4.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Akizuki, đi uống trà không?”

Giờ tiếng Anh đã qua, tiết sáu cũng gần kết thúc, khi Takao vừa thở phào vì thoát nạn thì Sato Hiromi chạy vào. Có vài học sinh hiếu kỳ nhìn về phía Takao và cô học sinh khóa trên vừa đột ngột xông vào lớp mình.

“Thế Matsumoto thì sao?” Takao hỏi.

“Cậu ấy nói là họp hội học sinh khoảng một tiếng nữa mới xong. Sẽ đến sau.”

“Hẹn hò thì hai người các cậu đi riêng với nhau thôi chứ.”

“Cậu ấy muốn Akizuki đi cùng. Bảo ba người thì tự nhiên hơn.”

Sato không có chút lập trường của một cô bạn gái cả. Takao nhớ ra Tiêu Phong cũng từng nhờ cậu một việc y như vậy, điều này khiến cậu bỗng nhiên thấy thật phiền phức. Sao mọi người lại giống nhau thế chứ? Sao không ở riêng với người mình thích đi! Đột nhiên hình ảnh mái hiên trú mưa hiện lên trong đầu cậu, Takao hoảng hốt lắc đầu quầy quậy. Trong khi cậu đang quyết liệt phủ nhận những gì vừa chợt hiện lên trong đầu thì Sato đã kéo tay áo cậu và vô tư thúc giục, “Đi mau lên nào!” Mái tóc cắt bằng của cô khẽ đung đưa theo mỗi cử động. Mùi chất khử mùi thoang thoảng tỏa ra khiến Takao nhớ lại mùi nước hoa của người phụ nữ mưa. Gần như bị Sato kéo ra khỏi lớp học. Takao vẫn miên man nghĩ. Mình không sao hiểu nổi chuyện giữa đàn ông và phụ nữ.

Gọi một tách cà phê kem giá 180 yên và ngồi đến hai tiếng đồng hồ trong quán, khi bước ra thì cảm thấy hơi ẩm bám ngay lên da. Dù trời lạnh ráo, nhưng đúng là vào mùa mưa thì không khí luôn ẩm ướt. Takao ngước nhìn dây điện óng ánh sáng trong nắng chiều và cảm thấy ngày dài hơn. Chẳng hiểu sao từ khi sang mùa mưa, mỗi ngày đều trôi qua thật quá nhanh.

Takao ngồi cùng Sato khoảng một tiếng trong quán cà phê, sau đó Matsumoto tới nhập hội, cả ba ngồi nói chuyện phiếm khoảng ba mươi phút thì Sato bảo phải về trước cho kịp lớp học thêm. Takao và Matsumoto còn nán lại đến cả tiếng đồng hồ nữa, hai đứa lấy ống hút cùng hút hết chỗ đá tan trong cốc để giết thời gian. Takao nghĩ mà nản, “Tán gẫu với chúng nó cũng vui nhưng tụ tập kiểu này chẳng hóa ra mình hẹn hò riêng với từng đứa hay sao.” Matsumoto là bạn học của Takao từ thời cấp hai. Vừa vào cấp ba Matsumoto đã hẹn hò với Sato Hiromi học khóa trên. Dù rất nhiệt tình với mối quan hệ này, nhưng không hiểu sao Matsumoto luôn tránh những cuộc hẹn chỉ có riêng hai người. Khi còn hai thằng với nhau, thỉnh thoảng Matsumoto nhếch mép bảo, “Tao thích con gái lớn tuổi hơn mình.” Takao thầm nghĩ, chắc hẳn sự pha trộn giữa trẻ thơ và từng trải ở Matsumoto khiến phụ nữ lớn tuổi hơn thấy cậu hấp dẫn. Mà sao gần đây xung quanh mình cũng toàn là người lớn hơn cả. Sato đang học lớp Mười một, chị Rika anh dẫn về hôm trước, rồi chị Yoko người yêu của Tiêu Phong. Chưa kể người phụ nữ mang theo cơn mưa. Chị Rika hình như là hai mươi hai tuổi, Yoko là hai mươi lăm. Người phụ nữ mưa bao nhiêu tuổi nhỉ? Chị nhiều tuổi hay ít tuổi hơn hai người kia? Takao ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ tàu thuyền Sobu, dù mải mê suy nghĩ cậu vẫn không thể đoán ra được.

Cuối tháng Sáu, giàn hoa tử đằng nở rộ trong khu vườn kiểu Nhật. Như thể chờ đợi điều gì, năm nay hoa nở muộn hơn mọi năm những một tháng. Màu tím tươi tắn trông như phát sáng trong không gian đong đầy hơi mưa, những giọt nước trong veo nối nhau rỏ tí tách, đáng yêu vô cùng. Tưởng đâu hoa tử đằng cũng có trái tim, và niềm hân hoan không thể giữ mãi trong trái tim ấy đang tỏa ra tràn trề theo nước.

Có lẽ tại ảnh hưởng của mấy bông tử đằng, mình mới đem chuyện ấy nói với người phụ nữ mưa, Takao nghĩ bụng. Mà cũng có thể vì tối hôm trước nhận được thông báo tuyển sinh nữa. Takao có đăng ký nhận tài liệu giới thiệu của một trường dạy làm giày, khi trông thấy tổng học phí lên đến 2.200.000 yên trên đó, cậu đâm ra hối hận. Nhưng sau khi nhẩm tính, thấy số tiền tiết kiệm sau ba năm làm thêm ở cấp ba cũng sẽ xấp xỉ 2.000.000 yên rồi, tức là có thể đi học được, cậu hào hứng trở lại, kết quả đi tâm sự với người phụ nữ một chuyện kể ra rất mất thể diện, không tương xứng với một người được học hành chính quy. Takao hơi hối hận, nhưng cũng có phần kiêu hãnh nữa vì đã bộc lộ được suy nghĩ thật của mình.

“Thợ đóng giày à?”

Người ấy hỏi lại, giọng như vẫn vang bên tai Takao đến tận lúc này. Dù nghe chừng bất ngờ nhưng không hề có vẻ gì là xem thường. Takao ngẫm nghĩ và nhận ra điều đó. Nếu chỉ nghe giọng nói thì sẽ nghĩ cô ấy là học sinh cấp hai mất. Chất giọng trong trẻo, pha lẫn sự trịnh trọng và đứng đắn. À phải, cảm giác giông giống giọng các nữ cán sự lớp hay hội trưởng hội học sinh gì đó. Giọng có âm vang hình ảnh của những cô gái nghiêm túc như vậy.

Sáng hôm đó, câu đầu tiên của cô dưới mái hiên là “Này, em đã trông thấy những bông hoa tử đằng chưa?”. Takao đang phấn khởi hơn thường ngày, liền hỏi lại, “Ở đâu vậy ạ?” Vậy là hai người cùng cầm ô lên lững thững đi ra bờ ao. Cùng bước dưới tán hoa rực rỡ, lần đầu tiên Takao nhận ra mình cao hơn người phụ nữ một chút, cậu thầm vui mừng, “Có thế chứ.”

Những hạt nước từ dây tử đằng nhỏ xuống vẽ lên mặt ao những vòng sóng loang. Một cảnh tượng khiến người ta liên tưởng tới cảm xúc sâu xa của con người khi tìm được đến với nhau và lan tỏa mãi ra.

“Em muốn thành thợ đóng giày.” Dứt lời, Takao mới nhận thức mình vừa nói gì. “Em biết nghe có vẻ viển vông, nhưng em cũng biết rằng mình thích thiết kế và tạo ra những chiếc giày.”

Nói đến đây, cậu cảm thấy hơi xấu hổ.

“Bây giờ tay nghề đóng giày của em vẫn còn kém. Đương nhiên là thế…”

Không thấy trả lời. Chỉ có tiếng người phụ nữ mưa hít thở thật sâu. Takao bồn chồn ngẩng mặt lên, mắt họ giao nhau. Người phụ nữ vẫn im lặng, chỉ mỉm cười. Takao lại tiếp, “Nếu có thể, em muốn theo nghề nghiệp đó.”

Cậu thì thầm như thể tâm sự với những đóa tử đằng, nhưng cũng mạnh mẽ như lời tuyên ngôn cho những cảm xúc chính cậu cũng chưa từng biết đến, nó vang vọng trong trái tim, một sức nóng dần lan tỏa khắp lồng ngực cậu.

Nếu lúc đó người phụ nữ buông ra những câu như “Ồ, tuyệt quá!” hay “Cố gắng lên nhé!”, chắc mình chẳng biết phải phản ứng thế nào, Takao hồi tưởng. Mình sẽ xấu hổ hoặc hối hận, hoặc tệ hơn là nổi giận đùng đùng. Takao thật lòng vui mừng vì người phụ nữ mưa không phải người như vậy. Việc cô chỉ mỉm cười lại có tính khích lệ hơn bất cứ động thái nào. Kể từ hôm đó, cô không phải là người phụ nữ mang theo cơn mưa nữa, Takao đổi cách gọi thành “người ấy”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro