Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, all27 chi 8027

Từ cái kia thằng nhóc đáng ghét đi sau đó, ta lại cảm thấy tâm thần không yên, cả ngày mí mắt phải nháy liên tục, nhìn thân ảnh Nana cùng Tsuna kia hạnh phúc khoái nhạc, có cảm giác sẽ có chuyện không hề tốt sẽ phát sinh, thế nhưng cụ thể là cái gì ta nói không rõ, thật là kỳ quái a...

"Lão công ~~ bên này, em giới thiệu cho anh nhận thức một người bạn!" Nana tại cửa đối với ta phất tay gọi, Tsuna đứng bên cạnh nàng ngậm ngón tay, thấy hình ảnh đó hài hòa tốt đẹp, trong lòng nghi hoặc quanh sạch, không sai, dù nguy hiểm chỉ cần Nana cùng Tsuna không có việc gì là được, Nana khả ái nhà ta, Tsuna khả ái nhà ta a...

Mang dáng cười vui vẻ ta đi tới Nana trước mặt, Nana ngọt ngào cười với ta, "Lão công ~~ bạn em mời chúng ta một nhà đi ăn sushi đó! Chúng ta đi có được hay không!" Sau khi nói xong dung ánh mắt khẩn cầu nhìn ta, mà người đứng bên cạnh tựa hồ nghe đến danh từ sushi, ánh mắt cũng lóe sáng nhìn ta, hai người siêu cấp khả ái một lớn một nhỏ ánh mắt dễ thương nhìn ta chỉ trụ được ba giây, ta lập tức không tiền đồ khuỵu xuống đất dựng cờ trắng đầu hàng, a! Lão bà của ta cùng nhi tử siêu khả ái a...

Nếu như ông trời cho ta thêm một cơ hội, ta tuyệt đối sẽ mang theo Nana cùng Tsuna về nhà vĩnh viễn không ra khỏi cửa ! ! !

Ta xanh mặt, nhìn trước mắt cái nữ nhân bề ngoài thập phần ưu nhã nhưng đang dùng một loại ánh mắt như sói đói thèm nhỏ dãi khi thấy đồ ăn nhìn chằm chằm vào Tsuna đang ngây thơ ngậm đầu ngón tay, chớp chớp mắt nâu to tròn, ta thân ái bảo bối nhi tử Tsuna.

Không ổn, cái nữ nhân này...

"Yuriko, ngươi xem, đây là nhi tử của ta Tsuna!" Nana cười khanh khách đem ngồi ở bên cạnh Tsuna ôm lên trên đùi, yêu thương sờ sờ mái tóc xù của con trai, "Lại đây, Tsuna, kêu cô nào!"

Không được a! Nana, sao em lại nhẫn tâm đem Tsuna đưa vào miệng hổ a! Sao em có thể nhẫn tâm đem bảo bối nhi tử của chúng ta đưa vào địa ngục a! Cái kia nữ nhân không phải người tốt a! Vì sao em lại nhìn không ra! ! ? ?

"Ngô..." Sợ người lạ Tsunayoshi nhát gan nhìn nàng một cái, thân thể nhỏ gầy rụt lại, một lúc lâu, mới nhỏ nhẹ nói, "Con chào cô..."

"A, quả là đứa trẻ khả ái đáng yêu, lại dậy, cô cho con kẹo ăn!" Tay sờ sờ mái tóc xù màu hạt dẻ của Tsunayoshi, Yuriko trong mắt quang mang càng nóng lên , nàng mở bao da, từ đó xuất ra một viên kẹo đươc đóng gói đẹp đặt ở trong lòng bàn tay Tsunayoshi, thấy là kẹo, Tsunayoshi thần tình cũng không còn khẩn trương , bé con vui sướng hài lòng mở giấy kẹo, ta còn không kịp ngăn lại con trai đã nuốt vào trong miệng.

Không được a! Tsuna, ba ba không phải đã dạy con không muốn ăn đồ người lạ sao? Con lớn lên khả ái như vậy, nếu như bị người dụ dỗ ta biết làm sao bây giờ?

"Cảm tạ cô ạ!" Ăn viên kẹo hương vị ngọt ngào, Tsunayoshi lễ phép đối cô ta nói lời cảm tạ, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn khả ái hơi phiến hồng, đôi mắt nâu thuần khiết cong thành vầng trăng non mỹ lệ, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nãi thanh nãi khí nói.

"... ..." Trong nháy mắt bị manh sát Yuriko.

Tsuna, ta cùng con đã nói không ít lần, không được đối với người lạ tươi cười, con biết mình cười rộ lên rất khả ái sao? Làm cho kẻ khác nhịn không được ôm lấy hung hăng hôn một cái a! !

Ta ở bên trong tâm bi phẫn hò hét, thế nhưng không ai nghe được, ta nghĩ nhân sinh hảo tịch mịch a! Không ai có thể lý giải ta a...

"Xin lỗi, Yuriko là như vậy đó, làm mọi ngươi thiêm phiền phức thực sự là xin lỗi !" Một nam nhân tóc đen khuôn mặt sang sảng đi tới bên cạnh ta ngồi xuống, tay hắn hắn đem sushi cá ngừ trên bệ đặt xuống, lại cười nói, "Ăn đi, đây là ta làm, xem như là bồi thường đi!"

"Ai... Cũng không phải chuyện, ngươi là..." Ta cũng không có ý tứ nói rất đáng ghét cái kia Yuriko, xem như ta nội tâm thực sự nghĩ cái kia nữ nhân rất không ổn, thế nhưng không thể nói rõ được chỗ không đúng, nhìn trước mắt vẻ mặt chính khí tóc đen nam tử, ta cũng không giải thích được, song song cầm lấy bàn tử lý cá ngừ, ân, vị đạo không sai!

"Ha ha, ta lại quên giới thiệu, ta là Yamamoto Tsuyoshi, là Yuriko nii - chan, cũng là của hàng sushi này điếm chủ!" Tóc đen nam nhân sờ sờ cái ót, sang sảng đáp lời.

"Nga, kia thực sự là rất giỏi, ta là Sawada Iemitsu, là Nana lão công, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!" Ta chân thành nói, bằng trực giác ta cảm thấy nên kết bạn với cái nam nhân trước mắt này.

"Ha ha, đã lâu không gặp phải bạn vừa lòng như vậy ! Bữa cơm ngày hôm nay ta mời, thuận tiện tới hạ hạ đao!" Yamamoto Tsuyoshi tựa hồ là người rất nhiệt tình, còn không có nói với hắn vài câu, hắn đã bày tỏ ý định mời khách, nhưng lại không đợi ta nói chuyện, hắn cũng đã tự cố mục đích bản thân đi tới nhà bếp, trong lúc vô tình lộ ra khí thế làm cho ta hai mắt một ngưng một nhịp, nhịn không được ở trong lòng trầm tư, cái nam nhân này, không đơn giản!

Bên kia

"Ai, Tsuna - kun thật ngoan a! Dáng vẻ này khác hẳn cháu trai Takeshi của ta, cả ngày đều làm cho cả người lấm lem mới trở về!" Yuriko lấy tay nhẹ nhàng trạc khuôn mặt nhỏ nhắn, mà Tsunayoshi tựa hồ cũng cảm thấy nàng không ác ý, nên cũng không giãy dụa, đôi mắt màu hạt dẻ ngập nước, mặt đỏ không dám nhìn tới trước mắt cái ôn nhu cô này.

"Ở đâu đâu? Nam hài tử chính là phải hoạt bát một chút mới tốt ! Tsuna chính là quá sợ người lạ, cả ngày ngốc ở nhà không muốn rời cửa a!" Nana phiền não nhíu mi, khuôn mặt khả ái tú lệ cũng nổi lên lo lắng vẻ, hiển nhiên vấn đề này làm nàng phức tạp thật lâu.

"Có vấn đề gì? Ta nghĩ Tsuna như vậy cũng rất được rồi a! Rất khả ái!" Yuriko nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vui vẻ nói.

"Nói là như thế cũng không sai..." Nana cũng tán thành gật đầu.

"Tsuna, ta mang con đi nhận thức bạn mới có được hay không! Với con cùng tuổi nga!" Yuriko ngồi chồm hổm, rất giống tội phạm dụ dỗ vô tội trẻ con, khuôn mặt mỉm cười hiền lành nói.

"Bạn mới? ? ! !" Tsunayoshi khả ái chớp chớp đôi mắt màu hạt dẻ ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khát vọng cùng e ngại.

Oa! ! Siêu khả ái dụ thụ! Cảm giác phối với Takeshi – kun nhà ta có điểm lãng phí, bất quá nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Takeshi – kun ngươi phải cảm tạ ta đi! Yuriko ở trong lòng điên cuồng hò hét.

Được rồi, đến đây, chúng ta có thể đã hiểu roc thuộc tính của Yuriko là cái gì!

"Cũng tốt, Tsuna, con vui vẻ sao?" Nana cũng thiên nhiên không có phát hiện người bạn mới này không thích hợp, cứ như vậy ngây ngốc đem nhi tử nhà mình đẩy vào trong vực sâu không thể quay đầu lại...

"Cáp thu! !" Đột nhiên cảm thấy một trận ác hàn, ta kìm lòng không được đánh cái hắt xì, xoa xoa cánh tay, không giải thích được nhìn sang bên kia một chút, thoạt nhìn tất cả bình thường... Bình thường đi...

Bất quá khó có được ăn đến miễn phí sushi, không ăn thật đúng là lãng phí! Nghĩ tới đây, ta vừa vui sướng hài lòng cầm lấy bàn nuốt vào trong bụng.

"Bạn mới ở nơi nào a! Cô....!" Dưới sự dỗ dành cùng cổ vũ của Nana, Tsunayoshi cuối cùng cũng là quyết tâm tới, bé con vui vẻ nở nụ cười, mắt to lóe sáng lóe sáng nhìn Yuriko.

"... ..." Lần thứ hai bị manh sát người nào đó.

"Khụ khụ, Takeshi – kun a! Hắn hẳn là đã trở về... A, thấy rồi!" Mất tự nhiên đến hồng thấu khuôn mặt, Yuriko ngữ khí mang theo một tia xấu hổ, khóe mắt trùng hợp lướt qua ngoài cửa quán thấy thân ảnh nho nhỏ quen thuộc, nhất thời lại phấn khởi lên, đứng dậy chạy tới cửa, một tay bắt hắn cánh tay nho nhỏ kéo vào trong phòng đi đến, vừa đi còn nói với tóc đen tiểu hài tử đang ở cực lực giãy dụa, "Takeshi – kun a! Ta lần này giúp ngươi tìm được một cái siêu khả ái tiểu thụ đó! Ngươi nhất định phải hảo hảo nắm chặt, không thể cho người khác đoạt đi a!"

Tóc đen tiểu hài tử vừa nghe lại càng bất đắc dĩ, thân thể càng giãy dụa kịch liệt , hắn ra sức hô to, "Yuriko - san, ngươi làm đam mỹ cũng không muốn làm đến ta trên đầu a! Ta thế nhưng thể xác và tinh thần là nam nhân 100% a!"

"Hừ, tiểu quỷ biết cái gì?" Yuriko không kiên nhẫn quát lớn, sau đó vẻ mặt hưng phấn mà nói, "A! Tsuna - kun siêu khả ái ! Nếu không ngươi là ta cháu trai, ta mới sẽ không bắt hắn cho ngươi đâu!"

"Ta từ đầu tới đuôi chưa từng nói qua muốn đi!" Bé con Yamamoto bất mãn kháng nghị.

Bất quá mặc kệ Yamamoto giãy dụa thế nào, hắn vẫn chỉ là một tiểu hài tử sao so với được với khí lực người lớn, rất nhanh, hắn đã bị cái hủ nữ cô cô cường ngạnh kéo đến Nana cùng Tsunayoshi trước mặt.

"Giới thiệu cho mọi ngươi một chút, đây là cháu trai của ta, Yamamoto Takeshi, năm nay ba tuổi, Tsuna - kun, với con sinh cùng năm nga!" Yuriko cười khanh khách chỉ vào kẻ đang cố giẫy dụa Yamamoto giới thiệu cho Tsunayoshi nghe.

Yamamoto Takeshi phát dục vượt xa Tsunayoshi, tóc đen ngắn, khí chất sang sảng, khuôn mặt non nớt dính mồ hôi, áo phông trắng có vết tích bụi bặm, cả người tản ra ánh dương quang khí tức.

Thấy Yamamoto giãy dụa ... Không để ý tới chính mình, một bộ không muốn, Tsunayoshi mẫn cảm cảm thấy giống như bị người tạt một bát nước lạnh, trên người hưng phấn dần tiêu thất hầu như không còn . Cậu bé mở to mắt nhìn, hơi nước cấp tốc bao phủ trên cặp mắt trong suốt màu hạt dẻ, đáng thương ngẩng đầu, nghẹn ngào tiếng nói, "Cô, cậu ấy có phải không thích Tsunayoshi, không thích cùng Tsunayoshi làm bạn?"

"Không có, Tsuna - kun ngươi như thế khả ái, Takeshi – kun thế nào khả năng không thích cùng ngươi làm bạn đâu? Đúng không, Takeshi - kun?" Mắt thấy Tsunayoshi dáng vẻ này của, Yuriko vội vã dỗ dành bé, song song càng thầm đẩy đẩy Yamamoto, ý bảo hắn quay đầu.

Cậu bé Yamamoto không thể làm gì khác hơn là không cam lòng tình nguyện quay đầu, sau đó ánh vào trong mắt chính là Tsunayoshi kia mang theo nước mắt cùng màu hạt dẻ đôi mắt, trên khả ái khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt ngang dọc, làm cho trái tim không khỏi sinh ra cảm giác tội ác, thế nhưng không biết nên nói cái gì hảo, chỉ có thể sờ sờ đầu của bé trai kia biểu đạt thiện ý của mình.

Cảm thụ được thiện ý, Tsunayoshi không khỏi ngọt ngào cười, đối Yamamoto thử nói, "Chúng ta có thể làm bạn sao?"

"... ..." Bị manh sát Yamamoto lần đầu tiên cảm thụ được thần tình yêu đã tới, hắn giống một thiếu nữ hoài xuân, vẻ mặt ửng đỏ nhìn Tsunayoshi, trái tim càng giống nai con chạy loạn dập liên tục.

Bé con Yamamoto, lần đầu tiên bắt đầu sinh ra ý niệm bảo hộ trong đầu.

Tác giả nói ra suynghĩ của mình: Nana cũng bị mang phôi lạp! =w=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro