3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con về rồi đây!” Tôi lầm bầm, uể oải mở cửa căn hộ ở khu chung cư cũ.

Bất chấp cơn say và tâm trạng nặng nề, tôi vẫn tiễn Rika lên chuyến tàu đến Higashinishi rồi quay lại nhà ga JR bắt chuyến tàu tối về nhà. Trong toa tàu chuyến Sobu, áp phích quảng cáo điện thoại thông minh của công ty tôi xếp thành dãy, điều này càng khiến tôi thêm ủ rũ. Chỉ là tấm hình chụp một cậu tuyển thủ bóng đá nhe hàm răng bất thường cười như một tên ngốc. Sau ba mươi phút đứng trên tàu tôi xuống sân ga gần nhất, đi bộ khoảng mười lăm phút về tới khu nhà và leo bốn tầng lầu, cơn say gần như đã tan hết. Trên đường về không biết bao nhiêu lần tôi đã mở miệng lẩm bẩm “Đủ lắm rồi!”, “Đủ lắm rồi!” Ngay bản thân tôi ban đầu cũng không hiểu nổi cái gì đủ, nhưng sau bao lần lẩm bẩm trên môi, các cảm xúc đã định hình. Cơn ghen tuông với ông trung niên chủ đoàn kịch, nỗ lực tỏ ra là người hiểu biết chín chắn, bị trưởng phòng lườm vì cứ hết giờ là rời công ty để dành thời gian cho Rika. Tất cả những chuyện đó, tôi đã chịu đựng quá đủ rồi.

“Con về đấy à…” Tiếng mẹ từ bếp vọng ra.

Tôi cởi bộ vest, thay sang áo phông, rửa tay rửa mặt rồi vào bếp. Mẹ đang ngồi bên bàn uống rượu một mình. Có cảm giác lâu rồi tôi mới chạm mặt mẹ.

“Về đấy à!” Mẹ khẽ lặp lại.

“Vâng.” Tôi chỉ đáp cộc lốc.

Dù chẳng muốn uống thêm nữa nhưng thấy tay mình trống không, tôi lại mở tủ lạnh lấy lon bia, bật nắp lon và ngồi xuống đối diện mẹ. Dễ dàng nhận ra cả hai chúng tôi đều đang khó chịu trong người. Im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng rót rượu vang lên trong bầu không khí gượng gạo. Dù không muốn, nhưng biết người phụ nữ này có lối cư xử trẻ con hơn cả mình nên tôi mở lời trước, “Gần đây mọi việc của mẹ thuận lợi chứ?”

“Nếu thuận lợi thì mẹ đâu có ngồi nhà uống rượu một mình thế này.”

Nếu bà có gì đó không vui thì một là công việc hai là vì chuyện yêu đương, ngoài hai chuyện đó ra thì tôi chẳng biết gì nên cố tìm lại trong trí nhớ một vài chuyện để nói.

“Tên anh ta là gì nhỉ, Kiyomizu à?”

“Shota, có lần nào bọn con đi hẹn hò mà để bạn gái trả tiền không?”

“Thỉnh thoảng. Thu nhập của con cũng đâu phải nhiều.” Dù nói vậy nhưng lúc nào tôi cũng tranh trả hết tiền, một phần vì Rika còn là sinh viên, phần khác tôi muốn khoe mẽ.

“Thôi đi, về điểm này tư tưởng con vốn bảo thủ mà.”

Bị đọc vị quá dễ dàng, thay vì trả lời thẳng tôi thấy bực mình và uống thêm bia.

“Gần đây công việc của Kiyomizu khá trắc trở. Ừ thì biết là thời buổi bây giờ tương đối khó khăn, nhưng mà cả tháng nay rồi tiền ăn và tiền taxi toàn là mẹ trả.”

Tôi chưa từng gặp và cũng không muốn gặp Kiyomizu, bồ của mẹ tôi.

Từ hồi chia tay bố, mẹ yêu đương tự do, theo như tôi biết thì Kiyomizu đã là người thứ tư. Anh ta trẻ hơn mẹ tôi đến mười hai tuổi, là nhà thiết kế tự do hay gì đó, tôi không biết nhiều về anh ta nhưng vẫn phải thầm thốt lên. “Hay thật!” Tôi cũng từng cặp kè khoảng một năm với một chị lớn tuổi hơn mình, đã ly hôn và có một đứa con. Nhưng kiểu đàn ông gì đã ba mươi lăm mà còn để cho phụ nữ trả tiền khi hẹn hò đây? Anh Kiyomizu này tài ghê! Tôi thán phục thật lòng, không hề mỉa mai.

“Shota thì sao, ổn không? Người con nồng mùi rượu, hôm nay có hẹn à?”

Sau cơn bất mãn với Kiyomizu cùng một tràng phàn nàn về công việc, mẹ hỏi tôi với vẻ mặt ít nhiều nhẹ nhõm. Tôi đặt món đậu phụ rắc thêm chút muối vừa chế biến xong xuống để mẹ làm đồ nhắm, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời

“Có chuyện này… con định sẽ dọn ra ngoài ở.”

“Gì cơ? Bao giờ? Tại sao? Ở một mình hay sống với ai?”

“Con vẫn đang tìm nhà. Chắc phải đến cuối hè mới chuyển. Lý do thì có nhiều lắm. Nhà mình xa công ty con, và lại lớn rồi sống nhờ phụ huynh mãi không hay, mà chắc Takao nó cũng muốn có phòng riêng chứ. Con định dọn đến khu Gokokuji hoặc Handabashi, ở với bạn gái. Kể với mẹ rồi thì phải, cô ấy là Teramoto, quê ở Osaka. Hôm nào con sẽ giới thiệu đàng hoàng.”

Việc sống chung không phải là nói dối nhưng chuyện ra mắt hai nhà thì còn xa xôi lắm. Tôi nói cốt để bóng gió thử lòng mẹ thôi. Nhưng khi hé mắt lên nhìn lên tôi không khỏi giật mình. Mẹ đang mím môi, mắt rơm rớm lệ. Không hay rồi!

“Sống nhờ gì chứ! Tiền sinh hoạt, tiền nhà đều là con trả mà, có gì đáng xấu hổ đâu.” Đột nhiên mẹ tôi hét toáng lên như vừa bị ai bắt trói.

Chết thật!

“Ở đây xa công ty con quá mà.”

“Đằng Gokukuji thì khác gì đâu.”

“Con còn phải tính cả đường đến trường của cô ấy nữa chứ.”

“Nó còn đi học hả?”

“Con đã nói rồi còn gì.”

“Mẹ không biết. Làm sao dám đề cập chuyện thế này với gia đình bên kia chứ!”

“Con sẽ xin phép họ.”

“Thôi đủ rồi.”

Như thể phủi hết những lời tôi vừa nói, mẹ tôi đứng phắt dậy.

“Vậy thì mẹ cũng sẽ sống với bạn trai.”

Nói đoạn mẹ giằng lon bia tôi đang uống dở và tu một hơi hết sạch.

Sau đó, với gương mặt méo xẹo như sắp khóc. Mẹ bị cơn say đánh gục, tôi phải ẵm mẹ vào phòng và đắp chăn cho mẹ tôi rồi rón rén quay về chui vào chăn để thằng em đã ngủ từ lâu không thức giấc, lúc buông ra được tiếng thở dài thườn thượt thì cũng đã hơn 2 giờ sáng. Một đêm ngán ngẩm. Sáng ra tôi sẽ phải đến văn phòng kinh doanh ở Chiba. Càng mong ngủ sớm thì giấc ngủ càng không tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro