Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, all27 chi X27

Rốt cục, ta cũng mỏi mắt chờ mong được, sau một tuần ở tạm trong nhà ta, Kyudaime cuối cùng đã khởi hành quay về Italy, ta quả thực cảm động đén nỗi muốn cầm khăn tay tiễn đưa bọn họ , nhưng Kyudaime, ngài nghìn vạn lần không cần hiểu lầm a! Ta tuyệt đối không hề đố kị ngài a! Tuyệt đối không phải bởi vì Nana mấy ngày nay tìm khắp ngài nói chuyện phiếm mà không để ý tới của ta a! ! Tuyệt đối không phải a! ! ! A, mặc dù có một chút là... 囧

Nhưng nguyên nhân chủ muốn chính là cái kia thằng nhóc đáng ghét kia a! ! ! Từ hắn cùng Tsunayoshi gặp mặt ngày đầu tiên, mỗi ngày sau đó ta đều có thể thấy hắn ôm bảo bối nhà ta a! Như hình với bóng , thật quá phận chính là Tsuna ngọt ngào gọi Xanxus – nii lai một ngụm X - nii, ta thật muốn đi tìm lão bà khóc lóc kể lể, thế nhưng Nana cùng Kyudaime vẫn là trò chuyện sôi nổi với nhau, trái lại càng không thể vãn hồi a! Không có biện pháp, lão bà cùng thủ trưởng người nào ta đều không thể trêu vào! Không có biện pháp , ta chỉ có thể mỗi ngày đi sát theo Tsunayoshi bên người, nhưng vì sao Tsuna lại chẳng cảm nhận được tâm ý a! ! ! Rõ ràng tâm ý chỉ dùng để quốc tế chuyến bay cấp đáp đi tới a! ! Chẳng lẽ là bởi vì không có chiến hạm vũ trụ di chuyển tốc độ ánh sáng? Không thể a! ! ! Quá giảo hoạt đi! ! Ta ôm đầu khóc rống ...

Rốt cục, những ngày không có thiên lý, không hề địa vị, nhân quyền đen tối rốt cục đã qua, khi ta thờ thần bái phật, mỗi ngày đếm đầu ngón út sống, sinh hoạt bi thảm cuối cùng đã qua, muôn năm! ! !

Ngẩng đầu đối với chiếc máy bay đã cất cánh, vẫy vẫy tay nói lời từ biệt, ta dáng tươi cười đầy mặt a! Kyudaime xin chào, Kyudaime hẹn gặp lại ngài, hi vọng ngài lần sau tới sẽ không quấn quít lấy Nana , còn có, là điều quan trọng nhất là, không mang theo nhóc con kia tới, cả ngày đều tại mang Tsunayoshi nhà ta không biết đi nơi nào! ! Nếu như vậy, ta sẽ hết mình hoan nghênh của ngài.

"Nana, Tsuna! Chúng ta về nhà đi!" Một tay nắm một cái, quen thuộc cảm giác làm cho ta không khỏi nở nụ cười, nhưng khi ta thấy trên cổ trắng nõn nhỏ nhắn của Tsunayoshi chiếc dây chuyền, ta giật mình người ngây ngẩn cả người, hai mắt cũng trừng trừng nhìn cái dây chuyền kia, cái uy liên, ta nhớ kỹ Xanxus cái tên tiểu quỷ chán ghét kia tựa hồ rất quý trọng nó , luôn đặt ở sâu trong túi quần áo, rất ít lấy ra nữa , ta cũng vậy thỉnh thoảng mới nhìn đến hắn lấy ra nữa , vì sao hiện tại cái vậy nhỏ sẽ trên người của Tsuna nhà ta, chẳng lẽ là tên kia đưa cho Tsuna nhà ta , đó không phải là... tín vật đính ước sao???

Không được, ta tuyệt đối không thể chấp nhận tiểu quỷ cùng Tsuna nhà của ta cùng một chỗ, kia tiểu quỷ tuy rằng lớn lên rất đẹp trai, nhưng hắn tính cách kia, Tsuna nhất định sẽ không hạnh phúc ! Không đúng ! Ta đang suy nghĩ cái gì? Tsuna là con trai, thế nào có thể gả cho con trai người khác? Lý tưởng của con trai ta hẳn là giống ta, cưới một cô bé giống Nana khả ái thiên nhiên làm thê tử mới đúng a! Nhìn Tsuna lớn lên trong veo như nước, tính cách nhát gan, rất giống nữ hài tử, ta cũng tuyệt đối không cho phép người khác để ý tới nhi tử khả ái của ta, bất luận là ai cũng không được.

Nghĩ tới đây, ta âm thầm ở trong lòng thiêu đốt nắm tay, ngồi chồm hổm, bày ra điệu cười mà ta cho rằng có tính hấp dẫn nhất, cười tủm tỉm hỏi Tsunayoshi vẻ mặt thương tâm, "Lại đây, Tsuna, nói cho ba ba, ai cho con dây chuyền này?" Câu nói cuối cùng hầu như là từ nghiến răng phun ra.

Vẻ mặt của ta tựa hồ dọa đến Tsunayoshi luôn luôn nhát gan, nhi tử khiếp sợ chạy đến phía sau Nana, một lúc lâu sau, mới vươn cái đầu nhỏ với mái tóc xù nói, "Là X - nii cho con !"

Trời ạ, ta hầu như khóc rống lên, Tsunayoshi, con không thích ba ba thế sao? Ba ba lớn lên dọa người như vậy sao? Con đối với thằng nhóc đáng ghét kia thái độ còn thân thiết hơn ta, đáng giận a! Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ của ngươi, Xanxus, cũng dám đem khả ái nhi tử của ta bắt cóc, hãy đợi đấy! ! Sau lưng ta dấy lên lửa giận hừng hực.

Đang ngồi ở máy bay khoang hạng nhất Xanxus vô duyên vô cớ đánh cái hắt xì, hắn không giải thích được nhìn nhiệt kế, rất bình thường a! Hoàn toàn không biết có người ở sau lưng nguyền rủa hắn, mà đối tượng chính là nhạc phụ tương lai.

Màn ảnh quay lại quá bên này

Tuy rằng của ta nội tâm đã tức giận đến muốn giết người, nhưng vì không dọa đến bảo bối nhi tử nhát gan nhà mình, ta lần thứ hai tại trên mặt nặn ra một nụ cười, đối với cái nhìn cảnh giác của Tsunayoshi nhỏ giọng nói, "Tsuna, ngoan, đem cái kia dây chuyền cho ba ba đi, ba ba giúp con bảo quản thế nào?"

"Không được!" Tsunayoshi thập phần khả ái lắc đầu, thanh âm mềm mại cự tuyệt.

Vì sao a! Ta nội tâm thập phần bi phẫn hét lên, nhưng mặt ngoài còn muốn bảo trì hình tượng ba ba tốt tiếp tục thuyết phục "Tsuna a! Con còn nhỏ, ba ba giúp ngươi bảo quản có được hay không, lớn lên ba lại trả lại cho con thế nào a?"

Nội tâm, lão tử lấy được thì chuyện thứ nhất làm chính là đem nó ném tới nhà hoả táng thiêu ra tro, ngay cả một hạt bụi cũng không sót lại, dĩ nhiên muốn trói chặt con ta, nghĩ đẹp thật, làm xuân thu đại mộng của ngươi đi, chỉ cần ta tại một ngày đêm, Tsuna hôn ai cũng phải do ta quyết định , thằng nhãi ngươi đừng có nằm mộng giữa ban ngày.

"... ..." Tsunayoshi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng dưới ánh mắt nóng bỏng của ta, chậm rãi giơ lên tay nhỏ bé, với tới sau gáy, cởi ra nút buộc, sau đó đem dây chuyền cởi xuống tới, nhẹ giọng nói, "Ma... ma, dây chuyền... Cho mẹ, mẹ phải... Giúp ta bảo quản... A!"

Thình thịch! Ta nhất thời biến thành tượng đá té trên mặt đất, ta không để ý nơi này là sân bay, trong đầu chỉ còn một câu nói, Tsuna không muốn ba ba , Tsuna không muốn ba ba ...

Nana cười ngọt ngào, nàng cẩn thận đem dây chuyền đặt ở ví, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của nhi tử, cười khanh khách nói, "Được ~~ mama nhất định sẽ giúp con bảo quản tốt, đợi đến khi Tsunayoshi lớn sẽ trả cho con, chúng ta về nhà đi, thời gian cũng không sớm."

"Vâng ~" nhu thuận gật đầu, nhìn thoáng qua thạch hóa người nào đó, Tsunayoshi chần chờ một chút, rồi nhỏ giọng hỏi, "Mama, ba ba làm sao vậy?"

"Aiz, Tsuna không cần lo lắng, ba ba đang làm tượng đá giúp người qua đường chỉ đạo phương hướng đâu, a, thực sự là quá lãng mạn!" Nana hai mắt phát quang nhìn đay say mê trả lời.

"Nga!" Cái hiểu cái không gật đầu một cái, Tsunayoshi kéo tay Nana, chậm rãi cùng nàng đi trở về nhà, mẫu từ tử hiếu hình ảnh thật sự là tiện sát người bên ngoài... Được rồi, ngoài trừ mỗ nhân huynh đang thạch hóa.

Nana, Tsuna, không cần bỏ ta lại một mình a! ! ! ! ! -by ta khóc không ra nước mắt 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro