Chương 3: Hoang Dã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúi đầu liều mạng chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm đó, cậu liền tìm chỗ ngồi xuống nghỉ một chút, ngay lập tức bả vai bị nắm lấy, ở tổng bộ Vongola trải qua việc mỗi ngày không dưới mười lần bị đám thủ hộ đem bản thân đè xuống / áp đảo / cưỡng hôn (Không cần để ý đến thanh âm hài hòa này...)/ tập kích (hành vi của người có kiểu đầu trái dứa tiên phong làm, có tác dụng với Tsunayoshi), Tsunayoshi ở tình huống trở tay không kịp, thân thể đụng vào gốc cây, theo phản xạ mà quay đầu che ngực lớn tiếng la "Aida', một quyền đánh tới.

Cú đấm dễ dàng bị bắt được, phát hiện ra được rằng người nắm vai mình chính là Hibari Kyoya, đang dùng vẻ mặt khó ở trừng mình, Tsunayoshi vừa chuẩn bị xin lỗi thì đằng sau lại truyền đến âm thanh ầm ĩ cùng tiếng bước chân dồn dập liên tục hết đợt này đến đợt khác, càng ngày càng gần.

"Tìm được người rồi!".

(Các ngươi là đang đào hôn sao... )

Hibari ngay lập tức đem cậu vác lên vai chạy, tư thế này nếu trong trường hợp phiền chán tiếng kêu sợ hãi của cậu hay là ngại phiền toái mà ném cậu xuống dưới liền vô cùng dễ dàng.

Sau đó, cơ thể có linh hồn cơ hồ muốn thoát xác mà đi - Tsunayoshi lại bị vác chạy qua ba khu phố. Dưới chân đột ngột chuyển hướng. Tsunayoshi phát hiện người đang vác mình trên vai dừng lại - Hibari Kyoya giờ phút này tập trung lực chú ý ở chỗ ngoặt, nhìn chằm chằm vào một chiếc xe màu đen hơi nhỏ đang đỗ trái quy định phía bên đó. Mặt kính bị chà lau đến bóng loáng phản chiếu lại hai bóng người.

Sawada Tsunayoshi không rõ nội tình sau lưng mình, nghe thấy tiếng những bước chân dồn dập đang kéo lại ngày càng gần, cách bọn hắn tầm 300 mét liền hét lên "Nhanh lên, Kyoya" Hơi sợ hãi kéo nhẹ ống tay áo "Không đi tiếp sẽ bị đuổi kịp đấy!".

Hibari đột nhiên buông Tsunayoshi ra, cánh tay bị dùng lực kéo đi suốt dọc đường đau nhức, Tsunayoshi vừa cử động một chút để thả lỏng vừa quay đầu, lại nhìn thấy Hibari Kyoya từ không trung lôi ra cặp Tonfa, dùng uy lực dọa người đập cửa sổ chiếc xe một cái, cậu tự giác một bên thét chói tai một bên dùng sức che miệng.

"Leng keng ——" á khẩu không nói được gì.

Cửa sổ pha lê hoa hoa lệ lệ vỡ tan, rơi xuống như tuyết (hiện giờ không phải cửa kính xe nào cũng làm bằng kính chống đạn sao?), người khởi xướng vẫn làm như không hề hay biết gì, đem tay từ ngoài cửa kính bị vỡ mò vào, thuận lợi sờ lên chốt cửa, rút ra, thành công mở được cửa chiếc xe.

"Kyoya anh đang làm cái gì với xe người khác vậy..." Tốn công vô ích rống.

"Đỗ xe trái quy định, cắn chết..." Sau đó liền không có vế sau. Vế sau là chủ xe ở đây liền cắn chết hắn sao? (Tsunayoshi không còn lời nào cảm thán).

Trong lúc cậu cảm thán, đối phương đã ngồi vào ghế lái, qua loa quét sạch pha lê trên ghế điều khiển, một câu cũng không nói lập tức đẩy Tsunayoshi đang bối rối không biết làm sao ở phía bên ngoài vào, đóng cửa.

Này không phải là cướp giữa ban ngày sao?

Ngồi ở vị trí phó lái, Tsunayoshi có chút trợn mắt há mồm mà nhìn Hibari Kyoya thập phần thuần thục cạy mở ổ khóa, đem một đống dây điện lằng nhằng màu sắc sặc sỡ đan xen vào nhau ra, đối phương múa may gì đó vào đống dây điện, ngay lập tức chiếc xe liền hơi hơi rung động.

Khởi động rồi sao?

Tsunayoshi cảm thấy Hibari Kyoya ở bên cạnh đã không còn là người thường nữa rồi, năng lực của hắn đã vượt xa hiểu biết của mấy kẻ bắt nạt (Vốn dĩ là so với mấy kẻ bắt nạt khác nhau mà...).

"Đây là kỹ năng sinh hoạt cơ bản." Nhìn biểu tình của Tsunayoshi, Hibari đại khái đoán được đối phương muốn nói cái gì cho nên giành trước một bước mà trả lời. Sau đó kẻ có "kỹ năng cơ bản" dốt đặc cán mai Tsunayoshi đột nhiên liền thấu hiểu rằng vì cái gì người trước mắt có thể trở thành vua của động vật ăn thịt còn cậu lại ở chuỗi thực vật vô hại nằm ở tầng dưới chót.

"Cái này..." Như cũ không thể bỏ bản tính của loài nấm (chuỗi thực vật tầng dưới chót nhớ không lầm hình như là loài nấm, chứ môn sinh vật của tôi thực tệ), nhìn đối phương không lưu tình chút nào dẫm chân ga thì nhịn không được mà hỏi: "Anh muốn lái xe sao?!".

"Nếu không ngươi tới đi."

"Không... Không phải." Lắp bắp phủ nhận. Vào lúc mà xe bắt đầu khởi động vài giây, Tsunayoshi ôm hi vọng mong muốn sống sót mà mở miệng hỏi: "Cái kia, anh có bằng lái chưa?"

"Ngươi muốn liền ở một cái giao lộ nào đó tùy tiện tìm một cái biển quảng cáo nhỏ làm là được, dù sao chẳng phải cái đống giấy tờ giả ấy cũng sẽ làm kẻ chạy 200km/h thành hợp pháp sao?" Tự nhiên dùng câu hỏi để hỏi lại.

Này, anh sẽ không thật muốn đua xe với tốc độ 200km/h đi...

Cảm thấy câu trả lời "Ừ" có khả năng khá là cao, Tsunayoshi lấy tâm trạng không sợ chết ôm hẳn cái dây đai an toàn vào người.

Cậu làm vậy là rất chính xác.

Nhìn kim đo tốc độ đang tăng một cách chóng mặt từ hai lên ba chữ số, Tsunayoshi cảm giác được mình bị đè gắt gao dính ở trên ghế ngồi không thể động đậy được, ngoài cửa sổ cảnh vật mơ hồ lướt qua, khó mà nhìn thấy rõ được hình dáng, thậm chí còn tạo thành quang ảnh*.

*Quang ảnh: nếu bạn đi xe với tốc độ quá nhanh, tất cả mọi thứ bạn nhìn thấy đều tạo thành một vệt màu, đó chính là quang ảnh.

Này... Tốc độ xe quá nhanh không tốt lắm đâu, tuy rằng đây là vùng ngoại ô vắng bóng người, nhưng nếu phản ứng không kịp, chiếc xe này chắc là có túi khí đi... Bất quá...trộm liếc một cái về phía người ngồi ở ghế lái quá phận trấn định kia, trong hiểu biết của Tsunayoshi, cho dù xe có bị nghiền nát thì Hibari Kyoya cũng nhất định lông tóc vô thương đi, nhưng mà bản thân mình cùng cái khả năng đó coi bộ là vô duyên, thuộc về phạm trù của người bình thường.

Hiện tại chỉ hy vọng cái người ngồi ở bên cạnh mình không cần tùy tùy tiện tiện ném một câu: "Ta không quản ngươi đi tìm đường chết." liền nghênh ngang rời đi.

Đang lâm vào phán đoán không hề có căn cứ của bản thân, Tsunayoshi nghe thấy phía sau vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai, che lỗ tai vội vã quay đầu nhìn phía sau, có ít nhất 5 chiếc xe cảnh sát đang theo đuôi, dàn trận cực kì khí thế.

"Kyoya, có cảnh sát..." Đối thủ một mất một còn của Mafia.

"Đừng động đậy." Thanh âm lãnh đạm như có dự kiến bên trong vang lên, Hibari đột nhiên dùng lực đạp chân ga, tốc độ càng tăng thì Tsunayoshi càng dính sâu vào ghế ngồi. Chạy kiểu này phải hơn 200 rồi đó!!!

"Chiếc xe hơi màu đen 〔mosaic〕 phía trước mau dừng lại, nếu không lập tức tuân theo, chúng tôi sẽ dùng vũ lực." Con em nào đó của đội cảnh sát thò đầu ra ngoài cửa sổ (nghiêm cấm bắt chước) cầm loa công suất lớn lớn tiếng thông báo. Tuy là tập trung lắng nghe, nhưng Tsunayoshi cũng chả hiểu một tràn tiếng Ý được xổ ra kia: "Kyoya, người đó đang nói cái gì vậy?"

"Hắn nói 'Du khách ngoại quốc, hoan nghênh đi vào Milan'." Ngữ khí cực kì có lệ

"Nói dối."

"Đúng vậy."

Trầm mặc 10 giây.

"Ngươi tới Ý ba tháng khẩu ngữ vẫn tồi như vậy sao?" Vị mới vừa rồi mặt không đổi sắc nói lung tung có chút bất mãn nhíu mày.

"Thì sao nha? Dù sao không giống anh mới hai tuần đã thông hiểu đạo lí."

Không biết vì sao tâm tình liền thả lỏng một chút, đại khái là do chịu ảnh hưởng của vị bên cạnh làm cậu cũng an tâm đi. Gió từ cửa sổ bị phá mang theo hơi thở tươi mát không thuộc về thành thị lùa vào trong.

"Ừm thì, chúng ta là muốn đi đâu thế?" Thấy bọn hắn đang dần dần rời xa nội thành, Tsunayoshi có chút bất an. Tuy rằng đến địa phương càng xa xôi thì tỷ lệ bị tóm sẽ giảm xuống, nhưng mà ở khu vực trời đất xa lạ này cũng không dễ mà thích nghi.

"Chỗ đến chốc lát lại nói cho ngươi, hiện tại trước cắt đuôi được đống cảnh sát phiền nhiễu này đã."

"Ồ, được thôi" Hóa ra anh có để ý sao.

"Thật là một đám động vật ăn cỏ đáng ghét." Tuy rằng bên trong chiếc xe, không khí bình thường đến tầm thường nhưng trên thực tế ở bên ngoài tốc độ kịch liệt này có thể so với cảnh đua (chạy trốn) xe như trong phim này đã giằng co được tầm mười phút, Tsunayoshi cảm nhận được người thủ hộ tính tình không tốt kế bên mình đang bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, ngón tay không an phận mà đánh tay lái, huyệt vị giữa mày càng ngày càng nhăn đến độ dâng lên khói mù.

Tsunayoshi biết những lời này là điềm báo kết thúc sự tình, vị cường đại bạo quân này trong mắt cũng không có cái gọi là chướng ngại, chỉ cần là có gì làm hắn khó chịu tồn tại lập tức sẽ "biu——" một tiếng, thứ đó tiêu tán giữa không trung.

Đương nhiên ở trên chỉ là biện pháp tu từ.

Đột nhiên.

"Động vật ăn tạp"

"Vâng?"

Hibari móc di động ra, sau đó chuyển hướng về phía cậu.

"Cùng ta thay cho vị trí."

Cũng không phải câu nghi vấn trưng cầu ý kiến, mà là "Kêu ngươi làm ngươi liền làm" câu mệnh lệnh. Hắn đột ngột buông lỏng ra tay lái, ở tốc độ (phỏng chừng) 210 km trở lên trong xe cong thân đứng lên, hành động nguy hiểm như thế làm Tsunayoshi thét chói tai.

"Chờ, chờ một chút." Luống cuống tay chân mở đai an toàn, hoảng loạn cầm tay lái, "Em không biết lái xe..."

"Trò《 cực phẩm xe bay 》có chơi đi?"

"Em chỉ biết lái đường bằng thôi, hơn nữa bình quân mỗi phút thay ba lần xe. (kỳ thật đây là trải nghiệm của bản thân —— loại trò chơi đua xe chỉ biết có mỗi motor tác giả vô dụng)" không thể nề hà dịch hướng vô lăng, hướng về phía Hibari làm một ánh mắt đáng thương. Nhưng mà đối phương sau khi nghe câu vừa nói xong liền lâm vào trầm mặc, một lần nữa ngồi xuống, ấn liên tiếp xuống bàn phím một dãy số điện thoại của người nào đó, vẫn duy trì tư thế đưa điện thoại di động đặt bên tai liền nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Còn tưởng rằng anh muốn đem lựu đạn ném cho banh xe cảnh sát chứ. Tsunayoshi trào ra ý niệm này trong đầu, sau đó một bên chân vừa run vừa giữ tay lái: "Đã vậy nếu chết chớ trách em ác."

Sau một lát, Hibari thu hồi điện thoại, Tsunayoshi liền ngay lập tức nghe thấy được âm thanh phanh gấp vô cùng dọa người ở phía sau truyền tới. Tò mò quay đầu lại nhìn xem (Này! Cậu coi kính chiếu hậu như không tồn tại sao?) đột nhiên bị tay lái lôi một phát làm chiếc xe uốn éo trái phải, vừa kêu rên sợ hãi vừa quay đầu, nhưng mà trừ bỏ việc lao ra ngoài vòng bảo hộ an toàn một chút thì cũng không có gì đáng lo ngại, người ngồi ở tay lái tức giận mà trừng hắn một hồi, làm cho Tsunayoshi cảm thấy da đầu tê dại, chuyên tâm nghiêm chỉnh điều khiển.

Kỳ thật tình huống đều rõ ràng đến không cần xác nhận. Phía sau xe cảnh sát không thể hiểu được dừng lại khẳng định cùng Hibari vừa mới gọi một hồi điện thoại có liên hệ lớn đi. Nhưng là Tsunayoshi tin tưởng rằng cho dù không có làm như vậy thì xe cảnh sát (rốt cuộc) đuổi kịp sau khi nhìn thấy mặt thủ hộ Mây nhà mình thì cũng sẽ một giây nghiêm chỉnh ưỡn ngực đứng nghiêm túc cung kính dùng quân lễ tiêu chuẩn chào hỏi bọn họ.

【Flag: Ta viết này đoạn tuyệt đối không phải vì đối uỷ viên (Hibari) lớn lên thần thông quảng đại nha, tuyệt đối không phải! (giấu đầu lòi đuôi )】

Phạm vi thế lực đã nhanh chóng khuếch trương đến Ý đồng thời còn cấu kết với cả cảnh sát sao?

Ở trong lòng cảm khái, đồng thời vì tôn nghiêm thủ lĩnh của chính mình mất hết mà gửi một trái tim băng giá.

Nói cái gì bắt được cậu liền tính thắng cuộc, uổng công cậu ngày thường còn đối với bọn họ không tệ, xem ra bọn họ căn bản là ôm chặt ý niệm tiêu diệt cậu mà tiến hành trò chơi đi, đem xe tăng hỏa tiễn có lực sát thương cực lớn đối phó với cậu mang ra phố quả thật chính là hại nước hại dân nha, chẳng lẽ mấy ngày này cảnh sát đều đi tảo mộ hết rồi sao. Áp dụng quy tắc của trò "Dead or Live" luôn sao? (nội tâm ORZ)

*ORZ: là một biểu tượng nổi tiếng của giới trẻ Trung Quốc, đây là một biểu tượng quỳ gối chịu thua với O là đầu, R là thân với cánh tay đang chống xuống đất, Z chính là hình ảnh đôi chân đang quỳ gối.

"Phía trước! Quẹo phải!" Lạnh lẽo nói ra lệnh làm suy nghĩ của hắn lập tức bị cắt ngang, thân thể phản xạ có điều kiện mà làm theo, xe xóc nảy miễn cưỡng chuyển thành một vòng.

Đánh tay lái xong liền rùng mình một cái, hướng về phía Hibari Kyoya - người đang đem suy nghĩ 'Tên chết tiệt, ta muốn cắn chết ngươi' dán lên trên trán đồng thời giơ lên 2 thanh Tonfa.

"Nếu không, Kyoya, đổi anh đến đây lái đi." 【 vô hại mỉm cười 】: Đối phương HP giảm bớt 10%, độ hảo cảm +5 ( ngươi tưởng đây là GAL GAME sao). Cho dù nụ cười có thành phần sợ hãi chiếm đại đa số.

"...Tiếp, tục, lái!" Mỗi chữ đều nói một cách nghiến răng nghiến lợi, "Không được giảm tốc độ."

Ô... Cơ thể tạm thời an toàn (vẫn luôn) chịu uy hiếp Vongola Boss đành phải lấy ra dũng khí ít ỏi còn lại trong người mình giẫm chân ga một cái.

Được Kyoya bốc trúng thân phận Người hỗ trợ, có hạnh nhưng mà là bất hạnh mới đúng.

Ở bên người hắn lúc nào cũng cảm giác thần kinh căng chặt như muốn đứt ra, nhưng nếu Kyoya là Người đuổi bắt thì tuyệt đối là trong vài giây sau khi cuộc chạy trốn bắt đầu cậu liền nhanh chóng bị đuổi theo, tóm lại rồi cắn đến khi gần chết liền ném vào trong bao tải, trói chặt, kéo về.

Tuyệt đối sống không đến hiện tại, cũng sẽ không xâm phạm đến việc khiêu chiến cực hạn của Ryohei onii-san khi dùng tốc độ 200 km chạy đến nơi đường nhỏ hẻo lánh hoang vu này.

Nói đến đường nhỏ hẻo lánh hoang vu, có ai có thể nói cho cậu biết nơi này là chỗ nào không...

"Dừng xe." Câu nói mang theo tính ra lệnh như thói quen vang lên. Tsunayoshi lập tức dùng lực dẫm chân phanh lại, thân thể chịu ảnh hưởng của quán tính tiếp tục lao về phía trước, lại bị đai an toàn chuyên nghiệp kéo lại về vị trí ngồi. Thoát lực thở ra một hơi, lại phát hiện người bên cạnh đã kéo cửa xe đi ra ngoài rồi, tay mở đai an toàn cũng tự giác hoảng loạn lên.

Không quên lôi hành lý theo, găng tay X không dám cất kĩ cho nên vẫn luôn nhét ở một chỗ chung với thuốc Dying Will ở túi áo, chạy ra phía sau chiếc xe bị tàn phá liền nhìn thấy Hibari Kyoya giống như đang xác định vị trí hiện tại của bọn họ. Đột nhiên sải bước lên sườn núi nhẹ nhàng nào đó, đẩy ra lùm cây thấp bé như muốn mở ra một con đường nhỏ.

"Nơi này trước kia là khu dân cư, bất quá gần nhất bị xếp vào phạm vi phá bỏ và di dời, cho nên cư dân đều dọn đi rồi." Giống như bình thường dùng ngữ khí bình bình, quay đầu lại xem Tsunayoshi có hay không bám theo được, thấy vẻ mặt đối phương viết "Anh như thế nào biết những việc này" biểu tình hoang mang, "Lần nọ vào thời điểm đi "Thảo phạt" trong lúc vô ý phát hiện."

Thảo phạt cái gì cơ.

Tsunayoshi đương nhiên sẽ không ngu đến mức hỏi việc này, làm như vậy chỉ khiến cho sự sợ hãi Thủ hộ Mây nhà mình càng thăng thêm một bậc.

Quả nhiên, là người đáng sợ.

Chỉ dám ở trong lòng thốt lên như vậy.

Xành xạch ——

"REBORN - san, Đệ Thập bị tên khốn Hibari túm chạy thoát rồi!" Ba gã làm hết phận sự của một người thủ hộ vọt tới dưới lầu khi Người thủ hộ Sương Mù, người đang bế Boss nhà Vongola cùng Hibari Kyoya cách đó trăm mét lao tới, đối diện với mặt đất đầy pha lê phát ngốc mười giây, vội vàng ngồi lên xe gần đó tìm tòi hành tung của Tsunayoshi, nửa đường tìm được Chrome bé nhỏ đang hoang mang giữa lộ. Sau khi nghe Chrome thuật lại tình huống lúc sau đó, Gokudera liền móc di động ra bắt đầu báo cáo.

"Không cần quá khẩn trương." Di động bên kia mang theo khẩu âm của một đứa trẻ có chút trấn định quá mức, "Chúng ta để mất vị trí hiện tại của Tsuna cùng Hibari là do sơ sẩy, muốn biết quả thực dễ như trở bàn tay, tạm thời làm cho bọn họ nghỉ tạm đến buổi tối, rốt cuộc trận này là thi đấu không công bằng hai chọi nhiều nha~"

Thấp thỏm bất an cắt đứt điện thoại, Gokudera chuyển hướng về phía bên trong xe, Yamamoto Takeshi (ý vị không rõ mà) mỉm cười , Sasagawa Ryohei cùng bình thường không khác biệt gì , cùng với biến trở về (?) bịt mắt một bên ở hình thái con gái đang nhắm mắt dưỡng thần nữ Thủ hộ Sương Mù.

"Làm sao bây giờ ——"

"Cái gì làm sao bây giờ, Tsuna sao? À mà nói tiếp kì《JUMP》chiều nay có lẽ Tsuna sẽ không mua được rồi, phải làm sao bây giờ, kỳ này 《 hoàng tử tennis 》 nghe nói rất hay nha." Trả lời hắn chỉ có một người, hơn nữa thái độ của tên này không nghiêm túc chút nào.

"...Đệ Thập không phải loại người nghiện truyện tranh! Không được đem người miêu tả như vậy! Hơn nữa《hoàng tử tennis》kỳ một đã kết thúc thì lôi đâu ra thêm một kỳ nữa! Ngươi xem《JUMP》 trở thành nguyệt san bóng chày ngu ngốc rồi!"

【 chú thích: 《JUMP》này là 《tuần san thiếu niên JUMP》nha, nguyệt san đã bị hủy bỏ. Nhân tiện nhắc tới người viết viết áng văn này thời điểm viết thì nguyệt san vừa mới kết thúc 】

"Này Gokudera ngươi không cần ở trong xe móc thuốc nổ nha, dễ dàng xảy ra hiện tượng xe hủy người vong đấ ——"

Xành xạch ——

"REBORN - san, thực xin lỗi, vì nguyên nhân tổng hợp kể trên nên xe của chúng tôi bị nổ mất rồi, hiện tại không có cách di chuyển, cho nên có thể hay không..."

"Ngươi cho rằng Vongola là cái mỏ vàng sao! Nổ một cái liền có một cái khác thay vào ngay lập tức à! Xe nổ thì tự ngồi xe điện đi một đám ngu ngốc!"

Cạch, Bíp bíp bíp ——

Lúc này Tsunayoshi, mò mẫm (bị động) đi theo Hibari tìm nơi nương náu đêm nay nơi. (cách nói này có phải hay không quá khó coi nha)

Đẩy chướng ngại vật nằm trên đường đi, lặp lại hành vi này ước chừng mười phút, Tsunayoshi nhìn thấy trước mắt xuất hiện một đống phòng lớn có phong cách gothic.

Định nắm góc áo của Hibari hỏi: "Kyoya, chúng ta tối nay (tạm) ở nơi này sao? Có chút đáng sợ..." Nhưng đối phương đã dẫn đầu đi trước vài bước nên khi cậu vươn tay ra định bắt lấy góc áo thì chỉ bắt được không khí. Thủ hộ Mây trầm mặc lạnh mặt đi đến trước một cánh cửa gỗ, lay then cửa một chút, phát hiện ra rằng chủ nhân cũ của căn nhà này cho dù chuyển đi mà vẫn cẩn thận mà khóa cửa lại.

Vốn tưởng rằng người nào đó đứng bên cạnh mình sẽ như thường lệ phá cửa mà đi vào nhưng tâm tư của cái "Người nào đó" này chính mình há có thể đoán trước? Cho nên Hibari Kyoya không giống thường ngày lui tới giống nhau móc ra vũ khí, mà là thuận tay đem một thứ gì đó như kẹp giấy từ túi tiền lấy ra, bẻ thành một thanh kim loại cong cong vẹo vẹo. Từ ổ khóa thọc vào, làm vài cái động tác ngắn ngủi vài giây không đáng nhắc tới.

Khoá cửa dự kiến bên trong mà "Ca" một tiếng.

Tsunayoshi đột nhiên có loại cảm giác rằng thuộc tính ẩn của Kyoya che dấu thật nhiều nha... Đồ vật này mà cũng mang theo trên người... Bất quá mỗi lần gặp anh cùng người khác đánh nhau, vũ khí đều là vèo một cái liền xuất hiện, rốt cuộc ngày thường đều dấu ở nơi nào nha? Hay là anh có thân thích nào đó tên Doraemon hay sao?

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro