3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi anh về ngày hôm qua. Sho mệt mà vẫn dành thời gian cho em. Nhưng cuối cùng buổi hẹn lại không được vui, em rất hối hận. Bữa ăn hôm qua ngon lắm. Lần tới hãy để em mời anh món gì đó nhé.

Tôi nhận được tin nhắn của Rika lúc đang đi tuyến Keiyo từ chỗ khách hàng về công ty ở Shiodome. Đọc những dòng tin nhắn dịu dàng đó, toàn bộ sức lực ở hai đầu gối tôi như biến mất, tôi chỉ muốn ngồi bệt xuống sàn tàu. Đó là lúc tôi đang trên đường về sau khi nghe thông báo kế hoạch phát triển sản phẩm ứng dụng công nghệ “đám mây” mà tôi thuyết trình suốt nửa năm nay đã bị đối thủ cạnh tranh cướp mất.

Tôi làm mảng kinh doanh cho một công ty công nghệ thông tin, năm nay là năm thứ tư. Khách hàng lần này là khách hàng đầu tiên tự tôi tìm kiếm được. Đó là một nhà bán lẻ có mạng lưới phân phối khắp các siêu thị và cửa hàng tiện lợi trên toàn quốc, nếu đưa được sản phẩm vào hệ thống của họ thì đúng là một chiến công hiển hách cho toàn đội kinh doanh. Ngay ông trưởng phòng luôn khinh khỉnh lạnh nhạt còn nhiệt tình ủng hộ, thậm chí ra sức giúp tôi. Vậy mà tất cả trở thành vô nghĩa hết. “Chúng tôi vốn có quan hệ làm ăn lâu năm với bên N cơ, nhưng nghĩ là đề án của quý công ty sẽ đem lại lợi thế hơn hẳn nên cố gắng bắt tay hợp tác. Tiếc là lần này chúng ta vẫn không có duyên với nhau.” Tay trưởng bộ phận chỉ tầm tuổi tôi đã nói như vậy. Tôi liền vỡ lẽ bao công sức mình bỏ ra làm bấy lâu nay chỉ là mồi nhử, là đối thủ cạnh tranh về mặt hình thức để họ ép giá bên công ty kia. Mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại, đúng theo nghĩa đen.

Giữa lúc đó Rika gửi tin nhắn đến. Trong tôi dâng trào nỗi thôi thúc được gặp em ngay. Dĩ nhiên không phải để kể sự thất bại trong công việc. Tôi chỉ cần nhìn thấy gương mặt Rika thôi, chỉ cần chạm vào mái tóc, lắng nghe giọng nói của em, chỉ cần em ở bên. Bàn tay xách cặp bỗng siết chặt hơn. Tôi cảm thấy Rika như chiếc phao cứu sinh của mình.

Tôi đang định nhắn tin trả lời Rika thì một tin nhắn khác đến, tiêu đề tin làm tim tôi đập mạnh. Đây là báo cáo thành tích kinh doanh theo ngày ở công ty. Thành tích tổng hợp từ nhiều khía cạnh, thể hiện trên biểu đồ dạng cột, giống loại báo cáo in ra giấy dán lên tường trong mấy bộ phim truyền hình cũ, được gửi cho nhân viên mỗi ngày. Tôi sợ sệt lướt xuống tìm tên mình: Akizuki Shota, nhóm 2 tổ 3 bộ phận kinh doanh số 1. Đứng thứ 12 trong số 14 người. Sau khi thông báo thất bại hôm nay cho trưởng phòng thì từ mai tôi sẽ đứng bét, tệ hơn cả là sẽ trở thành kẻ ngáng chân, kéo cả nhóm thụt lùi.

“Lúc nào rồi mà còn đi ăn với người yêu chứ!” Tôi thở dài tự trách. Khao khát gặp mặt Rika bỗng chốc tan biến. Từ trên cao nhìn xuống khu kho bãi lướt đi dưới chân, lại ngước nhìn bầu trời sáng trong tháng Sáu, rồi nhìn màn hình đang chạy quảng cáo chương trình thể thao bên trên cửa tàu… tôi thấy tất cả đều thật xấu xí.

“Akizuki, hôm nay về sớm thôi. Có đi xem trận với Úc ở quán bar hôm trước không?”

“… trận với Úc?”

"Vòng loại cuối khu vực châu Á. Cho World Cup ấy. Tớ đang nói về bóng đá.”

“À, ra vậy. Xin lỗi, hôm nay dù gì tớ cũng muốn xử lý cho xong đống tài liệu này. Chắc tớ sẽ ở lại làm thêm một chút nữa.”

Tôi cảm thấy áy náy trước sự quan tâm của Tanabe. Đúng như dự đoán, do thua trong đợt cạnh tranh đơn hàng, tôi bị trưởng phòng mắng cho một trận, kéo dài suốt một tiếng với âm lượng đủ để mọi người dưới tầng trệt tòa nhà cũng nghe thấy. Đôi khi trưởng phòng nhiếc móc, nhưng về cơ bản là một người đàn ông điềm tĩnh, chẳng mấy khi lớn tiếng nhường này. Tôi càng được dịp nhận thức thất bại của mình trầm trọng đến mức nào, lại thấy toàn thân run rẩy như hồi mới vào công ty, tưởng chừng thiếu kiểm soát đôi chút là khóc òa lên mất. Cuối cùng, trưởng phòng buông một câu “Giao hết việc cho cậu như thế cũng là lỗi của tôi!”, rồi để tôi về chỗ. Lúc đó, không hiểu có phải do tế nhị hay không mà các đồng nghiệp đã rời khỏi văn phòng hết, trừ Tanabe. Thật lòng tôi chỉ muốn bỏ việc nhưng cuối cùng lại chong mắt lên nhìn màn hình máy tính, cắn chặt răng và chuẩn bị tài liệu diễn thuyết cho một khách hàng khác. Bởi từ bỏ bây giờ thì tôi cũng đâu còn công việc hay ước mơ nào khác.

Đến 8 giờ, ông bảo vệ cau có bảo tôi “Hôm nay là ngày không làm thêm giờ!” rồi đuổi tôi khỏi công ty. Chẳng biết là do vòng loại châu Á hay cái khỉ gì mà giờ này đường phố còn nhộn nhịp như vậy. Ở quán rượu nào người ta cũng đứng tràn ra tận cửa, những người làm công ăn lương mặc vest đã tháo cà vạt làm động tác đập tay cùng với mấy cậu học sinh mặc áo đồng phục đội tuyển, hò hét om sòm. Điếc cả tai! Không rõ có phải do quá đói không mà có chết tôi cũng không muốn xem bóng đá, sau một hồi lang thang khắp các phố tôi bước vào một quán mì soba phục vụ nhanh. Quán cũ, lúc nào cũng bật nhạc enka14, hiện chỉ có một ông chú lái taxi, tuyệt nhiên không thấp thoáng bóng áo xanh15 nào cả. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng húp soàn soạt bát mì soba với trứng. Cuối cùng thì hôm nay cũng ăn được một bữa.

Điện thoại rung. Tôi chợt nhớ ra mình chưa nhắn lại cho Rika, tuy nhiên lần này tin nhắn là của thằng em. “Em nấu cơm tối, anh ăn không?” Nó đúng là một đứa nghiêm túc. “Có ăn. Khoảng một tiếng nữa anh sẽ về.” Tôi chỉ trả lời đơn giản như vậy. Lúc này, tôi không muốn nói chuyện với đồng nghiệp, người yêu hay mẹ, tuy nhiên với đứa em trai kém tôi khá nhiều tuổi thì có lẽ không vấn đề gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro