4.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời nhá nhem, phòng khách lúc này cũng chuyển sang tối mờ. Sau khi uống say sưa, chuyện đã vãn, bầu không khí lười nhác bao trùm căn phòng như khi người ta đã thực hiện hết các quy trình mà họ dự tính. Đúng lúc đó điện thoại của Tiêu Phong đổ chuông, làm anh ta nhẹ nhõm thấy rõ. Yoko lặng lẽ nhìn anh. Tiêu Phong liếc màn hình điện thoại rồi đứng dậy bước vào bếp, đáp lại cuộc gọi bằng giọng khá nhỏ.

“Anh sẽ theo sau, hai người đi đâu đó đi, lên sân thượng cũng được. Bây giờ trên ấy cũng khá thoải mái đấy.” Tiêu Phong lấy tay bịt ống nói, ngoái lại bảo Yoko và ném cho cậu một chiếc chìa khóa.

“Sân thượng có vẻ cũng được chị nhỉ.” Takao quay sang nói với Yoko, tâm trạng nặng nề như vừa bị đuổi ra khỏi nhà. Mở cánh cửa bị khóa ở cuối cầu thang, đi khoảng hai mươi mét, một không gian ngập ánh chiều tà trải rộng trước mắt họ.

Chẳng thấy Tiêu Phong lên sân thượng. Mười rồi ba mươi phút trôi qua, mặt trời lặn dần, nấp sau những đám mấy rồi lại ló ra ở thấp hơn, cuối cùng thì khuất hẳn dưới đường chân trời. Bóng hình thành phố cũng thay đổi theo, Yoko đang phì phèo điếu thuốc, lưng quay lại Takao. Takao vừa nhìn cô vừa nghĩ ngợi. Có lẽ nào, chính vì không muốn để Yoko phải đợi chờ một mình lúc này mà Tiêu Phong đã gọi cậu sang. Nhưng Takao cũng không biết mình nên nói chuyện gì với Yoko vào lúc này, đành tựa lưng vào tường, để mặc kệ như vậy. Sân thượng đúng là nơi khiến tâm trạng con người tốt hơn. Nó giống như một thành bể bơi không bao quanh bể bơi. Xung quanh ít nhà cao tầng nên tầm nhìn của Takao cứ thế mở rộng ra mãi. Cậu nhìn lên trời, ngắm màu sắc đặc trưng của vòm không một chiều quang đãng trong mùa mưa. Nền trời phía tây ánh lên màu cam trong suốt giống sashimi cá hồi, càng xa mặt trời thì càng chuyển màu cho đến khi thành tím nho. Khi hoàng hôn lụi tắt, tím nho lại đổi thành màu xanh thẫm.

“Cái tên Tiêu Phong ấy mà…”

Nghe tiếng Yoko từ đằng sau vọng tới, Takao ngồi thẳng người dậy. Yoko đang đứng quay lưng về phía cậu, lặng ngắm vùng trời phía đông.

“Có nghĩa là ‘ngọn núi lúc chiều tà’, phải không?”

Takao đứng thẳng dậy, dõi theo ánh mắt Yoko về phía những công trình cao tầng ở khu tây Shinjuku. Có một tòa nhà văn phòng mới chẳng biết tên là gì, đường nét quen thuộc cao trên 200 mét hiện ra ở giữa và bên trên các tòa nhà khác. Ở khu vực đó còn có cơ quan hành chính của thành phố, có nóc tam giác của khách sạn Park Hyatt, có tòa nhà Sumitomo, có tòa nhà Nomura và một học viện thời trang mang hình kén tằm. Chỉ có một phía chúng còn tắm trong ánh chiều và phơn phớt sắc cam, còn bên chân chúng, đường phố đã chìm trong màu xanh u minh.

“Những tòa nhà đó trông giống vách núi quá. Trong quãng đời sau này, nếu còn ngắm nhà cao tầng lúc hoàng hôn, hẳn chị sẽ nhớ đến hai chữ Tiêu Phong.”

Yoko cứ đứng quay lưng về phía Takao mà nói với cái giọng không rõ cảm xúc là gì. Rồi cô quay quay nhìn Takao, nở một nụ cười mếu máo như của đứa trẻ đi lạc.

Takao, em kể về người mà em thích đi.”

Chẳng hiểu sao Takao suy nghĩ rất nghiêm túc, và thấy lúc này cần phải nói thật lòng.

“Em chưa chính thức hẹn hò với ai cả. Nhưng có người mà em nghĩ là em đã thích.”

Yoko mỉm cười dịu dàng hơn. Diềm ren rủ trên đùi bay nhè nhẹ trong gió.

“Rồi sao nữa?”

Takao nghe có gì nghèn nghẹn trong giọng Yoko.

“Gần đây, em trốn học vào những buổi sáng trời mưa và đến công viên để cả hai cùng ăn cơm hộp. Vì thế sáng nào em cũng chuẩn bị hộp cơm thật đầy thức ăn.”

“Vậy sao? Cô ấy là người thế nào?”

Takao ngẫm nghĩ một lúc.

“Là người ăn uống không khéo ạ. Cô ấy làm rơi lả tả nhân bánh mì kẹp, cách cầm đũa cũng tệ lắm, em thấy có lần cô ấy ăn mơ muối mà nước dãi ứa cả ra, còn uống bia với đồ nhắm là sô cô la nữa.”

Yoko nheo mắt như thể nhìn phải thứ gì đó chói lắm. Cô đứng ở chỗ tối, núi non đằng xa phía sau thì lại sáng rực lên.

“Nghe chừng rất tuyệt.”

“Có thể. Nhưng em cũng không rõ lắm.”

Tiêu Phong xuất hiện trên tầng thượng lúc trời không còn tím nho, cũng không còn cả xanh thẫm, mà chuyển sang đỏ đục do ánh đèn thành phố hắt ngược lên. Takao tỏ lời cảm ơn vì bữa ăn, để Yoko ở lại và ra về trước. Dù cảm thấy nên nói một điều gì đó với bọn họ nhưng không biết diễn đạt thế nào cho mạch lạc nên cuối cùng cậu quyết định im lặng. Thôi, thế cũng được, sau này mình sẽ nói vậy. Thay lời cảm ơn cho hôm nay, lần tới mình sẽ mời hai người họ đến nhà. Dù không được khéo tay như Tiêu Phong nhưng mình sẽ chuẩn bị rượu và nấu món Nhật. Takao tự nhủ trong lúc cất bước trên đường Yamanote đông như mắc cửi để tới nhà ga. Nhưng không ngờ hôm đó là lần cuối cậu gặp Tiêu Phong và Yoko. Vài ngày sau, Tiêu Phong về nước. Takao biết tin nhờ mail Tiêu Phong gửi từ Thượng Hải. Anh ta viết, “Nhất định sẽ gặp lại.” Takao không hỏi địa chỉ liên lạc của Yoko. Tiêu Phong đi rồi, cậu cũng không qua lại gì với cô ấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro