Chương 13: Cơ Hội Làm Lại Từ Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Hạo tối đó lái xe đến căn hộ riêng của cô, vốn dĩ nơi này chỉ để cô làm nhiệm vụ. Mở cửa, không có lấy một chút ánh sáng. Bấm công tắc đèn, nhìn kĩ một lượt quả thực cô không có ở đây.

Lại lên xe, lần này anh suy nghĩ một lúc rồi lái xe đến một con phố vắng vẻ. Nhìn con phố này anh lại nhớ đến năm đó, ngày mà anh lần đầu tiên gặp được cô. Căn nhà nhỏ nằm trong góc khuất tối tăm. Trước kia mỗi khi cô bị thương hay có chuyện buồn đều sẽ chạy đến nơi này nhưng tại sao lần này lại không có. Anh đứng trước cửa khẽ thở dài. Lăng Y Nhược, em đã đi đâu?

Một tuần cứ thế trôi qua, Dương Hạo ngày ngày cho người đi nghe ngóng tin tức của cô nhưng không có một chút dấu vết. Phía Black Federation anh cũng đã cho người thăm dò nhưng cũng không có.

Và rồi hai tuần trôi qua, rốt cuộc anh cũng tìm được. A Cảnh gấp gáp đến văn phòng của anh báo tin.

"Dương ca, có tin tức của tiểu thư rồi!"

Tay đang viết của Dương Hạo chợt khựng lại giây lát. Sau đó tiếp tục viết: "Địa chỉ?"

"Bệnh viện thành phố!" A Cảnh lập tức vào thẳng vấn đề.

Lúc này anh đóng nắp bút lại, đặt chiếc bút xuống, bấm điện thoại gọi thư kí bên ngoài: "Hủy toàn bộ lịch trình ngày hôm nay!"

Nói rồi anh lấy áo khoác, đứng dậy đi ra ngoài.

Lăng Y Nhược nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp có phần gầy gò xanh xao. Cô nhìn màn hình TV nhưng đầu óc vốn đã lơ lửng nơi nào. Từ sau ngày hôm đó, cô chỉ luôn ở trong phòng bệnh, cũng may được cấp cứu kịp thời bằng không bây giờ cô sớm đã nằm dưới đất rồi. Vết thương tuy vẫn còn đau những đã đỡ rất nhiều. Cô đã có thể đi lại được.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy vào. Cô hướng mắt nhìn, không ngờ đến người xuất hiện ở đây lại là người cô không muốn gặp nhất.

Nhìn người đàn ông tiến đến bên cạnh, cô không nói một lời. Mắt chỉ tập trung nhìn TV.

Dương Hạo nhìn cô gầy đến như vậy, anh quả thực rất đau lòng: "Y Nhược, em gầy đi nhiều."

"Dương tổng, thật vinh hạnh quá! Hôm nay rồng lại đến nhà tôm như vậy, không biết có chuyện gì?" Lăng Y Nhược mỉm cười, trong lời nói cố tình châm biếm.

"Anh đã đi tìm em." Dương Hạo biết cô đang giận anh.

Lăng Y Nhược vẫn mỉm cười: "Không biết Dương tổng tìm tôi có việc gì? Muốn nhìn tôi chết từ từ hay là... bồi thêm một phát đạn?"

Dương Hạo muốn nắm lấy tay cô, nhưng tay còn chưa kịp chạm, cô đã thu tay về: "Ngày hôm đó nhiệm vụ xảy ra chút vấn đề..."

"Dương tổng, nhiệm vụ tôi đã hoàn thành. Mong là sau này anh đừng đến tìm tôi nữa!" Lăng Y Nhược thu lại nụ cười. Xem ra tình yêu của cô vốn chỉ là công cụ để làm việc cho anh thôi. Cô thế nhưng lại ngốc nghếch tin rằng anh sẽ yêu cô chứ.

Trầm ngâm một lúc, anh nhìn cô suy nghĩ không thôi. Nếu cô đã muốn rời đi vậy thì anh buông tay thôi. Lấy ví trong túi áo, anh rút ra toàn bộ tiền mặt để trên tủ cùng với một chiếc thẻ.

Lăng Y Nhược khóe môi câu lên: "Anh có ý gì? Anh nghĩ tôi cần tiền của anh sao?"

"Em cầm số tiền này rồi rời khỏi đây đi." Dương Hạo nén đau lòng, anh thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt cho cô.

Cầm lên toàn bộ số tiền, cô xé làm đôi rồi ném về phía anh: "Số tiền này tôi không cần!"

Dương Hạo xoay người muốn rời đi, không nói thêm một lời.

Lăng Y Nhược nhìn theo bóng lưng anh. Nước mắt kìm nén lúc này tuôn rơi. Xem ra ngay cả một chút tình cảm anh cũng không có. Tất cả chỉ là do cô tự ảo tưởng, tự mình đa tình mà thôi. Cầm trong tay chiếc huy hiệu đại bàng mạ vàng, cô nắm thật chặt. Cuối cùng người cô không ngờ đến lại là người quan tâm cô.

Một tiếng trước, Phương Tử Kiều lạnh lùng đẩy cửa phòng bệnh, bước vào.

Lăng Y Nhược nằm trên giường không khỏi kinh ngạc: "Phương Tử Kiều..."

"Là tôi!" Phương Tử Kiều ngồi tựa lưng vào ghế, không nhanh không chậm đáp.

"Tử Kiều, tôi xin lỗi..." Lăng Y Nhược vô lực nói. Bây giờ đây trên tay Phương Tử Kiều là khẩu súng mà cô ấy yêu thích, đang không ngừng xoay. Cô biết rằng cái giá của việc phản bội chính là cái chết.

Phương Tử Kiều đang quay khẩu súng bỗng dừng lại, họng súng hướng về phía Lăng Y Nhược: "Cô đã theo dõi tôi mấy năm nay hẳn cũng biết được tính tôi rồi!"

"Cho tôi một cơ hội!" Lăng Y Nhược rất quả quyết, không chịu khuất phục.

"Cô giúp gì được cho tôi sao?" Phương Tử Kiều đanh mặt, cất đi khẩu súng, hai tay đan vào nhau, mắt sắc bén nhìn về phía trước.

Lăng Y Nhược không suy nghĩ nhiều lập tức trả lời: "Tất cả!"

"Vậy sao?" Phương Tử Kiều bật cười, nụ cười rất nhanh biến mất. "Cô biết đấy, những kẻ phản bội đều sẽ bị tiêu diệt! Và cô... là ngoại lệ! Chào mừng cô trở lại với Black Federation."

Sau đó Phương Tử Kiều ném chiếc huy hiệu hình con đại bàng mạ vàng lên giường cho Lăng Y Nhược.

"Đại diện cho Black Federation, đừng để Phương Tử Kiều này phát hiện cô có ý đinh phản bội. Tuyệt đối không có lần thứ hai!"

Lăng Y Nhược nhìn chiếc huy hiệu. Bắt đầu từ giây phút này cô sẽ toàn tâm toàn ý giúp cho Black Federation. Và đây cũng là giây phút cô bắt đầu lại từ đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro