3.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ hiện lên màn hình lúc 6 giờ rưỡi, tôi cất giọng dõng dạc: “Tôi xin phép về trước!” và đứng dậy. Tôi liếc thấy gương mặt ngạc nhiên của trưởng phòng nhưng không nghe ông ta nói gì.

Có lẽ ông ấy cũng biết gần đây tôi thường xuyên phải lên chuyến tàu cuối cùng trong ngày để về nhà. Mưa đã nặng hạt hơn hồi trưa, có lẽ vì vậy mà đèn đường chói hơn bình thường, rồi nhanh chóng chạy về phía nhà ga.

“Sho này, lâu lâu không gặp trông anh có vẻ gầy đi.”

Rika ngẩng mặt khỏi thực đơn tráng miệng và nói với giọng khá thận trọng. Trên cổ tay Rika sáng lấp lánh chiếc lắc vàng tôi vừa mới tặng. Trên chiếc lắc gắn hình một mảnh trăng non, đúng như tôi nghĩ, chiếc vòng hợp với cổ tay xinh đẹp của Rika, nhưng cũng vì vậy mà tôi cảm thấy như Rika đang ở một nơi nào đó xa xôi. Giống như vầng trăng đẹp tuyệt vời nhưng tôi lại không thể với tới. Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ giá như mình chọn một món quà khác.

“Anh không biết nữa, chắc vậy. Gần đây công việc của anh khá bận… Anh xin lỗi vì đã không liên lạc gì.”

“Không! Em mới phải xin lỗi, anh bận như vậy mà… Anh về sớm vì em hả, có sao không vậy?”

“Không sao cả đâu.” Câu trả lời vụt khỏi miệng tôi như một phản xạ có điều kiện.

Tôi gọi món tráng miệng cho cả hai.

Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ 22 của Rika. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau chính là hôm đi ăn ở nhà hàng Pháp. Để chuẩn bị cho hôm nay tôi đã phải rút tiền tiết kiệm có kỳ hạn của mình để mua quà, đặt trước ở một nhà hàng khu tây Shinjuku nơi có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố. Chỉ từng này thôi là tiền ăn một tháng của tôi hết sạch. Nói thật, trước khi đến điểm hẹn cảm giác phiền phức và chán nản có phần thắng thế trong tôi, nhưng lâu ngày gặp lại, trông Rika quả thật rất đáng yêu. Hiếm lắm mới có hôm nay tôi được thấy em mặc váy.

Chiếc váy màu xanh thắm bằng vải chiffon, bên ngoài là lớp ren đen. Hôm nay em cũng trang điểm đậm hơn mọi khi, trông có vẻ trưởng thành và già dặn hơn so với tuổi thật. Bỗng nhiên tôi lại nghĩ, có lẽ em rất có sức hút với đàn ông.

“Em đã đi xem một vài chỗ rồi đấy.” Rika bất chợt lên tiếng, lúc tôi vừa nếm miếng đầu tiên trong món tráng miệng.

“Cái gì cơ?” Tôi phải hỏi lại. Xung quanh lẫn lộn giữa một bản nhạc Jazz xưa cũ với tiếng nước ngoài và đủ mọi tạp âm. Tôi không nghe rõ em nói gì.

“Tuần trước, em có đi xem qua một vài căn hộ.” Rika hơi rướn người tới trước, lặp lại bằng giọng nói lớn hơn.

“Em có chụp lại ảnh đây, anh có muốn xem không? Chỗ này là ở Myogadani, nhà đã xây được khoảng bốn mươi năm rồi. Tuy cũ nhưng khá rộng rãi. Anh xem này, căn hộ được ngăn phòng hành lang, em nghĩ hai người sống ở đây khá ổn.” Rika vừa giải thích vừa chỉ cho tôi xem mấy tấm ảnh chụp trên điện thoại di động. Tôi chỉ ậm ừ cho qua vì còn bất ngờ chuyện em chưa quên việc ở chung. Trong lòng tôi, nỗi băn khoăn không hiểu vì sao em vẫn nhớ pha lẫn với niềm hạnh phúc rằng mình chưa bị bỏ rơi tạo nên một thứ cảm xúc khó hiểu.

“Chỗ cửa này kéo ra kéo vào hơi khó, xem chừng mùa đông sẽ lạnh, nhưng nó tạo cảm giác rất quen thuộc.” Trong bức ảnh chụp mà Rika đang dùng để giải thích, bản thân em thì đứng ở phòng khách.

“Em đi xem với ai vậy?”

“À, ở đoàn kịch có một chị hay chuyển nhà lắm, em bèn rủ chị ấy đi cùng.”

Rika trả lời, bình tĩnh như không. Trong nhà hàng mờ tối, ánh vàng của nến và ánh trắng từ màn hình điện thoại chiếu sáng gương mặt Rika, trông như một khuôn hình trên màn ảnh vậy. Tôi bỗng có cảm giác mình đang theo dõi cuộc đời của một ai đó từ một nơi nào rất xa. Nếu người đi cùng là đàn ông thì sao? Liệu có thật sự là một đồng nghiệp của em không? Vừa ngắm nhìn những ngón tay thon của Rika trượt trên loạt ảnh tôi vừa thầm tự hỏi. Trong đầu hiện lên hình ảnh tay đạo diễn tôi chưa gặp bao giờ đang hướng ống kính về phía Rika trong căn phòng trống trải không vật dụng gì. Tôi tưởng tượng ra gương mặt ông ta trong tưởng tượng của mình có nét gì đó giống tay phụ trách kinh doanh trẻ măng ở Chiba, lại có nét giống ông trưởng phòng đáng tin cậy của tôi. Tôi thấy mình thật ngu ngốc. Nhưng dù biết vậy, tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Để kìm nén những đau đớn trong lòng, tôi lại uống rượu.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, trên quãng đường về Rika nói hết chuyện này sang chuyện khác, từ bộ phim em mới xem gần đây đến bài giảng ở trường đại học, những nội dung vô hại rõ ràng được dùng để khỏa lấp sự im lặng của tôi. Đáp lại, thỉnh thoảng tôi chỉ ậm ừ vài câu, cứ thế dần dà Rika chả còn nói nhiều được nữa. Tối nay nhiệt độ thấp hơn bình thường. Để không bị những giọt mưa lạnh làm ướt vai, hai chúng tôi nép sát vào nhau dưới một chiếc ô. Gần nhau đến vậy mà chỉ lặng thinh khiến tâm trạng thêm gò bó, cho đến khi xuống tới đường hầm nhà ga, không cần ô nữa tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi hơi tách xa khỏi Rika. Liếc mắt sang nhìn, tôi thấy đôi vai gầy dưới lớp áo cardigan đen run lạnh vì ngấm mưa.

“Có lẽ là đến lúc tạm biệt rồi nhỉ.”

Trên bậc cầu thang dẫn xuống sân ga tuyến Cho , Rika khẽ nói. Tôi không rõ đó là lời gợi chào tạm biệt hay lời gợi ý. Hôm nay là sinh nhật Rika. Dù sao chăng nữa, nếu hôm nay chỉ kết thúc ở đây thì thật quá đáng, tôi tự nhủ. Anh xin lỗi, nếu em không phiền, mình đi uống thêm một chút nữa nhé. Tôi biết đáng lẽ mình phải nói như thế và rủ em đi chơi tiếp. Bình thường thì nói như thế và rủ em đi chơi tiếp. Bình thường thì nói những lời đó là quá dễ dàng. Nhưng tôi biết bây giờ dù đưa em đến quán bar nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng phải trải qua một quãng thời gian gò bó dài đằng đẵng. Tôi chẳng biết phải làm gì, nhưng miệng lại buột ra những lời chính tôi cũng không nghĩ tới.

“… Em có muốn đến nhà anh không?”

“Sao ạ?”

“Hôm nay mẹ anh đi vắng. Chỉ có thằng em đang học cấp ba, nhưng nó cũng không phải là đứa quá câu nệ.”

Rika bỗng trở nên tươi tỉnh.

“Em đến được ạ?”

“Ừ, nếu em không ngại.”

“Không ạ. Em muốn đến.”

Rika gật đầu lia lịa. Tôi bất ngờ về chính đề nghị của mình và chính sự hưởng ứng nồng nhiệt của Rika.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro