Chap 1: Lambo's Bully Problem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author's note: Tôi không sở hữa Katekyo Hitman Reborn.
Ý định biến cái này trở thành một bộ series one-shots. Nếu bạn có ý kiến, hãy để chúng trong một bình luận. Truyện này sẽ tập trung vào gia đình, hài hước và tình bạn nên hãy nhớ điều đó nếu bạn có một yêu cầu để lại. Tôi không thật sự viết lãng mạn

Mong mọi người thưởng thức.

Translator's note: Etou! Thật sự thì đây là một câu truyện rất hay và đáng để đọc, chỉ sợ là khi mình dịch thì nó sẽ trở thành một đám hỗn độn mất. Nếu mình có dịch sai hay dịch không hay chỗ nào thì cứ tự nhiên mà ném đá nhé! (Chỗ đá đó sẽ được sử dụng để xây biệt thự ^^)
Cuối cùng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!~~

---------------------------------------------------------------------------------

Lambo ghét trường học.

Thứ nhất, cách giáo dục như làm tê liệt não bộ và nhàm chán. Không phải là do cậu ngu ngốc (dù rằng rất nhiều lần Gokudera đã xúc phạm cậu như thế) nó chỉ là do sự tập trung của cậu không đủ lớn để chú tâm vào bài học cho cả một ngày ở trường. Cậu cho rằng điểm của cậu có thể tốt hơn, nhưng thật sao, tại sao phải cố gắng? Cậu là Hộ vệ Sấm Sét của Vongola Decimo. Cậu đã có khá nhiều dự định cho cuộc đời.

...không phải cậu sẽ nói một điều như thế trước mặt Tsuna. Chàng trai hai mươi tuổi đã quả quyết rằng người hộ vệ nhỏ nhất của anh phải hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc của cậu. Nên Lambo đành phải lãng phí thời gian quý báu ngồi sau cái bàn học của cậu, vẽ vời trong cuốn sổ của cậu trong khi cậu đáng lẽ ra phải ghi chú.

Đã có một cuộc tranh luận nhỏ giữa các Hộ vệ của Vongola rằng nên làm gì với vấn đề trường học của Lambo. Vongola Nono muốn người thừa kế và gia đình của cậu chuyển đến ở tổng cục Vongola ở Ý. Trong khi Tsuna đã không còn đấu tranh với định mệnh trở thành một Mafia Don của anh, anh không muốn chuyển Lambo ra khỏi trường Trung học Namimori, nhất là khi xét đến việc đây là năm đầu tiên của cậu nhóc ở đây.

Cậu nhóc trước mười ba tuổi đã thử thuyết phục các anh (và chị) rằng cậu không phiền khi chuyển đến một trường trung học ở Ý quá trễ trong năm, nhưng những người khác cuối cùng quyết định rằng sẽ tốt nhất khi để cậu nhóc mười hai tuổi hoàn thành ba năm trung học ở Nhật Bản, để cậu có thể có một khởi đầu mới ở trường phổ thông ở Ý.

Vị cựu Arcobaleno Reborn không quá hài lòng với tình hình này, nhưng sau khi Nono thông báo quyết định rằng ông chắc với vị sát thủ rằng ông có thể giả làm Vongola Don trong ba năm tới. Với sự chấp thuận của Timoteo, Reborn đồng ý, và thế là cả nhóm sẽ tạm trú ở Namimori trong ba năm tới, không phải có ai đó sẽ muốn chống đối về vấn đề này.

Well...có lẽ cậu đã làm thế. Nhưng cậu cảm thấy cậu đang biện hộ cho sự khó chịu của cậu. Sau cùng, cậu đã được chọn để trở thành Hộ vệ của nhẫn Sấm Sét khi mới năm tuổi. Khi cậu đủ lớn để hiểu được trách nhiệm và vinh dự của danh hiệu mà cậu được cho, cậu đã kinh ngạc. Cậu nắm giữ một trong những vị trí cao quý nhất trong toàn thế giới Mafia. Cậu muốn chuyển đến quê nhà của cậu và thật sự bắt đầu làm nhiệm vụ như một Hộ vệ. Vậy nên, cậu có lẽ muốn chống đối một chút.

Sự chống đối đã nhanh chóng xẹp xuống khi Tsuna nhắc rằng I-pin phải hoàn thành khoá huấn luyện của cô ấy với Fon ở Hong Kong đến khi đó và sẽ có thể tham gia với họ ở Ý, có nghĩa rằng Lambo có thể đến trường phổ thông với bạn thân của cậu.

Và việc Reborn chĩa súng của hắn vào cậu và Gokudera bực mình với thuốc nổ của anh ấy có lẽ cũng đã thuyết phục cậu dừng việc trở thành một tên nhóc phiền phức trong một lần.

Thế là cậu đang ở đây, lê bước xuống hành lang với một biểu cảm chán chường trên mặt cậu, những cuốn sách được kẹp dưới một cánh tay. Cậu bước ra ngoài ánh nắng, nở một nụ cười nhẹ khi cậu nghĩ đến Mama và đống đồ ăn vặt cô ấy có thể chờ cậu.

"Này, Đầu Bò!"

Thế là khỏi thoát, Lambo nghĩ trong sự phiền phức. Cậu lườm qua vai cậu, nơi mà Morimoto Nakhti đang cười khinh bỉ cậu. Gần giống như vị Vua của Namimori, Morimoto có một mối thù với Bovino Lambo, người đã nguy hiểm đến gần với việc đánh đổ vị trí của hắn ta.

Mặc kệ chàng trai mười bốn tuổi, Lambo tản bộ qua cổng trường và bắt đầu đi dọc lề đường. Cậu đã không thể đi xa, vì một bàn tay nặng nề đặt lên vai cậu và kéo cậu ngược lại.

"Ta đang nói chuyện với ngươi, Đầu Bò," Morimoto gầm gừ. Bạn bè của hắn ta đứng cách vài thước với những cái nhếch môi mong chờ.

"Tôi đã để ý," Lambo nói dứt khoát. Cậu đã ngừng việc ám chỉ bản thân cậu bằng ngôi thứ ba từ lâu. "Nhưng tôi thật sự không muốn nói chuyện với cậu."

Morimoto đứng thẳng người lên để hắn ta có thể áp đảo cậu nhóc nhỏ tuổi hơn. "Nghĩ rằng ngươi quá tuyệt để nói chuyện với ta à?"

Lambo thở dài. "Tôi có cần phải trả lời không?"

"Ngươi to mồm hơn ngươi nên," Morimoto gầm gừ. "Ngươi không là gì cả! Ngươi chỉ là một con mực không biết vị trí của mình."

"Nếu cậu lo lắng về việc tôi sẽ soái ngôi idol ở Namimori của cậu, thì cậu đang gặp rắc rối đấy," Lambo nói, quay người và bắt đầu đi tiếp. "Tôi nổi tiếng vì không làm gì cả. Cậu nổi tiếng vì cố gắng quá mức. Ai trong chúng ta sẽ thắng khi kết thúc, cậu nghĩ sao?"

Chỉ trong một giây, Lambo bị kéo mạnh lại và một nắm đấm đã an toạ trên mặt cậu, làm cho cậu bay ngược trúng cái tường bằng xi măng cứng. Morimoto giũ nắm đấm của hắn và nhếch môi, bạn bè của hắn cười phía sau hắn. "Ta nghĩ ai là người sẽ thắng ư? Người có thể đánh bại và chiếm lấy danh tiếng, Đầu Bò."

Hắn đi mất, để lại cậu nhóc mười hai tuổi bò dậy trên vỉa hè, kiềm nén con mắt đau nhói của cậu, không nghi ngờ gì việc nó sẽ bị thâm. "Chịu...đựng...nó...chịu...đựng...nó...Mình không thể!"

Cậu oà khóc, nó chỉ khiến cho cơn đau trong đầu cậu tăng lên. Một vài học sinh đi ngang qua cho cậu những ánh nhìn của sự lo lắng, nhưng không hề dừng lại để giúp. Mọi người biết nó không hề khôn ngoan khi giúp đỡ nạn nhân của Morimoto. Nó cũng sẽ chỉ gây nên một kết cục đau đớn cho họ, vậy nên nó không hề đáng.

Chậm rãi đứng dậy bằng hai chân, Lambo loạng choạng trong một lúc, thế giới mờ nhạt xung quanh cậu trước đây rõ ràng trở lại. Cậu dùng tay để lau đi nước mắt khỏi má cậu và hít thở sâu, run run. Khi cậu cảm thấy cậu đã đủ bình tĩnh, cậu khởi hành, nhanh chóng hướng thẳng về nhà.

Cậu ước I-Pin ở đây, cậu nghĩ một cách đáng thương. Cô ấy sẽ hạ hắn ta chỉ trong một giây.

Nhưng suy nghĩ đó chỉ khiến tâm trạng cậu tệ hơn. Cậu yêu I-Pin, nhưng nó trở nên khá phiền phức mỗi khi cậu nhớ đến việc cô ấy giỏi như thế nào. Hạng ba trong số những người sát thủ có triển vọng nhất, sắp lên hạng hai, sẽ không còn nghi ngờ gì nữa từ sự trở lại sau khoá huấn luyện khiến cô ấy gần như bất khả chiến bại.

Rồi đến cậu, Bovino Lambo, người thậm chí còn không phải là một sát thủ trung bình khi cậu rời đi để giết Reborn lúc cậu mới năm tuổi. Giờ đã mười hai tuổi, kĩ năng của cậu chỉ mới cải thiện theo một cách nào đó, và kĩ năng của những Hộ vệ khác vẫn có một cái gì đó đáng để khao khát. Nó thật tệ, khi mà cậu được bao quanh bởi những người được ban tặng tài năng tuyệt vời trong khả năng của họ.

"Làm thế nào để mình giải thích chuyện này?" Cậu lầm bầm với bản thân trong khi cậu đến gần nhà Sawada hơn. "Nó thật nực cười! Stupidera sẽ cười mình, Reborn sẽ không để cho mình quên nó và Tsuna-nii sẽ chỉ trở nên lo lắng."

Cậu cũng không muốn giải thích với họ chính xác cậu đã bị trêu chọc bởi tên thiếu niên đầu to bao lâu.

Có lẽ mình có thể luồn vào trong, lấy vài cái kính râm và qua mặt họ với phụ kiện mới của mình, cậu nghĩ. Hoặc có lẽ chỉ nên trốn trong rừng hay một cái gì đó đến khi trời tối.

Phải, cậu quyết định rằng cậu sẽ hết mình muốn che dấu tình trạng của cậu. Cậu không cần nghe cậu ngu ngốc như thế nào, bất cẩn hay giống một động vật ăn cỏ như thế nào.

"Oi, Lambo!"

"Chờ đã, Lambo!"

Mắt Lambo mở to. Tất nhiên rồi. Khi cậu muốn tránh mặt các anh của cậu, họ nhất định phải xuất hiện. Cậu tăng nhanh bước chân của cậu, giả vờ không nghe thấy họ.

"Ahoshi, Đệ Thập bảo ngươi đợi đã!"

"LAMBO! LÀ BỌN ANH, HẾT MÌNH NÀO!"

Không, không, không, không, không, không. Cậu không thể để họ thấy cậu như thế này.

Không quan tâm đến sự khéo léo nữa, cậu bỗng đột ngột chạy đi, chạy vòng qua một góc đường với tốc độ cao. Những tiếng gọi tên cậu vang lên phía sau cậu, nhưng cậu bỏ lơ chúng. Khi cậu gần đến nhà, tim cậu rớt xuống trước hai bóng dáng quen thuộc kéo dài trên sân trước.

Chết.

"Lambo-kun-" Chrome bắt đầu, nhưng mắt cô mở to trong ngạc nhiên khi cậu nhóc rẽ ngang qua. Một bên chân mày của Mukuro cong lên trước cảnh tượng cậu nhóc chạy trốn. Anh đã định dừng cậu nhóc trên đường chạy của cậu khi một tiếng oof! vang lên.

Càu nhàu, Lambo vò đầu cậu, ngồi trên vỉa hè. "Xin lỗi," cậu xin lỗi. "Tôi-"

"Ngươi đang phá hoại sự yên bình, động vật ăn cỏ."

Tái nhợt, Lambo vội vàng đứng dậy. "Phải rồi, xin lỗi, Kyo-nii," cậu nói.

Hibari, người đã từ lâu chấp nhận cậu nhóc như một phần bầy đàn của anh và đã không cắn cậu đến chết khi lần đầu vô tình nói chuyện trong ba năm trước, liếc nhìn xuống cậu. "Ngươi đã đi qua nhà ngươi."

"Vâng, em biết, em chỉ định đi d-"

Nhưng cậu chưa thể nghĩ ra một lời bào chữa thích hợp, trong khi những người Hộ vệ khác tham gia với họ, bốn tiếng thở dốc nặng nề từ việc cố gắng bắt kịp với cậu nhóc có hành động kì lạ.

"Có chuyện gì với ngươi thế, ahoshi?" Gokudera quát. "Đệ Thập đã gọi ngươi đấy!"

"Không nghe thấy," Lambo nói, giữ cho đầu cậu cuối xuống một chút để cho mái tóc đen dày, xoăn của cậu che con mắt bị thương của cậu.

Tsuna chớp mắt. "Em không nghe thấy Oniisan ư?" Anh hỏi đầy ngờ vực.

Yamamoto cười. "Không sao đâu, Lambo. Bọn anh cũng ở khá xa."

"Không, chúng ta không có, tên bóng chày ngu ngốc," Gokudera lầm bầm.

"Uh, thế mọi người đang làm gì ngoài đây?" Lambo hỏi, hi vọng có thể đánh lạc hướng các anh của cậu trong khi cậu tìm một cách để lẻn ra khỏi họ. Cậu chắc chắn sẽ cần một cái kính râm để che đậy. Cậu sẽ cần lên cái gác mái, nơi nằm bất cẩn trên tầng phòng ngủ của cậu.

"Bọn anh quyết định sẽ đi dạo," Tsuna trả lời. Anh quan sát người Hộ vệ Sấm Sét của anh, cảm nhận có điều gì đó không ổn. "Em không sao chứ?"

"Em ổn!"

Chrome nghiêng đầu cô ấy sang một bên. "Em chạy ngang qua bọn chị."

"Kufufufu...ngươi nhìn như thể ngươi đang gặp rắc rối," Mukuro nhận xét.

Mắt Hibari thu hẹp lại. "Rắc rối?"

"Không có rắc rối!" Lambo nói nhanh.

Nhướn lông mày của anh, Tsuna nghe theo trực giác của anh (nó không bao giờ bảo sai anh trước đây) và đặt hai ngón tay dưới cằm Lambo. Cậu ép buộc đầu cậu nhóc nâng lên, làm cho mái tóc đen hiện tại bị rơi ra một bên, để lộ con mắt phải thâm xanh đen. "Lambo!"

"Chuyện gì xảy ra thế?" Gokudera gặng hỏi.

Yamamoto cau mày, một tia nghiêm túc hiếm hoi loé lên trong mắt anh. "Em bị tấn công ư?"

Lambo cảm thấy bụng cậu hõm vào. Thế là xong việc cố gắng che dấu sự ngu ngốc của cậu, tránh né vấn đề bị thương. "Dạng dạng giống vậy. Một tên nhóc trong trường đấm em."

Chrome há hốc. "Tại sao họ phải làm một việc như thế?"

Lambo nhún vai. "Cậu ta không thích em. Cậu ta không thích những gì em nói và đã hạ gục em một lần. Em đoán là em đáng nhận nó-"

"Không có lời biện hộ nào cho bạo lực ở trường Trung học Namimori," Hibari nói, cây tonfa của anh ấy xuất hiện và loé sáng.

"Không ai được đấm đứa em trai bé nhỏ của tôi!" phía sau là Ryohei, tung nắm đấm vào không khí.

Tsuna gật đầu kiên quyết. "Ai đánh em thế, Lambo?"

Bỗng cảm thấy phiền phức với chính bản thân mình, cậu nhóc mười hai tuổi đá vào mặt đất. "Đừng lo lắng về nó, nó không phải vấn đề lớn."

"Có, nó có đấy," Tsuna đáp lại.

"Không, nó không phải!" Lambo quát lên. "Em đã xử lý nó tốt, em không cần sự giúp đỡ của các anh!"

Một nét nghiêm nghị đen tối băng qua gương mặt của anh cậu. "Em đã xử lý việc này?"

"Vậy nó đã từng xảy ra trước đây," Yamamoto lầm bầm.

Lambo co rúm, thầm nguyền rủa cái mồm to của mình. "Phải," cậu miễn cưỡng thừa nhận. "Từ ngày đầu tiên của em."

"Kufufu, vậy là quyết định," Mukuro nói với một nụ cười nham hiểm, cây đinh ba của anh được tạo ra trong tay anh. "Ngươi sẽ cho ta một cái tên hay ta cần phải nhìn vào tâm trí ngươi?"

Chrome đặt đôi tay nhỏ bé của cô lên đôi vai run rẩy của Lambo. "Bọn chị muốn giúp em."

"Yeah," Gokudera cộc cằn đồng ý. "Chỉ có bọn anh mới có thể ngược đãi em."

"Không có sự bỏ rơi trong một bầy đàn," Hibari lầm bầm.

Lambo cắn môi cậu. "Vậy...mọi người không giận sao?"

Sự bối rối xuất hiện trên gương mặt Tsuna. "Em đang nói cái gì thế?"

"Mọi người không giận vì em đã để mình bị đánh sao?" Cậu nói rõ. "Em biết em không mạnh được như mọi người, nhưng em phải có thể xử lý với một tên bắt nạt trường trung học."

"Em chỉ mới mười hai," Tsuna nói, lướt ngón tay của anh qua mái tóc đen của Lambo. "Bây giờ, tập trung vào tuổi thơ của em, việc học của em. Bọn anh sẽ xử lý bất kỳ người nào đụng đến em."

"HẾT MÌNH nào!" Ryohei la lên.

"Hn."

"Kufufu...với hân hạnh."

"Maa, maa, đúng đấy!"

"Để cho bọn chị, Lambo-kun."

"Yeah, ahoshi."

Lambo chớp mắt sau những giọt nước mắt bất ngờ và gật đầu. "'kay. Morimoto Nakhti. Cậu ta nghĩ em chiếm lấy vị trí idol trường Trung học Namimori của cậu ta."

"Morimoti Nakhti," Tsuna lặp lại. "Rõ rồi. Mẹ có snacks đang chờ ở trong, nên đi trước đi. Bọn anh sẽ quay lại."

"Okay." Lambo quay lại hướng thẳng về nhà. "Cảm ơn, mọi người."

Trong khi cậu nhóc mười hai tuổi nuốt những món snack nổi tiếng của Sawada Nana, Morimoto hiện đang t* d** vào quần của hắn, một mình trong một công viên hoang vắng, bị bao vây bởi những bóng người đáng sợ sẵn sàng để trả thù chính xác và dạy hậu quả chuyện gì sẽ xảy ra khi một người đụng tới đứa em trai bé nhỏ của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro