cùng trường,giúp đỡ nhau một chút cũng bị ghét bỏ à"
-Tôi không thích chính là không thích,đừng có làm phiền tôi...
Nói xong,tôi đi thẳng vào trong trường trở về lớp học,cố gắng trấn tĩnh bản thân khỏi cơn sợ hãi.Bây giờ đang là thời gian truy bài,cả lớp ai cũng chăm chú ôn tập để tí nữa có tiết kiểm tra,nên sự xuất hiện của tôi chẳng khiến ai thèm để ý,điều này cũng khiến tôi bớt đi phần sự sợ hãi trong lòng.Đám con Như với con Trinh cũng không có ai làm khó tôi,cô giáo cũng không hề nhắc gì đến việc cho điểm 0 vào sổ điểm nữa nên hai tiết đầu tôi cũng không gặp phải khó khăn gì.
Trống giờ ra chơi vang lên,tôi cất gọn sách vở vào cặp sách sau đó đi ra ngoài mà không hề hay biết đám con Như đi theo mình.Đi qua ngã rẽ hành lang hướng ra WC,cả người tôi bị đẩy mạnh va vào chiếc thùng đựng rác,cánh tay bị miếng nhựa cào một đường dài trên khuỷu tay đến túa máu.Chưa kịp chống người đứng dậy,toàn thân tôi lại hấng chịu những cái đạp từ chúng nó,vết thương cũ chưa đỡ nay lại chồng thêm vết thương mới khiến tôi đau đớn chỉ biết nằm thụp xuống mà chịu đựng.Mùi rác rưởi,mùi nước tiểu bị chúng nó hất vào người,mái tóc dài bị chúng nó cầm kéo cắt nham nhở khiến tôi lúc này trở nên thê thảm hơn bao giờ hết.Tôi ra sức lắc đầu cầu xin đến khản cổ họng nhưng chúng nó vẫn không buông tha,đám học sinh thì kéo lại mỗi lúc một đông nhưng tuyệt nhiên không có đứa nào dám đi báo thầy cô giáo,trong mắt chúng nó dường như tôi đáng bị như vậy.
-Tránh ra,cút hết ra cho tao...
Tiếng hét ấy khiến cho đám con Như sợ hãi mà dừng tay lại,chúng vội vàng đứng dậy tản ra khỏi tôi,lmà tôi úc này tôi cũng chẳng còn sức để ngẩng đầu lên nhìn xem người cứu mình là ai,cho tới khi cả người được ôm vào trong lồng ngực ấm ấy,tôi mới lờ mờ nhân ra đó là Hoàng,miệng lẩm bẩm trong tiếng nấc.
-Đúng là cậu thật rồi...
(Còn nữa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro