2-18. Dằn vặt chính mình trong đau đớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc khoá thực tập của mình, báo cáo được em soạn đầy đủ đã được Jeon Jungkook dễ dàng thông qua.

"Khi nào em tốt nghiệp."

"Chỉ cần nộp cái này nữa là em sẽ đăng ký xét tốt nghiệp được rồi. Chắc có lẽ nhanh thôi."

"Giỏi thật. Tối nay, đi ăn mì bò với anh không."

Em làm động tác like cho anh. Nhất trí.

"Vậy em đi trước."

Em rời khỏi phòng giám đốc, mọi người đều nhìn em mà xị mặt xuống hết. Dù sao cũng đã làm việc ở đây 3 tháng trời rồi, đối với em, họ giống như là những anh chị trong nhà vậy.

"Khi nào rảnh hãy ghé thăm anh chị nhé."

"Em biết rồi."

Chị Hamie đứng trước em, nói nhỏ nhẹ.

"Chị ôm em một cái. Khi nào tốt nghiệp hãy cho chị biết."

Em cũng đáp trả cái ôm một cách nhẹ nhàng, đáng trân trọng vậy đó.

"Em sẽ xin vào đây làm chính thức. Sẽ trở thành đồng nghiệp của chị sớm thôi."

Nhìn ai em cũng không nỡ. Người ta thường nói môi trường làm việc sẽ rất quan trọng đối với một cá nhân. Nếu họ cứ mãi chia phe, đùn đẩy trách nhiệm thì công việc sẽ không thể hoàn thành tốt được. Còn ở đây thì khác, mọi người vẫn luôn hỗ trợ nhau nếu có thể. Được làm trong một nơi như thế này, không dễ. Còn vì Jeon Jungkook, đây không là nơi làm việc lý tưởng nhất hay sao ?

Tối đó cả hai đi ăn quán mì bò gần nhà, trông rất vui vẻ và thoải mái. Gió trời hiu hiu đầy mát mẻ, Jungkook biết Elijah thích nhất là ăn thịt bò nên cứ gắp phần của mình sang cho em.

"Anh ăn đi."

"Anh không thích ăn thịt bò."

Elijah nghe thế thì liền ngưng đũa.

"Thế sao anh lại rủ em đi ăn mì bò chứ."

"Vì em thích ăn mà."

Vì em rất luôn thoải mái trong chuyện ăn uống mà miệng hơi dính sốt, Jungkook phì cười rồi lấy khăn giấy lau cho em.

"Con nít hay sao mà ăn uống như thế."

"Thì so với anh em đúng là con nít mà."

Elijah tinh nghịch chun mũi lại đối đáp với Jungkook. Ở cả hai bọn họ đều chưa đặt được một cái tên rõ ràng cho mối quan hệ này, thế mà ai cũng cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến. Tình yêu luôn là những thứ đơn giản nhất, ở cùng nhau phải thấy vui vẻ trước đã.

Những cảnh vui vẻ và hạnh phúc chỉ qua ánh nhìn của đối phương mới có thể hiện hữu rõ ràng thôi. Nếu nó được nhìn qua lăng kính của người khác thì cảm xúc cũng sẽ khác. Có thể là sự đố kỵ ghen ghét và thù hằn.

Để có được điều gì trong cuộc sống đều phải đánh đổi, nhưng không có nghĩa mọi sự đánh đổi đều sẽ có được thứ mình mong muốn.

Sự hạnh phúc của đôi trẻ trong cái quán nhỏ ven đường thế mà qua đôi mắt của người trong cuộc liền trở nên méo mó khó coi đến lạ.

Rina sau chuyến công tác dài hạn của mình trở về nhà. Cả một thời gian cô trốn tránh với sự lạnh nhạt vô tâm của Jungkook. Điện thoại cũng không nhận cuộc gọi nào của anh, dần dần anh cũng không liên lạc nữa.

Bởi lẽ Rina biết rằng, mục đích của anh là gì. Nó chỉ gói gọn trong hai chữ là chia tay mà thôi.

Cả thời gian thanh xuân đồng hành cùng anh, mối quan hệ này cũng là do chủ động bắt đầu, vì sao sự xuất hiện của một con nhỏ mà phá tan hạnh phúc cô đang đã và sẽ gầy dựng.

Rina không cam tâm. Cô nhất định không buông tay Jeon Jungkook. Thời gian qua, coi như là cô cho mượn bạn trai đi.

Dù lửa giận trong lòng dâng lên ngùn ngụt, Rina vẫn nén nó lại và đi lên nhà của Jeon Jungkook. Giữa hai người họ, nên có một cuộc trò chuyện thẳng thắn.

Làm gì có sự đồng điệu nào giữa hai cá thể mang hai dòng suy nghĩ khác nhau ? Càng nói chỉ càng cách xa thôi. Không xa theo cách này cũng sẽ xa theo cách khác.

"Còn muốn đi đâu nữa không ?"

"Không ạ."

Ăn xong cả hai cùng dạo bước trên con phố. Đúng là có sự xuất hiện của tình yêu, mọi thứ sẽ được lãng mạn hoá. Giống như mọi vạn vật đều đang lưu giữ kỉ niệm giữa anh và em.

Trời về đêm càng lạnh, Jungkook không nỡ nhìn cô gái của mình vì gió trời làm cho khó chịu. Anh tự dưng đứng lại rồi ôm em vào lòng, truyền hơi ấm cho em. Rồi khoác cho em chiếc áo vest. Vì thời điểm này cũng không phải mùa đông, nên anh cũng không đem áo khoác.

"Mặc tạm nhé. Anh sợ em lạnh."

Được bao phủ trong hơi ấm của người mình yêu. Elijah cảm thấy hạnh phúc thật nhiều. Jeon Jungkook không quá giỏi trong việc yêu đương, những hành động anh làm điều vụn vặt và đôi khi ngớ ngẩn. Nhưng em yêu hết thảy những điều đó.

Vì tình yêu mà chỉ cần một câu nói của anh cũng khiến em trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời.

Đang mải mê trong dòng suy nghĩ về người đàn ông tên Jeon Jungkook. Em chợt nhớ ra một chuyện.

"Ngày mai em sẽ đi ngoại ô với Sunhee. Em báo trước cho anh đỡ lo."

"Chừng nào về."

"Sẽ về trong ngày thôi."

"Vậy thì được."

Jungkook đan lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của em. Cách mà hai bàn tay chạm vào nhau cũng khiến tim của hai người đập nhanh. Khoảnh khắc này, anh thật muốn thời gian dừng lại.

Vì có Elijah mà thế gian này thật đẹp. Vì có em mà anh biết trân trọng cuộc sống này hơn.

"Anh và Rina..."

Đột nhiên Elijah mở lời khiến không khí có chút trầm lặng. Cũng không thể trách em, con gái mà ai chẳng cần cái gọi là cảm giác an toàn. Em luôn cảm thấy sợ sệt, sợ người đang bên cạnh em một phút giây nào đó sẽ biến mất.

"Cô ấy về anh sẽ nói chuyện rõ ràng. Anh hứa đấy."

Ngoài việc trấn an cô gái trong lòng ra thì thời điểm này anh cũng không thể làm được gì. Anh biết em lo sợ điều gì và anh cũng lo sợ như thế. Đánh mất em, thật không dễ dàng, cũng không cam tâm.

"Thôi về đi. Ngày mai em còn đi chơi nữa."

"Đúng là, chỉ biết ham chơi."

"Hì hì."

Sau khi đưa Elijah về đến tận cửa, nhìn thấy em vào nhà anh mới an tâm mà về nhà.

Mở cửa ra là một khung cảnh tối tăm mịt mờ, đèn không được mở. Thứ ánh sáng le lói duy nhất là từ ánh trăng hắt ngoài cửa sổ. Cũng nhờ nó mà anh thấy rõ Rina đang ngồi ở phòng khách với chai rượu đang uống dở dang. Bên cạnh cũng có một ly rỗng.

Jungkook liền bật công tắc đèn sau đó dần đi về phía Rina mà nói chuyện

"Rina, em về khi nào ?"

Nhìn và nghe thấy giọng của anh, Rina cười một nụ cười đầy khó hiểu. Cô rót vào ly rỗng kế bên một chất lỏng màu đỏ.

Cô đưa nó đến trước mặt anh, anh nhận lấy nhưng không uống. Rina ngồi xuống, ngay lúc này cả hai đang đối diện với nhau.

"Anh còn quan tâm em sao ?"

"Anh,... chúng ta kết thúc đi. Anh cũng đã nói với em trước rồi. Em đừng trốn tránh."

Rina liếm môi rồi lại rót một ly rượu uống cạn.

"Là vì Elijah đúng không ?"

Nghe đến tên của em, Jeon Jungkook đột nhiên bị mất bình tĩnh. Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Nhìn người kia bằng ánh mắt không mấy hài lòng. Anh nhớ rõ cái tên này chưa bao giờ được anh nói ra để làm cái lý do tan vỡ cho cuộc tình này.

"Em theo dõi anh ?"

Rina vuốt tóc ra sau, trong màn đêm, hình ảnh hai người hiện lên trong mắt nhau chỉ toàn sự chán chường. "Em không có."

Chưa để người kia nói, cô nói tiếp.

"Nhưng mà sau hôm nay sẽ có, em nói em không đồng ý chuyện chia tay. Nếu như anh vẫn còn dây dưa với con nhỏ đó, em sẽ không để yên."

Anh đứng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt người kia.

"Em dám làm gì? Nếu em đụng đến cô ấy, anh sẽ không ngồi im."

"Jungkook, anh bình tĩnh đi. Anh đường đường là giáo sư mà lại yêu người ta, anh không sợ người đời đánh giá à. Ba mẹ anh nếu biết chuyện sẽ như thế nào ?"

"Em nói lại cho anh một lần nữa. Chúng ta sẽ không chia tay. Đây không phải là yêu cầu, đây chỉ mang tính chất thông báo cho anh thôi."

Dứt lời cô quay vào phòng ngủ. Jeon Jungkook tức giận uống cạn ly rượu vừa rồi. Cả đêm trằn trọc suy nghĩ vấn đề đầy nan giải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro