Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn Namimori trường học.

Katera ngồi ở trên bàn chính mình thở dài một cách đầy xấu hổ vì việc mình đã làm vào lúc sáng.

~~~~hồi tưởng ~~~~~~~~~~

"Này, Dame-Katera ngươi có người mình thích sao không?" Reborn đi bên cạnh Katera nói.

"Hửm? Việc này..." Katera không xác định suy nghĩ thì hình ảnh Tsuna hiện lên trên đầu, làm hắn không khỏi đỏ mặt. Reborn chỉ quan sát hắn không nói mà chỉ kéo xuống vành nón che đi biểu cảm.

"Như vậy thì thử một chút." Reborn biến leon thành thương hướng về phía Katera.

"Chờ đã! Thử? Ý tứ?!" Katera hốt hoảng mà nhìn thương đang hướng về phía chính mình.

"Ngươi sẽ biết đích." Reborn nhắm vào Katera trán mà bắn.

"Rầm!"

Katera ngả xuống đất bất tỉnh, một lúc lâu thì hắn bật dậy nhưng chỉ còn có mỗi chiếc quần đùi nhỏ hình... chuối.
(Ken: Ta cười chết mất 🤣 *ôm bụng nằm lăn lộn cười lớn*)

"Hồi sinh! Cực hạn cưới Tsuna!"

Reborn vô ngữ mà nhìn tên hô to muốn lấy Tsuna và chỉ còn mỗi chiếc quần đùi nhỏ hình chuối thì khiến hắn càng vô ngữ thêm.

Còn Tsuna đang trên đường đến trường thì hắn gặp một thừng để ở bên con hẻm, tò mò hắn mở ra thì thấy những chú mèo tội nghiệp bị chủ của chính mình bỏ rơi, hắn rũ mí mắt buồn bã mà nhìn lũ mèo sau đó hắn không chần chừ mà khiêng nghiêng thùng và tiếp tục đi đến trường nhằm để hỏi Hibari xem có thể hay không nuôi.

"Các ngươi đợi một lát nga, ta sẽ hỏi ý kiến của Kyoya về các ngươi, nhưng ta nghĩ là chắc hẳn Kyoya sẽ đồng ý đích." Tsuna vừa nhìn lũ mèo vừa nói một cách chân thành và mỉm cười.

"Meo!" Lũ mèo kêu lên như thay lời cảm ơn đối với Tsuna.

Tsuna chỉ cười khúc khích mà đi đến trường cùng chiếc thùng mà mình dang khiêng, thì gặp Yamamoto cho nên hai người vui vẻ trò chuyện với nhau. Họ đi đến cổng trường thì một đám nam nhân chạy về phía Tsuna, mỗi người đưa cho hắn lá thư, Tsuna nghiêng đầu nhìn bức thư, hắn định mở ra thì một đám nữ nhân cũng đưa cho hắn rất nhiều thư, làm hắn bối rối không thôi may là có Yamamoto cầm giúp hắn thư nếu không chắc chắn cái thùng trên tay hắn sẽ rơi xuống.

"TSUNA!!!!" Một cái bóng người từ trên rơi xuống đứng trước mặt Tsuna, nắm lấy hắn hô lên. "ĐI ĐẾN LỄ ĐƯỜNG ĐI TSUNA! CHÚNG TA SẼ CÓ NHỮNG NGÀY THÁNG HẠNH PHÚC BÊN NHAU!"

Yamamoto: "....."

Tsuna: "...."

Mọi người: "....." Nga tên này còn can đảm hơn mình a, nhưng hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi là như thế nào?

"Uy! Tên kia ngươi như thế nào lại tỏ tình một cách biến thái!" Nam nhân tóc đen tên Mo • người quen của Tsuna • chida lên tiếng nói.

Katera bây giờ đã phục hồi lại bình thường, nhìn Tsuna sau đó nhìn mọi người đỏ mặt bối rối mà múa may loạn xạ.

"Đợi đã! Nghe ta giải thích!"

"Oa nga lũ động vật ăn cỏ thật gan lớn. Còn can đảm mà gửi thư tình cho vị hôn thê của ta?" Hibari xuất hiện khiến mọi người biến sắc mà xách quần chạy trốn. Yamamoto chỉ cười trừ trước Hibari nhưng trong lòng cũng không khỏi khó chịu.

Hôn thê sao? Như vậy ta cũng có thể cướp tân nương đi ~

Yamamoto suy nghĩ nhếch mép cười trong lòng.

Ta phi! Ta sẽ cướp Tsuna-kun khỏi tay ngươi tên cuồng chiến đấu!

Katera ấm ức mà suy nghĩ, làm trong lòng tăng thêm độ khó chịu.

"Được rồi Kyoya, với ta cũng có chuyện muốn nói." Tsuna bây giờ mới lên tiếng.

"Hn?" Hibari nhướng một bên mày nhìn Tsuna.

"Ta có thấy lũ mèo bị chủ của chúng vứt bỏ cho nên có thể nuôi sao không?" Tsuna nhẹ nhàng đặt chiếc thùng xuống đất mở ra nắp thùng.

"Meo!" Lũ mèo nhô ra nhìn vào Hibari và kêu bằng một giọng cầu xin.

"Được không?" Tsuna cũng cầu xin nhìn Hibari.

"Nhưng..." Hibari do dự định từ chối.

Không còn cách nào khác.

Tsuna suy nghĩ mở ra chiếc mặt nạ nhìn Hibari bằng đôi mắt cún con với những hào quang xung quanh.

"Được rồi động vật nhỏ. Đưa lũ mèo cho Kasukabe. Còn ngươi động vật ăn cỏ mặc đồng phục chỉnh tề vào nếu không ta cắn chết ngươi." Hibari xoay người rời đi.

Katera cũng tranh thủ mà mặc quần áo sau đó vào lớp và không quên kéo theo Yamamoto.

Tsuna chỉ mỉm cười đeo lại mặt nạ đưa lũ mèo cho Kasukabe, và đi vào lớp mà không biết rằng Hibari đã bị chết lâm sàng với đống máu, còn Katera và Yamamoto cũng không khá hơn khi đi lên lớp với hàng máu trên mũi.

"Hảo thật xinh đẹp đích." Một bóng người quan sát Tsuna không rời mắt mà cảm thán.

~~~~~~~~kết thúc hồi tưởng~~~~~~~~~

Katera sau khi kết thúc hồi tưởng thì hắn nằm úp xuống bàn thở dài và thở dài hắn tự hỏi mình sẽ nói chuyện với Tsuna như thế nào.

Có vẻ như ta nên nói chuyện với Tsuna-kun vào giờ ăn trưa.

Katera uể oải mà lấy tập sách ra bắt đầu học, bởi vì lão sư đã bước vào phòng học.

Giờ nghỉ trưa.

Katera hít thở sâu đi đến chỗ Tsuna, nói.

"A ưm Tsuna-kun."

Tsuna đang chuẩn bị hộp bento thì nghe thấy có người gọi tên nên hắn ngẩng đầu quan sát người gọi mình.

"Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?" Katera ngập ngừng nhìn Tsuna.

"A hảo để ta giao cái này cho Kasukabe-san, đợi ta một chút Sawada đồng học." Tsuna đi ra phía môn phòng học đi ra ngoài một lúc, thì trở lại.

"Được rồi chúng ta nói chuyện ở đâu?" Tsuna nhìn Katera hỏi.

"Phía dưới cầu thang được không?" Katera chơi đùa với ngón tay của mình trong khi nói.

"Ân." Tsuna chỉ gật đầu và Katera bắt đầu bước ra khỏi phòng học cùng với Tsuna ở phía sau.

Sau khi đến địa điểm hẹn, Katera cúi người 90° hét lên.

"Thành thật có lỗi Tsuna-kun! Lẽ ra ta không nên cho ngươi thấy ta như thế mất mặt! Ta xin lỗi vì lời nói thiếu lịch sự và buổi sáng!"

Bây giờ Tsuna đang rất bối rối trước thái độ của Katera, hắn thở dài một hơi lắc nhẹ đầu.

"Không cần làm như vậy Sawada đồng học ta không bận tâm về việc đó cho nên ngươi hãy ngẩng đầu lên lạp." Lời nói của Tsuna rất nhẹ nhàng, khiến cho Katera ngẩng đầu lên, và nhìn thấy Tsuna tháo ra mặt nạ mỉm cười với hắn.

"Một ca ca không nên quá hành lễ với đệ đệ của chính mình. Phải không?" Tsuna ôn nhu nhìn hắn.

"Tsuna-kun, Tsuna-kun, Tsuna-kun." Katera khóc nức nở và ôm chầm lấy Tsuna trong khi cứ gọi tên Tsuna.

Tsuna thở dài và cũng đáp lại cái ôm của ca ca đã mấy năm rồi gặp, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn nhằm trấn an.

Phải mất một lúc lâu Tsuna mới có thể khiến Katera bình tĩnh lại, và hai người đã quay về phòng học trong khi hai người nắm tay nhau trong suốt đừng đi, trong khi Tsuna đã đeo lại mặt nạ của mình, mà không nhận thấy ánh mắt đã quan sát hai người từ bao giờ.

Hm có vẻ như ta nên báo cho tên ngốc Imetsu về việc con trai út của hắn đã được tìm thấy và vô cùng an toàn và xem nào Tsuna có thể thích hợp công việc của tên ngốc Imetsu.

Reborn nhếch mép cười trong suy nghĩ, hắn lấy ra chiếc điện thoại và gọi cho ai đó.

Quay lại với Tsuna và Katera.

Hai người bước vào phòng học, không có gì kì lạ cả ngoại trừ một vị đồng học ở trong lớp bảo với Katera rằng Mochida thách thức thi đấu với hắn ta bằng kiếm tre sau giờ học phần thưởng đơn giản là Kyoko cùng Tsuna.

Hana bạn thân của Kyoko đã rất tức giận bởi điều đó và chửi rủa hắn là một con khỉ ngốc nghếch mà nàng chưa từng thấy, trong khi Tsuna nhíu mày và lo lắng khi nhìn vào người anh trai của mình.

"Tsuna sẽ không sao đâu, ta chắc chắn điều đó bởi vì Katera rất tuyệt trong mọi môn." Yamamoto đi đến an ủi và trấn an Tsuna.

Kyoko cũng tới nói chuyện với Tsuna và trấn an rằng sẽ không sao vì nàng coi Tsuna là một người em trai của mình.
(Ken: Ta quên nói Kyoko đã quen với Tsuna lúc nhỏ và Kyoko đã nhận ra Tsuna khi Tsuna mới đi vào phòng học)

"Cảm ơn mọi người lạp, ta ổn ta chỉ là lo lắng cho Sawada đồng học."

"Sẽ ổn thôi Tsuna." Kyoko mỉm cười nhìn Tsuna.

"Ân."

"Không việc gì cả ta sẽ chiến thắng!" Katera mỉm cười tự tin và xoa đầu Tsuna, Yamamoto chỉ cười nhún vai đi về phía chỗ ngồi mà trong lòng hắn không khỏi khó chịu.

Sau khi kết thúc việc tất cả mọi người chưa về nhà mà đi đến phòng thể chất, có cả Kyoko và Tsuna vì họ buộc phải ở đó vì là phần thưởng, có một số người tự hỏi phần thưởng lại có vị hôn thê của người đáng sợ nhất ở Namimori này.

Kyoko đanh rất lo lắng cho Katera cũng như Tsuna. Hana thấy vậy, liền vội vàng trấn an, Tsuna thì được Yamamoto giữ bình tĩnh và cố gắng trấn an Tsuna một lần nữa, hắn hieru rõ thiếu niên tóc nâu đang lo lắng như thế nào.

Katera đang cố gắng bình tĩnh trong khi đang hồi hộp hắn cố giữ cho mình một cái đầu lạnh.

"Ta nên làm gì đây? Chết tiệt nếu ta bỏ cuộc thì sẽ mất Tsuna-kun một lần nữa." Katera lẩm bẩm, lắc đầu gạt đi ý nghĩ bỏ cuộc của mình.

"Hm ngươi vẫn chỉ là Dame, Dame-Katera." Reborn từ nơi bí mật của mình xuất hiện.

"Im đi! Ta không phải Dame!" Katera phản bác.

"Vậy nếu ngươi không phải Dame thì tại sao ngươi muốn bỏ cuộc, thậm chí nó còn chưa diễn ra." Reborn nghiêng chiếc mũ sang một bên nhìn Katera nói.

Katera chết lặng, cúi đầu xuống siết chặt chính mình nắm đấm.

"Ta không có ý định bỏ cuộc!" Katera nói với vẻ quyết tâm trên mặt.

"Như vậy thì đợi ta giúp ngươi." Reborn biến Leon thành súng nhắm vào Katera mà bắn, Reborn nhếch mép dưới chiếc mũ khi thấy hình ảnh thiếu niên với ngọn lửa bóc cháy ở trên trán biến mất.

Ngày càng thú vị đích ta tự hỏi còm điều gì đang đợi nữa hưm?

______________________________________

"Có vẻ như tên đó sợ thua nên trốn đi rồi haha." Mochida kiêu ngạo mà nói.

"Đúng là một tên nhát gan."

"Đúng vậy!"

"Hắn như vậy mà bỏ trốn!"

"Ta cứ nghĩ hắn sẽ tham gia!"

Mọi người bắt đầu xì xào to nhỏ với nhau, Tsuna siết chặt tay thành nắm đấm.

"Sawada đồng học không phải như vậy đích!!" Tsuna la lên phản bác, "Ta tin Sawada đồng học nhất định sẽ đến!"

Mọi người đều phải câm nín vì quá ngạc nhiên như thế nào khi thiếu niên tóc nâu la hét phản bác họ.

"A đó là Sawada đồng học!" Yamamoto vui mừng hét lên khi thấy Katera xuất hiện.

"Nga cuối cùng cũng tới." Mochida đứng lên nói.

"Ta nhất định sẽ thắng ngươi!" Katera nói với vọng cực kỳ quyết tâm.

Trọng tài bắt đầu thỏi còi bắt đầu, mọi người đều tập trung trên khán đài, có hai cái thiếu nữ xuất hiện ở lan can chỗ ghế ngồi trên. Tsuna nhận ra được đó là ai, bởi vì hai nàng là người đã đưa Tsuna về thế giới này, hai nàng cảm giác được tầm nhìn của Tsuna nên quay lại nhìn hắn, mỉm cười đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu hiệu im lặng, Tsuna thấy vậy cũng chỉ chú ý nhìn trận đấu, Katera có lợi thế về trận đấu, hắn rất nhanh trong cách di chuyển và đều tránh được mọi đòn tấn công của Mochida, và trận đấu kết thúc nhanh chóng sau đó, đương nhiên phần thắng thuộc về Katera.

Tsuna thở phào nhẹ nhõm trong chiếc mặt nạ, Katera hồi phục lại bình thường và kiệt sức sắp ngã xuống đất nhưng Yamamoto đã nhanh chóng đỡ được, Tsuna chạy lại Katera kiểm tra tình trạng.

"Yamamoto đồng học phiền ngươi đỡ Sawada đồng học về phía bệnh xá để nghỉ ngơi, hảo sao?" Tsuna nhìn Yamamoto hỏi.

"Không việc gì Tsuna." Yamamoto mỉm cười nói, khiêng Katera đi về phía bệnh xá.

Tsuna thở dài nhìn Mochida nằm ở sàn khán đái bước tới ngồi xuống chọt vào má hắn.

"Ngươi thật là có cần gây chuyện phiền phức như vậy hay không? Tên ngốc!" Tsuna búng nhẹ vào trán Mochida.

"Nhưng hắn tỏ tình với ngươi trước ta!" Mochida bĩu môi nói.

"Ngươi còn lý do nào chính đáng hơn không?" Tsuna nổi lên dấu tích kéo mạnh má Mochida.

"Đau! Đau! Đau! Tsuna! Đau!" Mochida hét lên.

"Còn có ngươi lôi Kyoko vào làm gì?"

"....."

Mochida quay sang chỗ khác từ chối trả lời, hắn đang rất không muốn nghe câu hỏi này nhất là từ miệng của Tsuna.

"Ngươi là lôi Kyoko vào làm cho mọi chuyện rắc rối thêm?" Tsuna tiếp tục nhéo má Mochida, Mochida lại kêu đau.

Mọi người đổ mồ hôi trước hoàn cảnh của thiếu niên tóc nâu và thiếu niên tóc đen đang nằm trên khán đài.

"Đó là một chút nhầm lẫn Tsuna, ta cũng đang tự hỏi tại sao tin thông báo lại có Kyoko." Mochida tiếp tục bĩu môi nói.

"Vậy có nghĩa là ai đó đã thêm Kyoko vào?" Hana lên tiếng hỏi.

"Ta nghĩ là vậy." Mochida ngồi dậy gãi đầu. "Thật có lỗi Kyoko khi lôi ngươi vào rắc rối!"
(Ken: Trong truyện của ta Mochida sẽ là một người đoàng hoàng hơn ở trong nguyên tác)

"Không có gì Mochida tiền bối mọi việc chỉ là nhầm lẫn." Kyoko mỉm cười cúi chào và rời đi cùng với Hana.

"Ta tự hỏi ai là ngươi đã thêm vào?" Tsuna nói một cách tò mò.

Mochida chỉ nhún vài đứng dậy phủi bụi ở trên cơ thể, một hình bóng quen thuộc xuất hiện.

"Nga dám tụ tập đám động vật ăn cỏ? Cắn chết!" Âm thanh quen thuộc vang sau Tsuna và Mochida, họ khỏi cần quay lại vì biết nó là của ai, mọi người hoảng hốt khi nghe và bắt đầu chạy thụt mạng để rời khỏi con quái vật khát máu, bây giờ phòng thể chất chỉ còn ba người bọn họ.

"Hn động vật nhỏ." Hibari xoa đầu Tsuna.

"Đừng phất lờ người khác ủy viên kỷ luật." Mochida liếc nhìn Hibari nói.

"Im đi! Với ta đâu thấy ngươi động vật ăn cỏ." Hibari chế nhạo nói.

"Ngươi rõ ràng thấy ta! Tên chết tiệt! Và Tsuna không phải của riêng ngươi tên cuồng kỷ luật!" Mochida cáu gắt nói.

"Còn ngươi thì sao? Tên chỉ biết lén lút theo sau động vật nhỏ." Hibari cũng đáp trả lại.

Hai người dùng mắt trừng với nhau và tạo thành tiếng sét.

"Được rồi! Hai người giải tán! Ta đi xem Sawada đồng học." Tsuna nói và bỏ đi.

Mochida và Hibari liếc nhau và trừng trước khi họ quay sang chỗ khắc và hừ, hai người họ đi về hướng khác nhau rời đi.

"Tên đó sẽ là đời mười tiếp theo của Vongola? Tch dù sao ta sẽ không chấp nhận hắn!" Một thiếu niên tóc bạc vừa đi vừa lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro