Hương vương tóc mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Disclaimer: Mọi nhân vật thuộc về KHR 

 - Category: Romance, Shounen-ai 

 - Pairings: TYL!6918 (Rokudo Mukuro x Hibari Kyoya) 

 - Rating: K 

 - Summary: Mình nhận được một gợi ý từ trang Elisasz

"Your prompt: Hibari holding Mukuro very close, close enough to smell their hair. They whisper into Mukuro's ear: 'I don't like your new shampoo' "

---

Hibari ôm Mukuro, đủ gần để anh nhận ra mùi hương trên tóc người thuật sĩ. Anh thì thầm vào tai hắn rằng: "Tôi thích mùi hương cũ của anh hơn."


Như một "động vật ăn thịt" thực thụ, khứu giác của Hibari luôn đặc biệt nhạy bén. Anh nhạy cảm quá mức với mùi hương của mọi thứ xung quanh. Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, anh có thể nhận ra tức khắc những mùi hương của mọi thứ.


Mỗi mùi hương đem lại cho anh cảm giác vô cùng khác nhau. Thông thường, mùi dễ nhận biết nhất đối với anh mùi nồng nặc của máu, nó đi tới với Hibari trong nỗi phấn khích và cả lo âu. Với mỗi đầu xuân anh ngửi được cả mùi tuyết tan luồn vào bên trong cánh mũi, một mùi gì đó tựa như nước chảy ra từ những viên đá đông lạnh. Anh cũng hân hoan với những mùi hương dịu nhẹ của nắng vờn mỗi hạ hay hay mùi cỏ thu lan vào chiều tà. Nhưng đặc biệt, anh thích mùi hương của Mukuro. Không thơm nhè nhẹ hay cũng chẳng kích thích, chỉ đơn giản là một mùi hương của riêng ai đó.


Anh đã từng tưởng tượng rằng, mùi hương ấy giống như gì nhỉ?

---

Hibari suy ngẫm về hương hoa anh đào đã đi theo anh từ những năm tháng của tuổi mười lăm tới mãi sau này. Từ đống đổ nát hoang tàn của Kokuyo, hoa anh đào lất phất rơi. Một cuộc tình kéo dài trọn mười năm, mà buổi sơ ngộ lại không bình thường đến lạ. Anh ghi nhớ rất rõ ngày hôm ấy. Một mình anh kéo tới Kokuyo hoang tàn đổ nát, tự dấn thân mình vào hang ổ địch. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh bị đánh bại, không phải một cách đường đường chính chính gì cho cam nhưng thật sự lúc đó, anh đã hoàn toàn bị hạ gục.


Cái gì là lần đầu thường người ta sẽ ghi nhớ rất lâu. Chính vì thế, hương hoa anh đào của ngày hôm ấy cứ vương vào tâm trí anh chẳng dứt. Tới mức nhiều năm sau đó, anh vẫn đi tìm Mukuro. Để báo thù? Để đòi lại danh dự bị đạp đổ? Để bắt hắn trả lại tất cả những gì anh đã mất. Dù là gì anh vẫn kiên nhẫn để được gặp lại hắn.

---

Cũng có lẽ là mùi hương của thuỷ ngục ám hơi vào Mukuro sau nhiều năm bị giam trong nước. Hương mùi của Mukuro lan toả dịu nhẹ trong không gian, có mùi thanh thoát như suối trong giữa đại ngàn hoang vu. Thuỷ ngục Vindice quanh năm vắng bóng dấu chân người. Anh đôi lúc thấy Mukuro có thể sống sót được khi bị giam trong đó chừng ấy thời gian quả là đáng nể lắm. Cô đơn và lạnh buốt.


Trước khi gặp Mukuro, anh cũng là con người của sự cô độc. Anh không muốn tụ tập đông người và đôi khi là không muốn tiếp xúc với bất kì ai. Anh không muốn gắn buộc mình với một ai đó. Nhưng không phải thế này. Xung quanh bốn bề chỉ có nước lạnh lẽo, xung quanh bị trói chặt. Nó giống như không cho con người ta một cơ hội nào để có thể sống vậy.


Mukuro đã chưa từng có cảm giác được sống, cho tới lúc gặp Hibari. Gã thuật sĩ vẫn thường thực thể hoá để tới tìm anh khi anh còn trung học. Cả hai sẽ đánh nhau thừa sống thiếu chết bởi Hibari chẳng buông tha bất cứ cơ hội nào có thể cắn chết Mukuro cả. Mukuro cũng nhiệt tình đáp lại mong muốn ấy của Hibari.


Cả hai cứ như vậy nhưng trận chiến luôn ngừng lại trước lúc có thể phân thắng bại bởi Mukuro luôn ra hiệu ngừng lại. Sân thượng Namimori thì luôn đẹp vào mỗi buổi chiều tà, vì thế, Mukuro chẳng hề muốn bỏ qua cảnh sắc ấy chút nào. Anh đơn giản là muốn tận hưởng cảm giác được sống thôi.


Với người bình thường thì ngồi ngắm cảnh chẳng có gì là lạ cả. Chỉ có Mukuro mới là kẻ lạ lẫm thôi. Trong phòng thí nghiệm hay trong ngục thì làm gì có hoàng hôn mà ngắm. Hơn nữa trong ngục cũng chẳng có Hibari. Thế nên đơn giản là hắn muốn cùng anh, làm những việc bình thường nhất của cuộc sống dù chỉ trong phút chốc nhưng cũng đủ để hắn cảm nhận được nhân gian.


Sau một trận chiến, Hibari cũng thấm mệt, đủ để anh không còn phản kháng người thuật sĩ ngồi cạnh mình. Trời chưa hẳn là muộn nhưng anh cảm nhận được hơi lạnh. Một hơi lạnh không phải đến từ gió trời mà là hương mát mẻ của Mukuro. Nhẹ nhàng thoáng qua mà lại dễ chịu, yên ả.

---

Đã có lúc anh nghĩ rằng đó phải chăng là mùi của sương tan trong màu xanh trong veo của buổi sớm. Có những lúc anh và gã thuật sĩ ngồi trước hiên vào những sớm chưa bình minh. Hơi nước vẫn còn giăng đầy trên những lùm cây đang nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Anh ngửi được mùi của một đêm sao rơi lại đang dần bay lên theo chiều nắng xuống.


Mukuro thì dịu dàng đến lạ, chẳng cần nghỉ ngơi gì sau một đêm làm nhiệm vụ. Hắn đến thẳng căn cứ người bảo vệ Mây. Bước chân nhẹ nhàng, đều đặn bước vào lối quen thuộc như một người đàn ông bình thường trở về nhà sau một ngày dài làm việc. Hibari thì với thói quen thức dậy sớm của mình, ngồi thưởng thức tách trà sáng, Mukuro cũng không ngần ngại ngồi cùng anh. Hibari thì vẫn còn mơ màng sau giấc mộng tối, còn nhiệm vụ tối qua thì không quá khó nhưng nó đủ làm Mukuro cảm thấy mệt mỏi. Không cần cất lời nào, hai người chỉ ngồi đó trước buổi bình minh đợi nắng lên. Hibari ngồi trong lòng người yêu, anh quá lười nhác để có thể làm gì ngoài việc cảm nhận hơi ấm của người thuật sĩ.


Hibari và Mukuro vốn dĩ cũng chẳng phải hai kẻ nói nhiều. Âm thanh vắng lặng đi làm các chi giác khác trở nên cực kì nhạy cảm. Giữa hai người chỉ còn có xúc cảm mà người kia mang lại. Hibari vẫn còn khoác bộ yukata chưa được thay ra, giữa vòng tay Mukuro, ấm áp và êm dịu. Mặt cảm xúc này Mukuro từng nghĩ không bao giờ lộ ra cho ai khác, chỉ dành cho Kyoya của hắn. Của một mình hắn.


Hắn biết Hibari đã bắt đầu quay trở lại cơn ngái ngủ. Mukuro bế Hibari trở lại giường. Lúc này, anh cũng không phàn nàn nhiều hành động của người thuật sĩ. Ngả lưng xuống đệm, toan kéo áo tên trước mặt lại thì Hibari nghe tiếng thì thầm:


"Kyoya, đợi anh đi tắm nha."


Hibari vẫn chưa muốn ngủ, chập chờn trong cơn tỉnh, cơn mê. Anh nghe tiếng chân lại gần của hắn. Hibari ôm Mukuro, đủ gần để anh nhận ra mùi hương trên tóc người thuật sĩ. Hôm nay hắn sử dụng mùi dầu tắm thơm thì phải. Không thể phủ nhận, Hibari thích mùi của người thuật sĩ hơn. Anh ghét mùi hương đầy hoá học này, nó không hề dễ chịu, không hề quen thuộc. Anh thì thầm vào tai hắn rằng: "Tôi thích mùi hương cũ của anh hơn."


Hibari thôi không nghĩ ngợi nữa vì anh đã có câu trả lời cho mình. Đã là tồn tại một cách độc tôn trong lòng nhau thì cần chi so sánh với một thứ khác.


"Oya, được thôi Sẻ con." Mukuro mỉm cười. Ừ, mùi của Kyoya cũng vậy, là thứ làm say đắm lòng hắn chứ không phải bất kì thứ hương thơm nào khác.


Hibari không còn muốn giữ ý định dậy sớm nữa, và Mukuro cũng bắt đầu cần nghỉ ngơi sau một đêm dài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro