1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao mà thế giới này lại tinh tế đến vậy! Cậu thấy ngây ngất và rồi ngỡ ngàng.

Muôn vàn hạt mưa và vân sóng đang đan xen lấy nhau hài hòa mượt mà, không mảy may khiếm khuyết ở đâu cả. Phải khéo léo đến mức nào mới có thể tạo ra được sự hoàn hảo nhường này!

So với nó thì…

Đang bước trên cây cầu cong bắc ngang qua ao, Takao nhìn xuống chân mình, nước đã theo các mũi khâu thấm đẫm đôi giày lười moccasin2 làm nó ướt sũng, nằng nặng, phát ra những tiếng lép nhép khi bước đi.

Cuối tuần này lại phải bắt tay vào làm một đôi giày mới rồi, Takao nghĩ, nhưng tâm trạng hào hứng không vì thế mà giảm sút.

Dù đã gia công thêm phần chống thấm nhưng đến mùa mưa nhiều thế này thì cũng không chịu được lâu. Takao quyết định sẽ gia cố thêm để đôi giày tới có thể chịu được khoảng hai tháng, rồi cậu ngước lên nhìn bầu trời mưa trải rộng từ đầu cầu ra mãi phía tây.

Đứng ở đây, thấy cột phát sóng Yoyogi trở nên bề thế hơn. Đỉnh cột vươn qua mưa giăng mở mịt, xuyên vào mây đen, từ trên cao uy nghi nhìn xuống Takao.

Đúng rồi!

Hôm ấy, từ bãi cỏ lạnh giá ở đền Meiji3, mình cũng đã nhìn thấy cột thu phát tín hiệu này.

Niềm hạnh phúc và nỗi đau, thậm chí quyết tâm lúc bấy giờ, đều đã là chuyện của hơn hai năm trước. Vậy mà nay, từng cảm xúc một cứ dần dần tái hiện như vừa rã đông. Những cảm xúc lẽ ra phải là nỗi đau nhức nhối đó giờ đây đã trở thành hồi ức cay đắng pha lẫn ngọt ngào. Mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng chí ít…

Chí ít mình cũng đã biết mình thích điều gì, mình đang hướng về nơi đâu.

Takao nghĩ vậy.

Tiếng sấm đằng xa vọng lại như thể sẻ chia những cảm xúc trong lòng cậu.

Lúc mới lên cấp hai, tên của Akizuki Takao còn là Fujisawa Takao.

Mẹ thường về rất muộn, nhưng vào một tối đầu hè, khi Takao đã học cấp hai được ba tháng, bà lại về sớm ăn cơm với con. Ăn xong thì nhâm nhi chút bia, hết bia lại đổi sang rượu, rồi thình lình thăm dò Takao.

"Takao con có bạn gái chưa?”

“Sao cơ…? Con không có.”

Thấy bất thường, Takao ngẩng lên nhìn mẹ thì thấy mắt bà đỏ ngầu. Bụng bảo dạ lúc say trông mẹ thật kinh khủng, Takao chìa cốc nước đá ra. Mẹ cậu lờ đi, uể oải đổ rượu với nước ấm vào trong cốc rồi khuấy lên cho chúng hòa vào nhau. Thật phiền, mẹ vẫn còn muốn uống ư?

“Mẹ, con lấy đậu phụ cho mẹ nhé.”

Thôi, không cần. Này, Takao, con muốn uống một chút không?”

Takao sững sờ trước câu hỏi của mẹ. Phụ huynh kiểu gì thế này!

“Con không cần.”

“Con đúng là đứa nghiêm túc. Mẹ ở tầm tuổi như con đã bắt đầu có người yêu với uống rượu rồi.”

Takao còn đang sững người thì mẹ đã bắt đầu kể lại kinh nghiệm tình trường của bà. Vừa lên cấp hai là mẹ đã bắt đầu hẹn hò với bạn cùng bàn kiêm thành viên câu lạc bộ bóng chày, vài tháng sau có một đàn anh ở câu lạc bộ bóng đá tỏ tình, làm bà dao động, chia tay với cậu bạn trai kia. Tiếp theo bà gặp và thích một anh cấp ba trên chuyến tàu điện trường, rình rập mãi ở nhà ga cũng đã trao được cho anh ta một bức thư tình, và thần kỳ làm sao, anh chàng đồng ý hẹn hò. Mối quan hệ này có vẻ cũng được phụ huynh chấp nhận nên thỉnh thoảng anh ta có đến nhà chơi, họ hôn nhau lần đầu trong phòng riêng của mẹ cậu, niềm hạnh phúc vào giây phút ấy sâu đậm đến mức tới tận bây giờ bà vẫn không thể nào quên. Nhưng một thời gian trôi qua, lại chính mẹ là người nhận được thư tình ở nhà ga, một nam sinh trường khác…

Mẹ, đợi đã!” Takao đột ngột lên tiếng.

“Gì chứ?”

“Bình thường chẳng có đứa con nào lại muốn nghe kể chuyện hôn hít của mẹ mình đâu. Bao giờ bố về mẹ kể với bố ấy. Mà mẹ uống nước đi, không ngày mai đi làm là khủng khiếp lắm, tối nay mẹ uống nhiều quá rồi.”

Takao nói liền một hơi, đang định đứng dậy và trốn về phòng riêng thì thấy mẹ cậu lặng thinh ngồi cúi mặt xuống đất. cậu nhận ra, mắt mẹ câu đỏ không phải bởi rượu. “Mẹ xin lỗi.” Rồi cậu lại nhận ra, giọng nói của bà lúc này như nghẹn nước.

“Mẹ chỉ muốn nói, lên cấp hai là đã thành người lớn rồi. Người lớn cũng có nghĩa là con đã hiểu nhiều điều.”

Takao quay lại nhìn mẹ, linh tính được những chuyện chẳng mấy vui vẻ. Mẹ hơn bốn mươi tuổi, với mái tóc uốn xoăn nhẹ rủ xuống má và chiếc áo khoác màu be pha hồng, trông bà có phần trẻ hơn tuổi thật. Đôi mắt to ầng ậng nước.

“Bố mẹ quyết định sẽ ly hôn.”

Kết quả hôm đó là lần đầu tiên Takao uống rượu.

Đêm khuya, nguồn sáng duy nhất trong bếp là bóng đèn vàng tròn nhỏ, Takao vừa mở mấy lon bia của mẹ vừa lẩm bẩm “Đùa sao!”, “Làm ơn thôi trò này đi!”. Mẹ nói đã phải đợi đến khi anh cậu bắt đầu đi làm và cậu lên cấp hai. “Các con đều đã trở thành người lớn nên chắc sẽ hiểu.”

… Đùa hay thật!

Takao tu bia ừng ực. Mùi cay nồng khó chịu của chất cồn khiến cậu muốn mửa, nhưng cậu ép mình nuốt ngược trở vào, nước mắt ầng ậng. Cái quái gì thế nhỉ, kinh quá!

Dù vậy, Takao vẫn tiếp tục đưa bia lên môi, ấm ức nghĩ, anh thì đúng là người lớn rồi, hơn mình đến tận mười một tuổi cơ mà. Còn mình thì sao, học sinh lớp Bảy đâu phải là người lớn.

"Làm cái gì thế không biết! Ít nhất cũng đợi thêm ba năm nữa chứ.”

Cũng chẳng có gì chắc chắn, nhưng Takao nghĩ lên đến cấp ba mới thành người lớn. Cho nên chuyện này xảy ra muộn ba năm có phải hơn không. Cơn đau bắt đầu ập xuống đầu cậu. Bình thường, lớp Bảy vẫn là trẻ con đúng không…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro