1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với suy nghĩ đau đớn tưởng như muốn chết đó. Takao uống hết hai lon bia, thậm chí còn pha loãng rượu với chút nước và uống. Rượu kinh khủng hơn bia nhiều. Nhưng dù sao thì đêm đó, chất cồn còn giúp Takao ngủ được. Đương nhiên sang hôm sau, dư vị cơn say để lại khủng khiếp đến nỗi Takao phải nghỉ tới trường, khởi đầu cho một chuỗi ngày trốn học.

Takao bỗng thấy mình đang dần trở nên xấu xa.

“Rồi sẽ phải gọi Fujisawa là Akizuki, đúng không?”

“Hình như thế. Chắc là mẹ tớ sẽ có quyền nuôi con.”

Tháng Mười hai năm học lớp Bảy, Takao chỉ tròm trèm hơn một mét sáu, nhưng cô bạn Kasuga Miho đang đi bên cạnh còn thấp hơn cậu đến nửa cái đầu. Dù hôm nay là ngày nghỉ cô bé vẫn mặc chiếc áo khuy gỗ theo quy định đồng phục của trường, thêm hai bím tóc tết, trông y như học sinh tiểu học. Takao mặc chiếc áo gió cũ màu xanh hải quân anh trai cho, chân đi đôi giày da buộc dây cậu tự mua sau khi lựa chọn rất kỹ kưỡng. Đôi giày màu nâu đậm, cổ thấp, dù là hàng second-hand nhưng vẫn sáng bóng, hẳn là người chủ trước đã giữ gìn rất cẩn thận.

“Nhưng ở trường thì vẫn gọi là Fujisawa chứ hả?”

“Vừa vào cấp hai đã đổi tên thì cũng phiền hà. Mẹ bèn bảo tớ cứ đề tên trong danh sách lớp là Fujisawa thôi.”

Thực ra điều duy nhất mẹ làm cho mình chỉ có thế.

“Anh cậu thì sao?”

“Anh tớ cũng theo mẹ. Từ khi anh đi làm bọn tớ ít gặp nhau. Anh ấy về muộn, sáng tớ chưa dậy đã đi rồi.”

Nét mặt Miho bỗng chốc tối hẳn đi. Takao trông thấy nhưng vờ như không nhận ra, và cất cao giọng hồ hởi.

“Này, kia là đền Meiji phải không? Từ Shinjuku đến đây mà đi bộ thì cũng xa phết nhỉ!”

Ở giữa là con đường bốn làn xe chạy, hai bên lừng lững những tòa nhà cao tầng, trước mắt là đường cao tốc trên không nặng nề, đi tiếp lên nữa thì rừng cây đột ngột hiện ra, toàn bộ tạo thành một bố cục phong cảnh tệ hại.

Takao và Miho hay rủ nhau đi dạo trong các công viên. Hai đứa chưa hề thổ lộ tình cảm bao giờ nên cũng khó lòng gọi đây là hẹn hò. Chỉ biết ngày nghỉ chúng thường ra ngoài chơi với nhau. Cả hai đã cùng dạo khắp các công viên trên đường đi học, công viên Inokashira, Shakujii, Kogane, Musashino, thậm chí cả công viên Kỷ niệm Showa, nên Miho nói lần này cả hai sẽ thử cùng đến một công viên trong khu trung tâm. Ngay từ đầu Takao đã không hào hứng gì với công viên, tuy nhiên đi chơi như vậy thì khỏi phải tốn tiền xem phim hay vào khu thủy cung, đôi khi nhìn Miho tung tăng chạy nhảy giữa hoa lá cây cỏ cũng vui, và nhờ Miho mà Takao nhớ kha khá tên các loài chim chóc cây cối. Đến giờ vẫn vậy, với một cậu bé được nuôi lớn trong khu dân cư đông đúc ngột ngạt đến phát chán ở Suginami như Takao, đơn giản cậu chỉ thấy bất ngờ vì trong thành phố Tokyo này lại hiện hữu một nơi có nhiều cây đến thế. Không phải nhà, không phải trường học, không phải thư viện, chỉ là một nơi chẳng là nơi nào cả, toàn cây với cây và có Miho mỉm cười thanh thản vô lo… Đơn giản là thích thú một nơi như vậy thôi. Nhìn về phía Miho, dẫu chẳng nói thành lời, từ sâu trong tim Takao cảm thấy cô bé đã ra dáng người lớn hơn cậu rồi. Vì cô bé biết mình yêu thích điều gì. Ở truờng chẳng được mấy ai như thế. Cả Takao cũng vậy.

“Ấm quá nhỉ!” Miho nói, tay ấp vào chiếc cốc bằng nhựa.

Hai đứa đã đi lòng vòng quanh đền Meiji rộng lớn, chụp ảnh trước cổng Đại Torii4, vừa vui đùa vừa đọc những lời nguyện ước viết trên những tấm thẻ cầu may, cả hai cũng đã cố xếp hàng vào xem Giếng nước của Kiyomasa5. Hò hét, đi lại đến tận khi mệt lử, lúc này Takao đang ngồi trên bãi cỏ héo úa uống cà phê sữa đựng trong bình giữ nhiệt. Không khí mùa đông khô hanh giòn đanh như một mảnh băng, ngụm cà phê sữa ngọt ngào nóng giữa thời tiết này bỗng trở nên thật dễ chịu.

Suốt mấy tháng nay, Takao cứ như đứa trẻ bị lạc, lúc nào cũng bị ảnh hưởng bởi cảm giác bất an lo sợ, vậy mà tất cả tan biến vào những lúc ở cùng Miho thế này. Trời chiều tháng Mười hai không một gợn mây, vòm không xanh thăm thẳm đang tỏa sáng. Bên kia rặng cây trụi lá, cột thu phát sóng Docomo ở Yoyogi vươn lên thành một vệt rạch trắng vào nền trời xanh. Hơi lạnh của đất lan lên từ mặt cỏ Takao đang ngồi bị xóa sạch bởi ánh nắng chói chang và chút hơi ấm ở cánh tay cậu nơi Miho khẽ chạm vào.

Con gái thật dịu dàng.

Khi nhận thức điều đó, nỗi thôi thúc được gần gũi Miho dâng ngập lòng Takao.

Và rồi trước khi kịp nhận ra, cậu đã hôn lên môi Miho. Khoảnh khắc môi chạm môi hẳn chưa quá một giây. Niềm hạnh phúc khó tả như đang reo vui trong Takao, nhưng lập tức lời mẹ vang lên khiến toàn bộ toàn thân cậu lạnh buốt. Nụ hôn đầu để lại ấn tượng sâu đậm đến mức tới tận bây giờ vẫn không thể nào quên…

"Về thôi!”

Takao đâm bực, và ngay bản thân cũng phải ngạc nhiên, câu buông một câu cụt ngủn rồi vùng bước đi như bỏ chạy mà không suy nghĩ kỹ. Tuy liếc lại thấy Miho còn ngồi trên bãi cỏ với gương mặt chưa hết bất ngờ, cậu vẫn sải những bước rộng không do dự.

“Này, chờ đã, Fujisawa!”

Sao không xin lỗi đi. Dừng lại đã nào. Trong đầu thì nghĩ như thế nhưng cơ thể cậu hành động hoàn toàn trái ngược.

Vội vàng nhặt bình giữ nhiệt Takao bỏ lại trên nền cỏ, Miho rảo chân đuổi theo, đầu cô bé chỉ chạm vai Takao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro