1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa
vết rộp chân
tiếng sấm dội

Akizuki Takao

Hồi chưa vào cấp ba, mình không hề biết đến những cảnh này, Akizuki Takao nghĩ.

Vạt áo đồng phục ướt sũng vì mưa rỏ từ ô của người ta, mùi băng phiến hăng hăng tỏa ra từ bộ Âu phục của ai đó, thân nhiệt lạ dán lên lưng và luồng gió nằng nặng của máy điều hòa phả thẳng vào mặt.

Đã được hai tháng kể từ lần đầu leo lên chuyến tàu điện sáng chật kín người để đến trường, cứ nghĩ sẽ phải tiếp tục chịu đựng cảnh này trong vòng ba năm tới là Takao cảm thấy tuyệt vọng. Tạm thời, để tránh ép mình vào người khác, cậu cố sức đứng thật vững, tay siết vòng treo chặt đến nỗi tê cả đi.

Đáng ra mình không nên ở đây.

Takao nôn nóng nghĩ.

Giá được xả súng giết phăng người xung quanh, như cảnh một tên sát nhân mình từng thấy trong truyện tranh của anh trai thì khoan khoái biết bao nhiêu! Mới tưởng tượng đã thấy tự do rồi. Nhưng Takao mau chóng nghĩ lại. Nếu gặp trường hợp ấy thật thì chắc chỉ được vào vai quần chúng bị tên sát nhân kia giết hại thôi. Mình là một thằng nhóc mười lăm tuổi không có gì đặc biệt mà.

Ánh mắt Takao lướt qua những cái đầu đang im lìm cúi thấp, hướng ra bên ngoài khung cửa sổ hẹp. Dãy phố ướt mưa vùn vụt lướt qua. Dưới mây đen trĩu nặng là phong cảnh tối tăm ảm đạm, khiến ánh đèn hắt ra từ các khu chung cư và tòa nhà cao tầng càng hiện rõ. Bàn ăn phản chiếu chương trình đang phát trên ti vi, bóng váy bó đi qua đi lại trong phòng trà, poster trên tường đã bạc màu, hay những chiếc ô đang nối đuôi tỏa ra từ bãi xe… Từng mảnh cắt cuộc sống của những người không quen biết thi nhau lướt qua tầm mắt, khiến Takao nhận ra mình bị bao vây bởi vô vàn điều xa lạ. Cậu càng thêm bứt rứt.

Mình chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi không hiểu biết.

Thân tàu bắt đầu uốn sang phải. Từ khoảng hở giữa những khu chung cư lần lượt hiện ra các tòa nhà cao tầng lừng lững. Như đã chờ đợi sẵn, Takao nhắm nghiền mắt. Một, hai, ba, bốn… Khi cậu nhẩm đếm đến tám thì một âm thanh trầm trầm vang lên, đoàn tàu rung khẽ vì khí áp mạnh, Takao mở mắt ra và thấy những ô cửa sổ toa tàu tuyến Chuo lướt qua ngay sát sườn tàu.

Như mọi khi…

Còn những hai phút nữa mới thoát được không gian địa ngục này. Takao sốt ruột nghĩ.

“Shinjuku! Shinjuku!”

Tiếng loa thông báo vang lên, cũng là lúc Takao được thả xuống sân ga, cậu hít sâu một hơi như muốn đưa khí lạnh của ngày mưa tháng Năm vào tận phổi. Mặc cho dòng người thô bạo đẩy mình về phía cầu thang, cậu vừa đi vừa ngẩng đầu lên tư lự, “Đến nơi rồi.” Trên khoảnh trời dài hẹp bị xắt ra bởi mái vòm sân ga có cột thu phát sóng của Docomo, đang đứng chơi vơi trong sương như một đỉnh núi cao chưa ai đặt chân tới.

Takao đột ngột đi chậm lại, người đằng sau liên tục xô vào lưng cậu. Phớt lờ những cái tặc lưỡi khó chịu của mấy người đang vội đi làm, Takao tiếp tục dõi nhìn màn mưa và cột thu phát sóng.

Cơn mưa mang xuống mùi vị của bầu trời xa vời kia, nơi cậu không thể với tới.

Vào những ngày thế này, làm sao có thể nhồi mình vào tàu điện ngầm được chứ… Quyết định xong, những nôn nóng dai dẳng lúc trước mau chóng tan đi.

Takao bước xuống cầu thang tuyến Sobu, tiến theo hướng ngược lại với lối chuyến tàu sang Marunouchi, nhanh chóng băng qua cửa soát vé ở cổng Đông JR Chuo. Trong lòng hân hoan, cậu leo nhanh lên cầu thang dẫn về phía tòa nhà Lumine Est, tay giương chiếc ô nylon trong suốt và chân sải bước trong mưa. Tán ô như trở thành cái loa của toàn bộ bầu trời, bắt đầu phát ra tiếng mưa rơi.

Takao lắng nghe âm thanh lộp bộp dễ chịu dưới tán ô và hòa vào đám đông ở phía cửa đông nam.

Shinjuku sớm mai đầy đủ mọi hàng người xen lẫn với công nhân viên công sở đi làm. Thanh niên nam nữ vừa dứt tiệc rượu ở hộp đêm ra, hàng dài người đứng chờ tiệm Panchinko1 mở cửa, tốp du khách châu Á giống nhau như người một nhà, rồi cả một cặp đôi chẳng rõ tuổi tác nghề nghiệp nhưng mặc đồng phục theo phong cách cosplay.

Thật kỳ lạ! Takao nghĩ. Nếu hôm nay là một ngày nắng này thì tổ hợp này sẽ khiến cậu phát cáu, kiểu gì cũng thầm rủa xả mấy câu như “Khỉ gió!” hay “Đi chết hết đi!”.

Nhưng hiện tại cậu cảm thấy khá ổn, có lẽ là vì tất cả đều đang che ô, đều bình đẳng với nhau bởi cùng bị mưa dầm bao phủ. Mặc đồng phục trung học bước đi trên đường vào những ngày mưa thế này, Takao thấy mình biến thành một phần của toàn bộ khung cảnh. Những bực bội uất ức ban nãy trên tàu đã tan biến tự lúc nào.

Băng qua đường Koshu Kaido ùn tắc nghiêm trọng, bỏ lại sau lưng khu công trường thi công ngổn ngang chưa biết bao giờ mới xong của tuyến số 5 hình vành khuyên, cũng là lúc khu rừng sum sê lạ thường lọt vào tầm mắt Takao. Đây là một công viên quốc gia lớn trải dài từ khu Shinjuku đến khu Shibuya. Sáng ngày mưa, chẳng có lấy một bóng người, Takao có cảm giác nơi đây là dành riêng cho mình.

Tiếng cửa tự động mở ra âm vang khắp công viên rộng lớn vắng vẻ.

Chiếc vé vào cửa 200 yên bị cửa soát vé tự động nuốt mất. Có lẽ lần sau đến cậu nên mang theo ảnh thẻ và trả 1000 yên để làm vé năm. Nhưng khi đăng ký, bộ đồng phục này sẽ khiến người ta nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ trốn học mất, như vậy cũng thật là phiền phức, thành thử cậu lại ngần ngừ.

Mải suy tư, Takao đã đi qua bóng đổ âm u giữa hai hàng tuyết tùng Lebanon và tuyết tùng Himalaya, bầu không khí, mùi hương và âm thanh đột ngột thay đổi.

Nhiệt độ hạ xuống một độ, xung quanh tràn ngập mùi hương của nước và mùi cỏ cây mới lên, dù đang mưa nhưng lũ chim rừng vẫn hót véo von. Đi ra khỏi đám cây sồi và thủy sam rậm rạp là đến một khuôn viên kiểu Nhật có ao nước nhỏ vắt ngang qua. Mưa thia lia và những vân sóng loang mãi đi trên mặt ao cùng một thứ âm thanh bí ẩn nghe như tiếng thì thào trò chuyện.

“Thật kỳ lạ!”

Niềm cảm khái đã bao lần dâng lên trong Takao lại quay trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro