☆ Chapter 1 ☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiển Lam... thật sự rất xin lỗi. Bởi vì chỗ anh đột nhiên có việc, chỉ sợ không thể đến được, chờ lần sau..."

Trong quảng trường, cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt một tay bung dù, một tay cầm di động đặt ở bên tai. Sau khi nghe đến bên kia điện thoại truyền đến lời xin lỗi cô trực tiếp cúp điện thoại. Ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mặt không cảm xúc.

__ Lại là như vậy...

Cô gái hơi hơi nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra. Tại sao luôn để cho em leo cây? Anh thật sự thích em sao? Mỗi lần đều làm em ôm tâm trạng chờ mong chờ lâu như vậy... Cuối cùng vẫn là dùng các loại lý do lỡ hẹn. Nếu như không tới được vì sao còn muốn hẹn em ra đâu?

...Là, đang đùa em sao?

__Mệt mỏi quá...

Tsuna, em đột nhiên phát hiện... Chính mình đã không thể tìm trở về cảm giác rung động duy nhất đối với anh, làm sao bây giờ? Giữa hai chúng ta dần trở nên xa cách... Anh thật sự không có phát hiện sao?

Thiển Lam đem điện thoại di động vào bỏ lại vào trong túi, bên môi hiện ra một nụ cười tự giễu.

__Vẫn là nói, căn bản là không sao cả?

[Lam-chan thật sự cho rằng Sawada Tsunayoshi-kun thích cô sao? Cô xem, cô ở chỗ tôi ngây người đã lâu như vậy... Tsunayoshi-kun lại cùng Kyoko-chan nói chuyện phiếm đến vui vẻ đâu~ Bọn họ ở cùng nhau thật sự rất vui sướng không phải sao~?]

[À, năng lực của Lam-chan rất đặc biệt, chắc hẳn Arcobaleno Mặt Trời cũng nghĩ như vậy đi? Cho nên mới để cho cô gia nhập Vongola không phải sao?]

[Nghe nói Tsunayoshi-kun vẫn luôn thực thích Kyoko-chan a~]
......

Thiển Lam vẫn luôn nhớ rõ vào 5 năm trước, khi chính mình đi đến tương lai bị Byakuran bắt, hắn nói với chính mình như vậy.

__Kỳ thật Byakuran nói... Là sự thật đi?

Bởi vì chính mình có năng lực đặc biệt, cho nên mới tiếp cận mình không phải sao? Bằng không anh vì sao không quan tâm tới cô?

"Thiển Lam?" Một giọng nói chần chờ vang lên sau người.

Thiển Lam xoay người, phát hiện là bạn học cùng lớp thời đại học.

"...Fujino-san."
.......

"Thật là cậu à? Tớ còn tưởng rằng chính mình nhận sai... Thiển Lam vì cái gì lại ở chỗ này?" Fujino mang theo ôn nhã tươi cười hỏi.

"Bị leo cây." Thiển Lam hơi hơi nghiêng đầu, tự giễu nói.

Fujino nghe vậy chọn mi một chút, trong mắt mang theo ý cười, "Kia Thiển Lam có để ý hay không bồi tớ đi một chút?"

"Được." Thiển Lam khóe miệng nhẹ cong, gật đầu đồng ý.

Hai người liền vừa trò chuyện những việc thú vị thời đại học vừa bước chậm rãi rời khỏi quảng trường, lại vừa lúc bỏ lỡ vội vàng chạy tới còn hơi hơi thở phì phò tóc nâu thanh niên.

"Thiển Lam......"

Sawada Tsunayoshi ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, hơi hơi cười khổ.

Phải rồi, Thiển Lam chắc hẳn đã sớm rời khỏi mới đúng. Rốt cuộc chính mình đã nói không thể tới được... Lại một lần lỡ hẹn, cô ấy nhất định rất tức giận đi? Trở về phải xin lỗi thật tốt mới được...

__Chính là, cảm giác bất an từ đáy lòng đột nhiên nảy lên... là chuyện như thế nào đây?

......

"Thiển Lam, mai có rảnh sao? Chúng ta..."

"Ngày mai em còn có việc, có chuyện gì không?"

"......Kia lần sau vậy."

......

"Thiển Lam, buổi chiều có thời gian sao..."

"Buổi chiều em đã hẹn cùng bạn ra ngoài."

"......Phải không?"

......

"Thiển Lam, cái kia, ngày mai..."

"Ngày mai? Giáo sư nói ngày mai em phải sửa lại tốt tài liệu, mấy ngày sau phải dùng."

......

"Em hiện tại đang ở đâu? Tại sao trong nhà không có người?"

"Em chưa nói sao? Ba tháng này em và giáo sư sẽ ở nước Pháp."

"Vì sao sẽ đi nước Pháp?"

"Tiến hành học thuật giao lưu mà thôi, em hiện tại rất bận, trước cúp máy."

"......"

......

Sawada Tsunayoshi phát ngốc nhìn trong tay điện thoại di động. Giữa bọn họ có phải hay không xuất hiện vấn đề gì? Vì sao gần đây Thiển Lam đột nhiên đối với chính mình trở nên lãnh đạm như vậy? Cô ấy có nhớ hay không bọn họ đã có bao nhiêu thời gian dài không có gặp măt?

Muốn điều tra hay không?

__Không, nếu làm cô ấy biết chính mình điều tra cô ấy, cô ấy nhất định sẽ càng tức giận.

Sawada Tsunayoshi hơi hơi thở dài, có khả năng gần đây Thiển Lam thật sự rất bận đi. Nghĩ như vậy, anh ấn xuống đáy lòng bắt đầu bất an lại vùi đầu vào phê chữa văn kiện.

......

"Làm cậu đợi lâu, Fujino-kun." Thiển Lam chạy tới theo xin lỗi nói với nam tử.

"Không có gì đâu, tớ cũng vừa mới đến." Fujino mang theo nhạt nhẽo ý cười duỗi tay xoa đầu Thiễn Lam, "Không cần gấp như vậy, tớ lại ở chỗ này vẫn luôn chờ cậu."

Thiển Lam không biết vì sao mà đứng tại chỗ, trên má cũng nổi lên một tầng nhợt nhạt đỏ ửng.

"A, xin lỗi, nói một ít không nên nói." Fujino bỗng nhiên phản ứng lại thu hồi tay, có chút xấu hổ mà xin lỗi.

Thiển Lam lắc đầu, "Không có gì...... chúng ta vẫn là đi nhanh đi."

Fujino sủng nịnh cười: "Được."

Hai người sóng vai đi tới cũng không phát hiện phía sau cách đó không xa chính diện tóc nâu nam tử không cảm xúc nhìn về bên này.

——————

"Em đã về rồi."

Thiển Lam vừa mở cửa nhà ra, liền nghe thấy được giọng nói quen thuộc lại có chút xa lạ.

"Tsuna?" Thiển Lam sửng sốt một chút, "Sao anh lại ở đây?"

"Anh không thể ở đây sao?"

"..."

"Hay là nói chỉ có cái kia kêu Fujino mới có thể đến nơi đây?"

"Anh làm thế nào biết Fujino?"

"Anh làm thế nào biết không quan trọng __từ chối hẹn hò với anh là bởi vì cậu ta?"

"......Đúng lại như thế nào?"

"__Vì sao?" Sawada Tsunayoshi cảm thấy tâm giống như bị đào đi một khối, đau muốn mất đi toàn bộ sức lực, trong đầu trống rỗng.

"Vì sao?" Thiển Lam nghiêng đầu, "Vì sao cái gì?"

Cô khóe miệng gợi lên một mạt trào phúng độ cung, "Vì sao cự tuyệt hẹn hò với anh? Như vậy vì sao không hỏi xem chính anh cho tôi leo cây bao nhiêu lần? Mỗi lần đều là tôi tới trước ngây ngốc chờ đợi anh, sau đó anh lại gọi điện thoại nói có việc không thể tới, đùa giỡn người khác cũng nên có giới hạn."

Cô không chờ Sawada Tsunayoshi cãi lại, lo chính mình nói, "Vẫn là vì sao cùng Fujino-kun hẹn hò? Này cũng rất đơn giản, cậu ấy ôn nhu săn sóc, hơn nữa coi quan trọng nhất là tôi, cùng người nào đó hoàn toàn không giống nhau."

"Thiển Lam......"

"Kỳ thật tôi rất sớm liền muốn hỏi __" Thiển Lam tạm dừng một chút, "Anh thật sự từng có yêu thích tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro