Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, all27 chi X27


Thời gian thấm thoát như thoi đưa, rất nhanh , Tsunayoshi nhà ta tròn ba tuổi , vì chúc mừng con trai tròn ba tuổi ta chuẩn bị mở tiệc sẽ tới chúc mừng hắn sinh nhật, Nana cũng phi thường hưng phấn tự tay trang trí, lúc chúng ta đang trang trí, chuông cửa đột nhiên kêu , kỳ quái, là ai đâu? Ta cùng Nana nhìn nhau liếc mắt, hai người trong mắt đều là vẻ nghi hoặc, ta mang đầy bụng nghi vấn tiêu sái tới, mở cửa phòng, kết quả là một khuôn mặt làm cho ta không khỏi thất thanh kêu lớn lên, "Kyu, Kyudaime ! !"

Không sai, người tới chính là ta thủ trưởng "công tác", Vongola Kyudaime.

Thấy bộ dạng giật mình của ta, ngài lộ ra nụ cười ôn hòa quen thuộc, "Không sai, là ta, sao cậu lại kinh ngạc như vậy Iemitsu? Nghe nói con trai cậu vừa mới tròn 3 tuổi, chúng ta tới chúc mừng!"

"Chúng ta!" Nghe được là số nhiều, ta nghi hoặc đem ánh mắt từ Kyudaime trên người dời đi, khi thấy thân ảnh đen sì bên cạnh, ta nhịn không được lần thứ hai giật mình kêu to, "Xanxus!"

Gọi là Xanxus tóc đen niên thiếu rất không lễ phép cười nhạo "Đồ bỏ đi!" Còn rất kiêu ngạo ... quay đi.

Đúng là tiểu quỷ làm người chán ghét, hắn tính tình này cũng chỉ Kyudaime mới chịu được. Run run khóe miệng, tcô chuyển, tránh đường, đem Kyudaime ngoài cửa dẫn vào, cũng ngẩng đầu lớn tiếng thông tri tại phòng trong bận việc Nana, "Nana, có khách, phải chuẩn bị a!"

"Ha ha, không cần, chúng ta chỉ là tới chúc mừng một chút mà thôi, không cần phiền phức như thế!" Kyudaime lắc đầu nhẹ giọng giải thích, a, thật không hổ là Kyudaime , vĩnh viễn đều ôn hòa như vậy a!

"Hừ, đồ bỏ đi!" Bên cạnh cái kia tiểu quỷ vẫn là như vậy, làm cho người ta chán ghét, nói cũng quá độc miệng đi!

"Nói chung, Kyudaime các ngươi vào đi, ta giới thiệu moin người cho Nana nhận thức đi!" Ổn quyết tâm, ta lộ ra khuôn mặt tươi cười đưa bọn họ tiến vào nhà.

Trong phòng

Nana buông Tsunayoshi mới tập đi ở trên sô pha, nhiệt tình nghênh tiếp khách, cười khanh khách bắt chuyện bọn họ.

"Ái chà, bình thường nghe Iemitsu nhắc tới ngài đâu, ngài là Iemitsu thủ trưởng đi, công tác của Iemitsu còn cần ngài chiếu cố nhiều hơn!"

"Ha hả, không phải đâu, Iemitsu rất có khả năng làm việc, bất quá ta không ngờ Iemitsu lại cưới một mỹ nhân khả ái, thân thiện a!"

"A, ngài quá khen, không có chuyện này đâu!"

Kyudaime, sao ngài lại nhận xét ta như vậy? Ta khóc không ra nước mắt nhìn kia hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, lại nói tiếp, bảo bối của ta Tsuna đâu! Thấy Nana hai tay trống trơn, ta sẽ không thể không liên tưởng đến nhà mình bảo bối nhi tử, ánh mắt đảo qua một vòng sau, mới từ sô pha cỡ lớn tìm được kia gần như bị sô pha "nuốt" bảo bối nhi tử.

"A, Tsuna!" Vội vã xông lên trước đem nhà mình nhi tử thoát ly nguy hiểm, ta trìu mến xoa xoa mái tóc xù của con, ôn nhu nói, "Được rồi, Tsuna, đừng khóc, con trai là không thể khóc nga!"

"Ô ô!" Lời nói của ta hình như phản tác dụng, nguyên bản trong lòng Tsuna con mắt chỉ là hồng hồng, rất giống thỏ chọc người trìu mến, nghe được của ta nói ngược lại nhỏ giọng bật khóc, hắn dùng bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền đặt ở trên con mắt, nhỏ giọng khóc đứng lên, thanh âm nho nhỏ mềm mại , không chú ý thì nghe không được.

Ta nhất thời luống cuống tay chân, vội vã đem con ôm vào trong ngực dỗ dành, "Được rồi, được rồi, đừng khóc a! Tsuna!" Nhưng sự thực chứng minh nam nhân thật đúng là không thích hợp ôm trẻ con a! Ta vẻ mặt đau khổ ôm nhà mình bảo bối nhi tử dỗ, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, haiz, ta rõ ràng là ba ba của Tsuna a! Vì sao nhi tử luôn luôn không muốn thân thiết với ta a! Thực sự là đáng thương trái tim của ba mẹ trên thế giới! Ta không khỏi nội ngưu đầy mặt (TAT) nghĩ.

Mà âm thanh nức nở nhỏ bé hình như đánh thức kẻ vừa vào cửa, đang nghênh ngang nằm trên ở sô pha, hai chân còn giao nhau đặt ở trên bàn trà trầm tư, tên khốn kia! Ở đây cũng không phải nhà ngươi a! Ngay cả một chút lễ nghi của khách ngươi cũng đều không hiểu sao? Ta phẫn nộ ở trong lòng nghĩ, ngực hận tới nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng không thể bộc lộ, buồn bực ở trong lòng thật sự là rất khó chịu a! Nhìn thoáng qua bên cạnh, Nana cùng Kyudaime vẫn là trò chuyện vui vẻ với nhau.

Tiểu kịch trường:

Tsunayoshi đem ngón út ngậm trong miệng, đôi mắt to tròn ngập hơi nước tràn đầy hiếu kỳ theo hình môi Xanxus mỗi chữ mỗi câu khả ái thì thầm, "X... a... n... Ân... x... s... a "

"Ngươi đọc sai rồi!" Bất đắc dĩ vỗ trán, Xanxus thở dài, cuối cùng cũng là chịu thua, không thể kỳ vọng vào năng lực học tập ngôn ngữ một tuổi đứa trẻ mới lên 3 , không thể làm gì khác đành nói, "Quên đi. Ngươi gọi X – nii đi!"

"Ân ân, X – nii !" Nghe được xưng hô đơn giản, Tsunayoshi hai mắt lấp lánh , vội vã gật đầu đáp ứng, cũng rất nhanh đổi lại tên người trước mắt.

"Ân, tạm thời như vậy đi!" Thấy khuôn mặt ngây thơ khả ái, Xanxus tâm thần khẽ động, ngồi xuống, cùng nhóc đối diện, dưới ánh mắt khó hiểu của nhóc, tay lấy ra dây chuyền vẫn mang đã lâu đem ra, nhẹ nhàng đeo lên trên cái cổ trắng noản của Tsunayoshi, đó là một cái dây chuyền hình dạng vô cùng đơn giản , dây chuyền bạc khảm bảo thạch lam sắc to cỡ quả trứng nhỏ, chất lượng thuộc hàng thượng phẩm, nhưng đối với hắn mà nói, ý nghĩa rât lớn, đó là của mẹ hắn, di vật duy nhất người đó lưu lại.

Đem đeo trên cổ đứa bé, Xanxus than nhẹ một tiếng, khom người cúi đầu, khuôn mặt tuấn lãng niên thiếu trong con ngươi của Tsunayoshi phóng đại, chạm tới nơi sâu nhất trong trái tim, để trán cùng cái trán nhỏ của Tsunayoshi chạm nhau, khoảnh cách của hai người trong giây lát đã thu hẹp, hô hấp hỗn loạn cùng một chỗ, phân không rõ, mất trật tự tóc đen cùng mái tóc màu hạt dẻ hòa vào nhau, dị thường ái muội, khoảnh cách của hai người rất gần , nhưng Xanxus trong miệng phun ra chính là lời nói so với mưa tuyết tháng mười một còn muốn lạnh lẽo hơn, "Đồ bỏ đi, nếu như làm mất nó, ta sẽ không buông tha cho ngươi, còn có, nếu như đã quên ta, ta sẽ giết ngươi!" Rõ ràng hai người khoảng cách thân cận như người yêu, nhưng khẩu khí Xanxus lúc này giống như đối phương là kẻ thù giết cha.

Nhưng lúc đó Tsunayoshi cũng không có nhận thấy được điểm ấy, chỉ là rất vui vẻ gật đầu đáp, "Ân, X - nii, em sẽ không quên của anh, chúng ta tới ngoéo tay có được hay không?"

"Chậc!" Tuy rằng rất không thích hành vi trẻ con này, nhưng nhìn đến khuôn mặt khả ái Tsunayoshi hăng hái bừng bừng, cuối cùng Xanxus cũng bất đắc dĩ vươn ngón út, ngón tay thon dài cùng ngón út trắng noản giao nhau, dùng sức trên dưới lay động, trăm miệng một lời hô, "Ngoéo tay, một trăm năm, không thay đổi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro