Chương 2: Trò Chơi Không Công Chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể lực của thiếu niên tóc nâu rõ ràng không hề tốt, chạy chưa đủ 2 km đã cúi người xuống há miệng thở dốc, Hibari nhíu nhíu chân mày, chăm chú nhìn khách sạn cũ nát trước mặt 3 giây thì quyết định đi vào bên trong.

Người chủ khách sạn đang ghé vào quầy tiếp tân chảy nước miếng ngủ gục bị tiếng sàn kẽo kẹt đánh thức, ngẩng đầu nhìn thấy hai thiếu niên mới vừa từ ngoài tiến vào liền theo thói quen nở nụ cười nghề nghiệp tiếp đón: "Xin hỏi hai người là muốn..."

"Một phòng hai người ở, bây giờ, lập tức." Trực tiếp bị làm lơ. Không biết có phải bị ánh mắt hung dữ không hợp tuổi của thiếu niên tóc đen trước mặt dọa sợ hay không, từ đáy lòng người chủ run run một trận, vì thế lựa chọn thuận theo, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa đưa tới trước mặt đối phương.

"L-lầu ba...phòng thứ hai."

"Không được nói cho bất luận kẻ nào chúng ta tới nơi này." Bắt được chìa khóa từ tay đối phương, ngay câu cảm ơn cũng chưa nói, Hibari lưu lại một câu có tính uy hiếp liền thẳng hướng cầu thang đi lên.

"Thật sự xin lỗi." Tiếng Nhật.

Lẽo đẽo theo phía sau, thiếu niên tóc nâu nhìn có nét trẻ con kia tương đối hiền hòa hơn, dùng ngôn ngữ của nước khác đại khái nói xin lỗi xong liền từ túi móc ra mấy tờ tiền mặt, sau đó hoảng loạn đuổi theo sát thiếu niên tóc đen lên lầu.

"Cái kia..." Quý khách à, tiền của cậu không đủ.

Nghẹn nhưng không dám nói ra, ông chủ đáng thương nhìn hai người một trước một sau biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang.

"A!? Không nghĩ tới chỗ này vậy mà có vòi sen để tắm nha." Mười phần hưng phấn xem qua phòng tắm, dáng vẻ thảnh thơi quá mức, Tsunayoshi liền cao hứng lôi áo ngủ từ trong hành lý ra.

"Không cần thay áo ngủ."

"A!? Vì sao vậy ạ?"

"Bị tập kích đột ngột không có thời gian thay."

"Ừm, cũng đúng nhỉ."

Một lần nữa tìm kiếm, Hibari trong lúc vô ý liếc mắt nhìn thấy một góc kim loại khả nghi lộ ra bên ngoài.

"Đó là cái gì." Làm lơ hành động ngăn cản của đối phương để lấy cái hộp đi, "Cái này...ngươi đem theo làm cái gì."

"Cái kia..." Tsunayoshi vô tội lại có chút sợ hãi mà co rút bả vai, "Là người đó mãnh liệt yêu cầu em mang."

Đối phương ném cái hộp xuống sàn nhà sau đó có vẻ suy tư gì đó "Rokudo Mukuro...?" Một cú Tonfa đi xuống.

"Bá chi ——" [tiếng kêu ấy mà =))]

Vật thể toát ra khói đen, tắt thở.

Anh sẽ không xem nó thành người đó mà đánh đi?

Tsunayoshi nhìn hành động trước mặt khóc không ra nước mắt.

Có lẽ cái này được gọi là ngủ như phiên bánh. [mình không biết cái này là sao luôn]

Bên cạnh có người nằm, nửa mặt bên xinh đẹp, tinh xảo, ngủ đến thật là ngoan ngoãn, không hề có thói quen nghiến răng hay tướng nằm xấu.

Nhưng mà, đối với Tsunayoshi mà nói, so với ma quỷ thì thủ hộ Mây nhà mình càng đáng sợ hơn gấp mấy trăm lần, so sánh như vậy còn cảm thấy có chút thương xót thay cho ma quỷ. Thậm chí cả vị thủ hộ Sương Mù não tàn kia thường xuyên xuất quỷ nhập thần đột nhập vào phòng ngủ của cậu so với người nằm bên cạnh còn dễ xử lí hơn, dù gì thì cái vị trái dứa biến thái kia đều đem ý tưởng viết hết lên mặt. So sánh với người này, nửa đêm lỡ có mộng du mà thuận tay dùng Tonfa đánh một cái thì người kế bên liền đầu rơi máu chảy.

Xét đến cuối cùng...

Vì cái gì phòng hai người không phải hai giường mà là một giường a a a!

Tsunayoshi ngước mặt lên hỏi trời xanh.

"Chào buổi sáng ông chủ." Sáng sớm 6 giờ cửa khách sạn bị đẩy ra, ánh sáng từ ngoài tràn vào một mảng sáng lạn, "Muốn hỏi thăm ngươi chuyện này được không?"

Ông chủ lại lần nữa bị doạ tỉnh, dẫn đầu ở phía trước là một thiếu niên để tóc húi cua, trên miệng lúc nào cũng giương lên nụ cười rạng rỡ: "Ngày hôm qua có một thiếu niên khoảng 15 tuổi tóc màu đen nhìn hung dữ cùng với một thiếu niên tóc nâu nhỏ nhỏ gầy gầy lớn lên nhìn rất đáng yêu tiến vào đây, có thể cho tôi biết họ ở phòng nào không?" Cảm tình cùng sắc thái rõ ràng không hề mang tính dò hỏi.

"Ừ thì, hai người đó..." Vừa định trả lời rằng mình biết thì lại nghĩ tới tối hôm qua người nào đó uy hiếp.

"Làm-ơn-nói-cho-tôi-biết-với" Thiếu niên cười càng thêm lương thiện, sau đó làm như 'vô tình cố ý' mà quơ quơ thanh kiếm trong tay.

Ông chủ có chút rụt rè mà quét mắt nhìn ba người phía sau thiếu niên. Một cái đầu dứa màu xanh híp mắt cười, một người trên mũi dán băng dính màu trắng có vẻ mặt chính trực cùng với một người rõ ràng là vị thành niên mà lại ngậm thuốc lá trong miệng.

Người nước ngoài sao?

Ông chủ nhìn thấy chàng trai với kiểu tóc trái cây có độ khó làm rất cao bước tới trước mặt bản thân, dùng đôi mắt dị sắc nhìn mình chằm chằm, tròng mắt như có ngọn lửa bùng lên khiến trái tim đập nhanh liên hồi. Để tay lên ngực tự hỏi, ông khẳng định mình chẳng hề làm gì trái với lương tâm, nhưng kiếp nạn hôm nay sợ là có tích bao nhiêu đức cũng không tránh khỏi.

Chàng trai dần dần tới gần, cuối người xuống nhìn ông chủ, mắt phải lập lòe ánh sáng khiếp người: "Không nói sao, vậy chúng ta đành phải một phòng rồi lại một phòng để tìm rồi~" rõ ràng là muốn trông đáng yêu mà kéo dài âm cuối, nhưng trong giọng của hắn lại không thấy dễ thương chút nào.

Ông chủ hít sâu một hơi thật sâu, lại không thể rề rà, nhụt chí phun ra đáp án: "L-Lầu ba phòng thứ hai." Tuy rằng tối hôm qua người khách đáng sợ đã cảnh cáo, nhưng nếu một sự nhịn chín sự lành có thể bảo tồn khách sạn quan trọng của mình cùng người bạn già khỏi bị phá hư, như vậy thì chuyện tiết lộ thông tin này cũng không thể tránh khỏi. Tuyệt đối không để cho bọn họ làm xằng làm bậy.

Nhưng mà cho dù bây giờ họ làm xằng bậy thì như thế nào nha?

Bất lực. Tối hôm qua hai người kia tám phần là bị Mafia theo dõi, hiện tại đối phương tới trả thù. Một bên suy đoán một bên tìm ra chìa khóa dự phòng, ném cho đối phương. Thiếu niên tóc húi của cầm trong tay thanh kiếm lộ ra nụ cười mỉm: "Cảm ơn ông." Sau đó từ túi tiền móc ra một chồng tiền mặt, "Đống này xem như chi phí sửa chữa đi, chúng tôi ở tên lầu có khả năng sẽ phát sinh xung đột không thể tránh khỏi, xin ông tha thứ."

Nghe được câu cuối cùng, ông chủ của khách sạn cơ hồ muốn từ trên ghế ngồi nhảy dựng lên.

"Này! Các người rốt cuộc là muốn làm cái gì." Tuy luôn tự nói với chính mình rằng bớt xen vào chuyện của người khác, nhưng giờ phút này ông chủ của khách sạn dùng hết sức sải chân đuổi theo bước của bốn vị thiếu niên mới đến: "Các người là Mafia đi. Chúng ta khách sạn nhỏ này luôn luôn không tranh giành cùng các ngươi hẳn là không có gì liên quan đi?"

"Người kia ở phía sau nói cái gì tôi nghe không hiểu, càng ngày càng dài dòng văn tự! Này Mukuro, phiên dịch một chút đi." Ryohei.

"Ngươi thật là phiền phức." Trái dứa nụ cười đầy mặt nắm chặt tam xoa kích "Hắn nói 'thằng nhóc có cái đầu như thảm cỏ ngươi nêu dám ở chỗ này làm xằng bậy ta liền đem cái thằng đầu bạch tuột phía sau làm thành bạch tuột thiêu' gì gì đó." Nhanh miệng tiếng hành công kích hai người trước mặt mình.

"Cái gì?" Thủ hộ Mặt Trời tức giận.

"Mukuro ngươi không dịch sai chứ, hơn nữa người Ý sẽ ăn bạch tuột thiêu sao?"

Ông chủ khách sạn không biết ba người phía trước dùng ngôn ngữ khác ở trước mặt mình nói chuyện với nhau về vấn đề gì, chỉ nhìn thấy thiếu niên tóc trắng xoay người đối với mình trợn mắt giơ lên nắm đấm. Có chút không rõ nội tình.

"Là nơi này đi." Bốn người bọn họ và ông chủ ngừng ở phòng phía trước nào đó.

"Ryohei, cửa bên này liền giao cho anh nhé, nếu Tsuna chạy ra tới nhất định phải ngăn cản cậu ấy."

Ông chủ như bắt được cọng cỏ cứu mạng, kéo lấy ống tay áo của Yamamoto: "Này, cậu nhìn qua tương đối chính trực một chút, giúp tôi khuyên bọn họ dừng tay đi, không cần phá hư khách sạn của tôi đi."

"Xin yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực giải quyết trong hoà bình." Lộ ra nụ cười tươi, vô tình hiện lên chút ác ý. Sau đó cậu đem chìa khóa cắm vào ổ.

Vì phòng ngừa phát sinh tình huống đột ngột (do người bên cạnh tạo thành) Tsunayoshi cho dù đang ngủ vẫn luôn bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ, trạng thái này kéo dài đến rạng sáng 1 giờ liền đi vào giấc ngủ đến 6 giờ thì bừng tỉnh, suốt 5 tiếng đồng hồ luôn bị ác mộng thủ hộ Mây thứ 101 cắn chết mình vây quanh. Nghe thấy từ hướng cầu thang truyền đến giọng nói quen thuộc liền ý thức được nguy hiểm đang kề cận, vốn dĩ chỉ nghĩ rằng đem người kế bên lay khiến hắn bừng tỉnh, nhưng mà không biết dũng khí từ chỗ nào trào ra liền đem Hibari Kyoya nằm bên cạnh mình cùng nhau kéo xuống giường, nhanh chóng di chuyển đến hướng nào đó trong phòng.

Mở cửa tủ ra, nhảy vào bên trong, tủ quần áo cũng được tính là rộng, đủ để chứa được hai người. Bị lôi kéo xuống khỏi giường, thái dương đụng phải cái kệ tủ kế bên giường ngủ rồi lại bị kéo vào tủ chứa quần áo, Hibari liền nhỏ giọng nức nở một tiếng.

Huyết áp thấp có vẻ là bệnh chung của tất cả Ma Vương, vì thế Hibari cũng không là ngoại lệ. Cho nên dưới tình huống bị đánh thức khi đang thiếu ngủ vô cùng nghiệm trọng, Hibari đang muốn dùng tonfa khiến cho tên làm mình khó chịu một trận nhừ tử thì bị đối phương bịt kín miệng.

"Ưm..."

"..."

Nhờ vào ánh sáng xuyên qua kẹt cửa liền nhìn thấy biểu tình cùng động tác của người trước mặt. Tsunayoshi dựng ngón trỏ trước môi làm động tác im lặng, biểu tình có chút nghiêm túc lại xen lẫn đáng yêu.

Ở trong không gian nhỏ hẹp có hai thân thể kề sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Ba giây sau, cửa phòng bên kia truyền đến âm thanh mở khóa.

Cửa vừa mở ra, dẫn đầu là Gokudera Hayato vọt vào la lớn: "Đệ Thập~". Đột nhiên tầm mắt chạm đến nơi nào đó, cậu làm ra phản ứng kỳ diệu.

Hóa đá.

"Gokudera cậu ở cosplay người bị tê liệt sao?" Người thứ hai tiến vào chính là Yamamoto Takeshi.

"Cái kia... Nơi đó..." Run rẩy giơ lên tay phải, vươn ngón trỏ ra, chỉ vào một cái giường?

"Vì cái gì là giường đôi, vì cái gì là giường đôi!? Hơn nữa chăn vì sao lại hỗn độn như vậy!? Áo ngủ của Đệ Thập còn ném ở một bên trên mặt đất!!! Chết tiệt!!! Tối hôm qua nhất định đã xảy ra cái gì rồi!? Hibari Kyoya ta sẽ không bỏ qua ngươi a a a!!!" đấm mặt đất, ngửa đầu, thét dài.

Hayato, cậu để ý sai trong điểm rồi đó... Tránh ở tủ quần áo cười gượng Tsunayoshi. Sau đó cậu tựa hồ nghe thấy Hibari bị mình bịt miệng (bởi vì bản thân không dám động đậy nên tay không có dời đi) ý vị không rõ "A" một tiếng.

Không nhìn thấy tình huống bên ngoài tủ quần áo, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Đông!" Tựa hồ tâm tình của Rokudo Mukuro cũng bị ảnh hưởng bởi lời nói của Gokudera, giận chó đánh mèo đem Tam Xoa Kích* gõ trên mặt đất một cái, đôi mắt dị sắc quét vài lần xung quanh căn phòng không tính là lớn: "Không có người?"

* Tam Xoa Kích: đinh ba của Mukuro.

"A... Phải không? Đại khái chắc là bọn họ tạm thời đi ra ngoài đi..." Ông chủ nơm nớp lo sợ.

"Cho dù bọn họ có đi ra ngoài thì hẳn ngươi cũng phải biết đi." Câu nói ngay lập tức nhận được phản bác.

"Hẳn là tránh ở nơi nào đó. Thật không giống tác phong của con chim sẻ đáng chết kia."

"Đúng rồi, ngươi tốt nhất là nên trốn ra phòng bên ngoài miễn cho bị thương nha." Tốt bụng mà nhắc nhở một tiếng. Tự giác che giấu đi sự thật dù cho có trốn ra bên ngoài khách sạn đều có khả năng đến cái xác cũng không tìm thấy nếu bọn hắn đánh nhau. Rokudo Mukuro dạo quanh phòng một lần, đi đến trước tủ quần áo cho dù là người bình thường cũng sẽ nghi ngờ, xem xét vài giây, khóe miệng cong lên.

"Tsunayoshi thân ái, ngươi ở bên trong sao?" Giọng điệu thân thiết quá mức làm cho lông tơ dựng hết cả lên.

"Ta đếm ngược từ ba thì sẽ đem Tam Xoa Kích đâm vào đấy nha ~ , nhưng mà có lẽ sẽ đâm nửa trái nửa phải đi."

Này này vui đùa cái kiểu gì vậy!? Kiểu này căn bản không có chỗ trốn sao... (Tsunayoshi)

"Cho nên..."

Cho nên cái gì chứ. (Tsunayoshi)

"Nếu ngươi không muốn biến thành thịt xiên liền đem Hibari-kun ~ hướng ra phía trước đi nha." Rokudo Mukuro vẻ mặt cười ngọt ngào.

Sao tôi có thể đem Kyoya... Từ từ hiện tại Kyoya không phải che ở phía trước mình sao?

"Ba..."

Này chờ một chút... Kyoya anh cùng em đổi vị trí nhanh lên! (làm khẩu hình khoa trương)

Ngu ngốc. (khẩu hình)

"Hai..."

Hibari dùng sức kéo cánh tay của Tsunayoshi - vì khẩn trương mà lôi kéo cánh tay của mình - ra. Tsuna dám cá một triệu lần rằng Mukuro nhất định phát hiện ra động tĩnh ở bên trong, nhưng vẫn làm bộ không biết mà thảnh thơi tiếp tục đếm ngược.

"Một..."

Cửa tủ đột nhiên bị mở ra, tonfa nhanh chóng hạ một cú phủ đầu với tam xoa kích đang hướng mình đâm tới, cây tonfa còn lại nhanh chóng đánh úp hướng về cái đầu trái dứa kia. Đối phương làm biểu tình đã sớm đoán được, lui về phía sau một bước thì thấy Tsunayoshi ở trong tủ lục đục bò ra, nhiệt tình mà chào hỏi: "A~ Tsunayoshi yêu dấu nha~"

Tsunayoshi bất đắc dĩ đứng ở trước tủ quần áo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn người thủ hộ Mây nhà mình điêu luyện né đòn của người thủ hộ Sương Mù, trong tonfa phi ra một viên sắt nhỏ cùng dây xích, viên sắt đánh vào vách tường tạo ra một lỗ trông không lớn không nhỏ.

Hôm nay Kyoya đánh người có vẻ rất nhiệt tình. Là bị mình đánh thức nên phát tiết sao, hay là do gặp kẻ địch nên đơn thuần vui vẻ? Tsunayoshi đem tư tâm mà hy vọng là vế sau.

Thủ hộ Mưa Yamamoto Takeshi nhanh chóng rút Shigure Kintoki gia nhập cuộc chiến, Tsunayoshi nhìn ra được Hibari đang cố kéo bọn họ rời xa khỏi mình. Là muốn cho cậu cơ hội chạy trốn sao? Nhưng mà hình như Ryohei onii-san vẫn đang canh giữ bên ngoài bày trận địa sẵn sàng đón địch ở cửa thì phải. (Tuy rằng nhìn giống như anh ấy muốn trực tiếp vọt vào gia nhập cuộc chiến hơn.)

Ba người hợp lại công kích ngoài dự đoán phối hợp ăn ý, nhưng Hibari dù bị họ vây đánh cũng không hề ở thế yếu.

"Này, Hibari, đem Tsuna trả lại cho chúng tôi đi. Sinh hoạt liên tục ba ngày đuổi giết và bị đuổi giết không phải rất vất vả sao?" Khi Shigure Kintoki va chạm với tonfa phát ra âm thanh kim loại chói tai, Yamamoto Takeshi lui ra phía sau một bước giống như có lòng tốt mà đề nghị.

"Nằm mơ." Dứt khoát lưu loát cự tuyệt.

Từ phía bên trái đánh tới, Gokudera Hayato trán đầy gân xanh, hùng hổ vứt ra "Gấp ba bom"

"Này cái tên chết tiệt nhà ngươi ngày hôm qua thế mà dám cùng với Đệ Thập ngủ chung một giường! Còn cùng người trốn ở trong tủ quần áo chật hẹp đáng chết kia! Có phải hay không nhà ngươi đã làm gì có lỗi với ngài ấy!"

"Nếu có ta liền đem ngươi xiên thành chim sẻ BBQ nướng nha." Trái dứa gia nhập châm thêm dầu.

"A?" Nghe đến đó thủ hộ Mây đại nhân luôn ít nói lộ ra nụ cười tàn ác, sau đó quét tay một cái hất đám bom từ trên trời rơi xuống, xung quanh chiến trường (?) nháy mắt trở nên tàn tạ.

"Rất đáng tiếc là Cùng ngủ một giường linh tinh gì gì đó ba ngày kế tiếp chúng ta đều không thể không làm đâu." Ngay sau đó mỉm cười, không lưu tình đem ra một đống bom so với của Gokudera - chuyên gia dùng bom - còn có uy lực hơn ném tới.

Im lặng vài giây.

Vẫn như cũ luôn mỉm cười, thủ hộ Mưa Yamamoto Takeshi "hình thức phúc hắc" ON.

Thủ hộ Sương Mù Rokudo Mukuro hiếm khi thất thố lảo đảo một cái suýt nữa té ngã.

Thủ hộ Bão thân mười phần chính trực gắn trên người run run, khuôn mặt ửng hồng (Này ngươi đỏ mặt cái quỷ gì nha).

Thậm chí phía bên ngoài còn truyền đến âm thanh phun nước kịch liệt.

Ba người hợp tác xuất hiện sơ hở đầu tiên, Hibari đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội. Nhanh chóng lui vài bước ôm lấy người đang kéo hành lý ở một bên tự hỏi "Kyoya à, anh học được loại đùa giỡn này ở đâu vậy" Tsunayoshi, chọn kiểu bế công chúa nhắm một phía nào đó trong phòng phóng tới.

Ý thức chưa theo kịp động tác của người trước mặt, thân thể liền đờ ra vì khẩn trương, sau đó là biểu tình không còn gì tiết nuối nhìn phương hướng bọn họ đang hướng tới ——.

"Này—— bên kia là hướng cửa sổ đó Kyoya!"

"Ồn muốn chết!"

Vai phải đụng vào cửa sổ thủy tinh, phá cửa sổ mà ra.

"Kyoya!!! Nơi này là lầu ba!!! Ngã xuống sẽ chết mất——" thất thanh thét chói tai.

Lầu ba mà thôi.

Đương nhiên, xét đến các loại thiếu niên nhân vật chính ở trong truyện tranh đều có ít nhất một lần nhảy từ mấy chục mét xuống mà lông tóc vô thương. Vì vậy xét tới một người cũng là nhân vật chính này, đừng nói là lầu ba, cho dù có lầu ba mươi đại khái da cũng chẳng rách.

Nhưng mà!

Đó là nhằm vào nhân vật chính mà nói...

Chứ không phải nhân vật chính Sawada Tsunayoshi bị Hibari Kyoya vẫn luôn duy trì tư thế ôm công chúa từ lầu ba nhảy xuống, chân đụng vào mặt đất khi trọng lực thế năng chuyển hóa thành động năng gia tăng với bàn chân thật sự là rất đau, thân thể chịu quán tính mà lảo đảo. [Dịch truyện cũng không thoát khỏi môn Lý :))]

Hibari vài giây trước đã tự hỏi một chút, đem mình lót ở dưới, sau đó, vào sáng sớm hai người liền ngã vào tấm bạt ở cửa hàng trên đường phố Milan cách đó nửa thước.

Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy các mảnh kính của cửa sổ thuỷ tinh theo sức hút trái đất rơi xuống dưới, vì thế Boss-con bạn học Hibari lưu loát lấy thân mình làm lá chắn, đem Tsunayoshi đè ở phía dưới.

Trước mắt đột nhiên toàn là màu đen, mà bên tai Tsunayoshi lại nghe thấy âm thanh vô số vật nhỏ rơi xuống.

Người đè ở phía trên thoáng dời đi, bên tai lắng nghe động tĩnh, cảm giác vật thể rơi ở trên ngươi cơ hồ đã biến mất, trên mặt có chút ngứa, là ngươi nào đó vì khẩn trương mà hô hấp thổi gió trên mặt cậu. Cẩn thận hé đôi mắt đang nhắm chặt ra, ngay lập tức đối mặt với đôi mắt phượng mỹ lệ gần trong gang tấc. Đôi mắt đen và sâu nhìn không thấy đáy, trong mắt tràn đầy ảnh ngược của Tsunayoshi – người đang thở gấp do nhịp tim chưa bình phục. Tsunayoshi đột nhiên hoảng hốt không biết làm sao, đôi môi hé mở nhưng vẫn không phát ra âm thanh. Tầm mắt lướt qua phía sau bả vai Hibari, đồng tử nâu hổ phách bỗng nhiên co rút:

"Kyoya, phía trên!"

Thật ra không cần Tsunayoshi đang trong trạng thái khẩn trương nhắc nhở, nghe thấy tiếng gió từ phía sau lưng truyền đến cũng đủ khiến cho hắn đoán được có người từ phía trên đang tập kích xuống. Quyết đoán xoay người lại, đúng lúc dùng tonfa bên tay phải đỡ lấy công kích từ Tam Xoa Kích đang giáng xuống. Kim loại thanh âm vang vọng khắp nơi, không ai nhường ai, mơ hồ xuất hiện tia lửa do va chạm.

"Hì hì... con chim sẻ nhà ngươi phản ứng rất nhanh nha..." Dù mỉm cười nhưng nhìn vô cùng dữ tợn, lời nói của trái dứa này tuyệt đối không phải là khen ngợi.

Tay trái chống đỡ mặt đất, tay phải tận lực dùng sức đẩy Tam Xoa Kích ra khỏi người, tình thế của Hibari hiện tại tuyệt đối là bất lợi với hắn, cơ hồ là bị áp xuống sát mặt đất. Nhìn tên Mukuro dùng nụ cười đắc ý không ngừng đè thấp cơ thể như muốn dán sát lên người bản thân, kìm hận không thể một cú đánh vào cái gương mặt mình chán ghét kia đến không còn hình dạng.

Ở cửa sổ phía trên, Gokudera thò đầu ra ngoài dùng âm thanh bất mãn hô to: "Rokudo Mukuro! Ngươi cái đồ ngu ngốc này! Từ lầu ba nhảy xuống nói trước một tiếng sẽ chết sao!" giống như không hề bận tâm chút nào đến Đệ Thập ở dưới, từ cửa sổ ném ra một số lượng bom khổng lồ.

Rokudo Mukuro vì không muốn chính mình bị nổ đến tan xác liền nhanh chóng đứng dậy nhảy ra khỏi vị trí nguy hiểm, vật gây trở ngại đã biến mất, suy xét 0.5 giây liền cho ra kết luận rằng tên động vật ăn tạp kia chắc cũng biết đường mà chạy trốn, vì thế liền không để ý đến cậu lắm mà nhanh chóng rời khỏi phạm vi bom nổ.

Những trái bom rơi xuống mặt đất lại chỉ lăn lộn vài vòng mà chẳng hề phát nổ. Có chút ngơ ngác mà nhìn chằm chằm mấy quả bom vài giây, Hibari Kyoya phát hiện mình bị chơi xỏ, đồng thời nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tsunayoshi cách mình vài mét. Quay đầu nhìn, phát hiện đối tượng mà mình cần phải bảo hộ đang nằm trong tay của tên đầu dứa, không hề dứt khoát mà bế hắn lên, giơ biểu tượng chữ "V" * về phía mình. Tuy rằng giận đến mức hận không thể một cú đánh bay tên đầu dứa đó, nhưng bất đắc dĩ do khoảng cách giữa bọn họ quá xa, còn chưa kịp tới đã bị một đám người bao vây, đại khái là thủ hạ dưới trướng của thủ hộ Sương Mù.

* Biểu tượng chữ "V" là biểu tượng hay thường thấy trong các bộ truyện tranh hay ngoài đời thực, khi trận đấu kết thúc thì người thắng cuộc sẽ là người được giơ chữ V lên. Đây là biểu tượng chiến thắng.

"Cút ngay."

Hibari dùng ánh mắt như mũi dao sắc bén đâm vào mặt của đám người phía trước, người cách thủ hộ Mây gần nhất chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe lên một cái, ngực liền ăn một kích cực mạnh bay xa vài mét. Liên tiếp công kích đánh bay những kẻ cản đường trước mặt ra ngoài, quanh người bốc lên làn khói đen, sát khí so với quỷ Tula còn khủng khiếp hơn.

"Cản đường cắn chết."

Giờ phút này Sawada Tsunayoshi dễ dàng bị bắt đi đang bị người ôm ngang ở trước ngực, đầu gối cùng bên vai bị nâng, tục xưng tân • nương • ôm ôm pháp!* Nhưng mà độc giả đã từng trải qua chuyện này đều vô cùng rõ ràng, loại kiểu ôm này nhìn rất lãng mạn nhưng thật ra người bị ôm trọng tâm cực kỳ không vững, hơn nữa do Rokudo Mukuro lo sợ bị người khác đuổi theo nên chạy như bay làm Tsunayoshi cảm thấy cực kì xóc nảy, như muốn bay luôn. Vì làm giảm sự bất an rằng cậu sẽ tùy thời "Bị ném bay ra", Tsunayoshi vươn tay nắm lấy cổ áo đối phương.

* Kiểu bế cô dâu đấy.

Hiện tại làm sao bây giờ... Bị bắt, là mình thua rồi sao?

Thủ lĩnh đương nhiệm của Vongola lúc này tựa hồ không châm nổi lên một tia ý chí phản kháng.

Ngẩng đầu chỉ có thể thấy thủ hộ Sương Mù Rokudo Mukuro cực kì vui sướng tươi cười, thân hình to lớn chặn tầm mắt của Tsunayoshi làm cậu không thể nhìn ra phía sau. Không hề nhìn thấy tình huống gì từ phía khách sạn, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau càng ngày càng nhỏ.

Kyoya cũng bị chặn chân, cho nên là không còn hy vọng đúng không... Tuy rằng găng tay X cùng thuốc Dying Will đều có mang ở trên người, nhưng lại không thể nào xuống tay với người ở trước mặt. (đứa trẻ thiện lương...)

"Ui da, Mukuro... Có thể chạy chậm một chút không?"

"Không thể." Hơi cúi đầu xuống liếc mắt nhìn người ở trong lòng một cái, vẫn như cũ giữ nụ cười bỉ ổi trên mặt: "Hibari cái tên kia hẳn là sẽ rất nhanh... A?"

Tiếng gió chém đang cận kề đánh gãy lời hắn. Mukuro quyết đoán ngồi xổm xuống, một thanh kim loại lấy tốc độ sét đánh bay ngang qua đỉnh đầu chỗ hắn vừa đứng, rơi xuống trên mặt đất.

Nhìn thì phát hiện ra vật đó là một bên tonfa của tên chim sẻ kia, Mukuro lộ ra nụ cười, lại tăng tốc độ chân lên thêm vài mức.

"Nguy hiểm thật... Con chim sẻ chết tiệt kia đuổi không kịp liền dùng đồ mà ném tới sao?" trong lời nói có vẻ không để ý chút nào này thầm tăng thêm một tia cảnh giác, phỏng đoán phương hướng đánh úp tiếp theo của đối phương.

Bất ngờ cảm giác được sự đau xót từ đầu gối. Cho dù không sợ mấy cái đau đớn bé tẹo này nhưng mà vẫn khiến hắn không tự giác mà cong đầu gối xuống. Vào lúc đang chạy như bay mà đột nhiên động tác bị đình chỉ một chút, hai người liền theo quán tính mà ngã văng ra ngoài.

Bò lên, vỗ vỗ bụi đất trên quần áo. Rokudo Mukuro châm chọc mà nhìn một đống thi thể (?) nằm đầy đất làm bối cảnh, tóc đen của thiếu niên bị gió thổi phần phật tạo cảm giác phong trần, mặt đầy sát khí bước tới: "Ai da... Cả người toàn là máu∼".

Thiếu niên giơ tay lau máu không thuộc về mình bị dính trên mặt, hai hàng lông mày nhíu lại một cái cúi người xông tới.

Dưới tình thế cấp bách đem vũ khí tùy thân ném đi vẫn là hết sức qua loa, không có thời gian nhặt tonfa bị ném ở một bên về, dùng tay không đánh tới làm cho đối phương không có thời gian rút vũ khí ra.

"A? Thật là nóng vội."

"Nhiều lời vô ích." Một quyền đánh về phía cằm đối phương.

"Nhanh lên!" Nửa câu sau là rống về phía đối tượng còn đang ngơ ngác đứng yên tại chỗ mà lòng tràn đầy sợ hãi Tsunayoshi.

Tiếp được nắm tay của đối phương, cũng nghiêng người né một quyền hướng bên phải của mình đánh tới. Không rảnh bận tâm đến người đang xoay người chạy trốn là Tsunayoshi, Mukuro nở nụ cười xen lẫn một chút không kiên nhẫn với người trước mặt.

Tuy rằng hai người đều không có sử dụng vũ khí, nhưng thân là thủ hộ thì thân thủ tất nhiên không thể khinh thường.

Mây cùng Sương Mù, trên đường phố Milan thanh lãnh, một sự kiện giao chiến xã hội đen sắc bén đã xảy ra.

Theo thói quen ngăn cản một quyền từ tay trái của đối phương làm cánh tay cực đau đớn, không hề thua kém dùng lực lên gối một cú vào bụng của đối phương. Mukuro ăn đau đến cong người, không cho một giây để thở dốc, Hibari co một chân đá về phía sườn bụng của đối phương. Duỗi tay miễn cưỡng ngăn cản công kích, Mukuro thở dốc ra một cái, thể hiện rằng hắn hiện tại đã hết chống đỡ nổi.

"Này, không có việc gì đi. Mắt phải của ngươi đang chảy máu đó." Trong giọng nói tuyệt đối không có một chút gì là quan tâm.

"Ồ, phải không?..." Giơ tay sờ sờ, dính một tay sền sệt màu đỏ tươi. "Đại khái chắc là do ra ngoài hơi lâu rồi, ta cũng có chút mệt mỏi. Dù sao cũng đuổi không kịp Tsunayoshi... Đi về trước vậy."

Tự nhủ nói xong, từ trong cơ thể trào ra sương đen, che đậy thực thể. Hibari cũng không tính toán ngăn cản đối thủ lẩn trốn. Sương mù tan đi, thiếu nữ dáng người nhỏ gầy biểu tình mờ mịt đứng ở tại chỗ.

Đối thủ đã thay đổi người, cũng đã không còn lý do tái chiến. Nhặt về vũ khí bị vắng vẻ, Hibari quay lưng bỏ lại Chrome không rõ chuyện gì đang xảy ra, hướng theo phương hướng Tsunayoshi rời đi đuổi theo.

To be countinue...

⇋⇌⇋⇌⇋⇌⇋⇌⇋⇌⇋⇌⇋⇌⇋⇌⇋⇌

Tác giả có lời muốn nói: Được rồi lần này ta rốt cuộc nhớ rõ ở kết cục đánh thượng TBC lạp ha ha... Bất quá cái này có ý nghĩa sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro