EXTRA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Okie, sau một thời gian ngắn tui đã suy nghĩ ( và bị uy hiếp!? - Tui hiền quá mà). Tui quyết định viết cái Extra này để Akashi thực hiện lời thề của mình và cho Kuroko một đám cưới đúng nghĩa.

:v cái hình này là của Kain, chắc mọi người biết nhở.

Tui nói trước, đừng hy vọng ở tui trong thời gian này.

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

Ánh nắng lan tỏa ở mọi nơi. Con gió nhè nhẹ nổi lên khiến cho những bông hoa khẽ rung động.

Không gian xung quanh là những bông hoa tulip trắng - loài hoa tượng trưng cho tình yêu thuần khiết.

Cậu nằm đó, nhắm mắt hẳn, không một tiếng động. Chỉ có tiếng gió thổi và hoa khẽ lay, va chạm vào nhau. Nhìn Cậu thật yên bình, như một thiên sứ đang ngủ say vậy.

Đột nhiên, có tiếng ai đó vang lên, xóa đi không gian yên tĩnh này.

- Hóa ra em đang ở đây Tetsuya. Thật là, em luôn làm người khác phải lo đấy. - Akashi thở dài trong bất lực, Cậu luôn chạy khắp nơi khi họ chuyển tới đây. Tìm Cậu trong đám hoa trắng buốt rất là cực nhọc đấy.

- Nào nào, Tetsuya, em nên tỉnh dậy để còn trở về nữa. Sắp trưa rồi. - Akashi khẽ lay Kuroko.

Đôi mắt xanh trong từ từ hiện ra và nước mắt tràn ngập trên đôi mắt đẹp của người đó.

- Em sao vậy Tetsuya? Sao em lại khóc? Có ai ăn hiếp em à? Nói với anh, anh sẽ khiến kẻ đó không thấy mặt trời. - Akashi hoảng hốt khi thấy Kuroko khóc.

- Không phải vậy Sei-kun. Chỉ là em gặp một cơn ác mộng và nó rất tồi tệ. Trong cơn mơ đó, chúng ta đã rất đau khổ. Em cảm thấy sợ hãi. - Kuroko nhẹ giọng đáp lại. Trong đó chứa những tia sợ hãi.

- Không sao đâu Tetsuya, chỉ là mơ mà thôi. Dù có gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên em và không để em cảm thấy đau đớn đâu. Nào, bây giờ thì lau nước mắt và về nhà thôi. Em không có ý định ăn cơm trưa à. - Akashi an ủi Kuroko và đưa cậu về nhà.

Nắng vẫn tiếp tục chiếu sáng khắp mọi nơi, cánh đồng tulip vẫn lay động. Mọi thứ ở đây đều thật, và đó chỉ là 'mơ'

'Đúng vậy, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Mình và Sei-kun đang ở bên nhau, ở trên một mảnh đất yên bình. Làm sao những chuyện như vậy lại có thể xảy ra được. Sei-kun sẽ không bao giờ tổn thương mình. Mình phải quên đi giấc mơ đó.'

♠♠♠♠

- Sei-kun, dạo này anh có vẻ bận, công việc quá nhiều à? - Kuroko lên tiếng hỏi. Dạo gần đây Akashi rất ít khi có ở nhà, và Cậu cảm thấy lo sợ. Cậu sợ giấc mơ đó sẽ thành hiện thực.

Nâng cằm Kuroko lên, Akashi nhìn thẳng vào Câu và nói:

- Có mọi vài việc cần giải quyết thật nhanh, em không cần lo lắng đâu. Mọi chuyện sẽ xong ngay thôi.

- Vâng ạ. - Kuroko thu lại nỗi sợ.
'Có lẽ giấc mơ đó đã ám ảnh mình rồi, phải giũ bỏ nó ra khỏi đầu mới được'.

Những ngày tiếp theo, Akashi liên tục bận rộn và ít khi nào có mặt ở nhà. Đối mặt với căn nhà trống vắng, Kuroko cảm thấy nỗi sợ hãi đang xâm chiếm trái tim Cậu. Cậu sợ, sợ điều đó là sự thật.

Cho đến một ngày , Akashi gọi một cuộc điện thoại cho Kuroko và yêu cầu Cậu ra cánh đồng hoa ngày trước.
Trái tim của Kuroko vang lên một hồi chuông cảnh báo.

'Chẳng lẽ...'

♣♣♣♣

*Tại cánh đồng*

Ánh sáng vẫn rực rỡ, hương hoa thoang thoảng khắp nơi. Và Akashi đang đứng giữa cánh đồng hoa chờ Cậu.
Kuroko chậm rãi bước tới gần Akashi.

- Sei-kun, anh gọi em ra đây có chuyện gì không? - Giọng Cậu run rẩy, tim Cậu đập nhanh hơn. Cậu sợ câu trả lời của Anh.

- Tetsuya, anh muốn hỏi em một việc. - Akashi nhìn thẳng vào đôi mắt của Kuroko, đôi mắt Anh tràn đầy sự nghiêm túc.

- Anh nói đi. Em đang nghe. - Kuroko thầm mong là nó không giống như mình suy nghĩ.

- Tetsuya, tính tới ngày hôm nay, chúng ta đã quen nhau được 10 năm, là 3650 ngày , là 87600 giờ lẻ 15 phút. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Đó là một khoảng thời gian dài và chứa đầy những kí ức đẹp. Thế nên, ngày hôm nay, tại chỗ này. Cậu - Kuroko Tetsuya, có đồng ý lấy tôi - Akshi Seijuurou này và cùng tôi đi đến cuối đời hay không? - Akashi nâng bàn tay Kuroko và quỳ gối xuống.

'Anh ấy đang cầu hôn mình' - Tâm trí của Kuroko tràn ngập cảm xúc không tên. Hạnh phúc như vỡ òa trong cậu.

- Tất nhiên là em đồng ý rồi Sei-kun. Em rất bằng lòng. - Giọt nước mắt của hạnh phúc đang rơi từ đôi mắt của Kuroko. Cậu giang tay ôm trọn lấy hạnh phúc vào lòng.

Đeo lên tay Kuroko chiếc nhẫn đã được chuẩn bị sẵn từ trước, Akashi ôm Kuroko vào lòng và hôn lên mái tóc mềm mượt của Cậu. Cả hai đều đang ở trong thế giới riêng của họ, một thế giới hạnh phúc.

♦♦♦♦

Hoa trắng. Váy trắng. Một đám cưới trắng.

Tiếng chuông nhà thờ vang lên như minh chứng cho mối quan hệ của họ.

"Tôi đồng ý"

Cùng nhau ăn ý nói lên lời thề linh thiêng, được chứng giám và ban phước bởi chúa trời trên cao.

Họ đã thực sự kết hôn.

Họ đã có thể ở bên nhau và không ai có thể xen ngang hay ngăn cản họ.

Thế giới của họ tràn ngập hạnh phúc và vui vẻ.

Lời thề nguyền khi xưa đã được thực hiện một cách trọn vẹn.

Kuroko chính là người xinh đẹp và hạnh phúc nhất hôm nay, cùng với người mình yêu tay nắm tay, ở bên nhau không chia lìa.

.
.
Ước nguyện đã được mãn nguyện.
.
.
.
.
.
Giấc mơ đã thành hiện thực.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bên trong giấc mơ của họ.

①①♥④

11 giờ chiều
Ngày 4/11/20xx
Kuroko Tetsuya
Lý do mất: Tự Tử

15 giờ chiều
Ngày 4/11/20xx
Akashi Seijuurou
Lý do mất: Tự tử

▪▪▪▪

Theo di chúc, ngôi mộ của họ được đặt bên nhau tại một ngọn đồi vô danh trồng rất nhiều hoa tulip trắng - loài hoa thuần khiết như đại diện cho tình cảm thuở đầu của họ - tại Nederland.

Tại đó, họ đã ở bên nhau mãi mãi.

The End.

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

Đôi lời lảm nhảm:
Thế là tui kết thúc bộ này. Lấp hố lại, không đào lên nữa.

Tụt mod không phải lỗi của tui. Đừng cầm kéo lên tặng tui.

Tui lặn đây. Đừng tìm tui. Tui sẽ trở về.
.

=))))) nếu tui sống qua kì thi.
Bye bye~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro