1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này, cậu làm sao thế?” Miho ngước mắt nhìn với vẻ lo lắng, nhưng mặt Takao đanh lại.

Takao nhanh chóng ra khỏi công viên và cắm cúi đi về phía ga Shinjuku, dọc đường không nói một lời nào. Để đuổi kịp cậu, Miho bé nhỏ gần như phải rảo chân chạy. Tiếng bước chân cô bé cho Takao biết điều đó. Thậm chí chẳng cần quay lại nhìn cậu cũng đau đớn nhận ra là cô sắp khóc. Những bóng cây nhạt nhòa đổ trên đường cứ trôi qua dưới chân cậu. Chẳng biết từ bao giờ, mây đen đã giăng ra trên nền trời, vầng thái dương khuất sau những tòa nhà cao tầng, phố bắt đầu lên đèn và nhiệt độ không khí cứ thấp dần.

Cả hai đến cửa phía nam nhà ga Shinjuku mà không mất tới một nửa thời gian lúc đi. Đến đây Takao mới quay lại phía Miho. Khi cô bé đưa trả bình giữ nhiệt, Takao nhận lấy, lòng không nguôi ngoai chút nào.

“Cảm ơn… Tớ xin lỗi.” Cậu cúi gằm mặt nhìn chằm chằm xuống nền đất dưới chân Miho, giọng nói như nghẹn lại.

“Ừ…” Miho đáp lại trong tiếng thở dài. Lần đầu tiên trong ngày Takao nhận ra cô bé đang đi một đôi giày cao gót vừa phải có gắn nơ. Một bên gót chân cô bé nhón khẽ lên khá thiếu tự nhiên. Chắc là rộp chân rồi. Trán lấm tấm mồ hôi, Miho hít một hơi thật sâu rồi nói với giọng dõng dạc hơn.

“Tớ rất vui vì hôm nay được gặp Fujisawa… Vì cũng khá lâu rồi.”

Trời về chiều, trước cửa soát vé tấp nập người hơn. Ngàn giọng nói và ngàn tiếng bước chân qua lại bủa vây lấy hai người.

“Này, ngày mai cậu có đến trường không?” Miho hỏi, trong giọng nói như lẫn ý thách thức.

Takao vẫn cúi gầm mặt, không biết phải trả lời ra sao. Nhiệt độ đã hạ xuống thấp hơn nữa. Đầu ngón tay cậu đang cóng lại. Có lẽ ngón tay Miho còn lạnh hơn.

“Những kẻ cứ nghĩ rằng mình đáng thương ấy, trông thật khó coi.”

Takao giật mình ngẩng đầu lên. Trong phút chốc, cậu cứ tưởng ai đó vô tình đi ngang qua và nói như vậy. Nhưng chính là Miho đang nhìn cậu chằm chằm với gương mặt như sắp khóc. Mình phải nói gì đó, Takao tự nhủ, nên nói gì đây? Cậu vắt óc suy nghĩ như thể chỉ còn một phút nữa là hết giờ kiểm tra. Và cậu bật ra thành lời bất cứ điều gì vừa xuất hiện trong đầu.

“Không liên quan gì đến Kasuga.”

Giọng nói run run, lời lẽ thì trẻ con, chính cậu cũng cảm thấy như vậy.

Miho không hề nao núng.

“Đúng là chẳng liên quan gì đến tớ hết. Nhưng cậu biết đấy, khối nào trong trường chẳng có tới mười mấy đứa cha mẹ ly hôn. Đặc biệt lắm hay sao mà cậu cư xử hờn dỗi như thế, thật giống thằng ngốc!”

Mặt Takao đỏ bừng lên ngay trước khi cậu tự cảm thấy xấu hổ. Cậu nhìn Miho với tâm trạng không thể bất ngờ hơn. Cô gái bé nhỏ trước mắt cậu là ai đây?

"Không muốn đến trường thì cậu cứ trốn học tùy thích. Nhưng làm thế để được gì đây? Tớ từng nghĩ Fujisawa rất người lớn, nhưng tớ sai hoàn toàn rồi. Ít nhất cũng học cách cư xử bình thường hơn đi.”

Takao sững người nhìn những giọt nước mắt lăn trên má Miho. Cô bé Miho mà mình biết, cô bé Miho đã cùng mình đi suốt chặng đường dài không phải là cô gái nói ra những lời gai góc này, Takao nghĩ vậy. Cảm xúc của mình đã bị nhìn thấu, vậy còn mình, mình nhìn thấy điều gì ở cô ấy…

Miho cúi mặt bước đi bỏ lại Takao đằng sau, khẽ buông ra câu cuối cùng.

“Vậy mà có gan hôn mình…”

Dáng người bé nhỏ tiến về phía cửa soát vé và nhanh chóng biến mất trong đám đông lại qua.

Takao mất hai tiếng đi từ Shinjuku về nhà. Đi bộ. Cậu chẳng còn lòng dạ nào để leo lên chuyến tàu chật ních người. Khi cậu cất bước, mưa bắt đầu rả rích. Khi câu đi qua Nakano, mưa nặng hạt dần. Thế nhưng Takao vẫn cúi đầu bước đi như không có chuyện gì. Trước khi biến thành tuyết, cơn mưa đã dầm ướt cậu, làm người cậu buốt giá, chiếc giày đi chưa quen tạo ra vết rộp ở chân. Nhưng những giày vò đó mang đến cảm giác dễ chịu. Takao không khỏi buồn bực, thế này chưa đủ làm hình phạt. Thật tâm cậu chỉ muốn mình đi lạc, vậy mà khi ánh đèn của khu dân sinh quen thuộc hiện lên trong màn mưa, Takao thấy nhẹ cả người, nhẹ đến phát khóc lên được.

Dù hôm nay là ngày nghỉ nhưng căn nhà cậu trở về chẳng có một ai.

Gần đây lúc nào cũng vậy. Anh trai làm đến tận tối muộn cả ngày thứ Bảy và Chủ nhật, còn mẹ, hẳn đang hẹn hò với một gã nào đó cậu chẳng hề biết.

Takao lấy khăn tắm lau qua người và thay quần áo, tâm trạng vẫn nặng nề không lối thoát. Cậu run run ngồi xuống trước bậc thềm, vô thức mở tủ giày.

Dưới ánh đèn tù mù, những đôi giày nữ đủ màu sắc phát sáng lờ mờ, trông như đám vỏ sò hình thù kì dị trưng bày trong viện bảo tàng. Đôi xăng đan màu nâu đất, đôi giày cao gót hở mũi sang trọng màu đen, đôi bốt ngắn cổ, đôi bốt cao chạm gối, đôi giày buộc dây đế cao không hợp tuổi của mẹ cậu, đôi giày đế xuồng màu vàng đất, đôi giày cao gót màu tím thẫm. Trong tủ toàn là những đôi giày mùa này mẹ Takao hay mang, trong tủ tường dọc hành lang còn ít ra gấp năm lần nữa số giày ở tủ này, đều cất trong hộp. Takao mò góc tủ, lôi những đôi để không ra, nhét lót giày vào và dù tay run lên vì lạnh, cậu vẫn lấy bàn chải đánh bụi, thoa dầu bóng lên một số đôi giày và dùng khăn bông cọ cho sạch bóng. Những động tác quen thuộc khiến cậu bình tĩnh hơn. Máy sưởi bắt đầu làm ấm căn phòng, Takao cũng không còn run rẩy nữa.

Ngày từ lúc còn nhỏ, để làm hài lòng người mẹ say mê giày dép, Takao đã tự lĩnh nhiệm vụ chăm sóc những đôi giày. Nếu như trẻ con cùng tuổi thường thích mô hình tàu hỏa hoặc rô bốt thì cậu học sinh tiểu học Takao lại bị giày nữ đủ hình đủ dạng thu hút. Tình cảm dành cho mẹ đã thay đổi nhưng thói quen lâu năm vẫn giúp cậu thư giãn. Khi tập trung vào những đôi giày, trái tim cậu có thể quên đi mọi chuyện.

Bởi vậy, ngay cả khi tiếng kim loại lạch xạch vang lên và cửa lớn mở ra, Takao cũng không nghe thấy tiếng bước chân anh về. Trong chiếc áo khoác dài cổ đứng, anh kinh ngạc nhìn Takao, thở hắt ra một câu cộc lốc “Về rồi đây!”, gấp ô lại và cởi giày da. Những bông tuyết rơi lả tả từ ô xuống ngay trước mặt Takao. Dựa người vào tường, mắt cụp xuống, Takao buột ra một tiếng “Ừ” không rõ. Những câu chào đơn giản như “Anh về rồi à, sao hôm nay sớm thế!”, bình thường cậu có thể dễ dàng nói ra, nhưng hôm nay thì không thể bật được thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro