4.6 Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hễ hồi tưởng thời cấp hai, lúc tự quyết định sẽ trưởng thành trong vòng ba năm, Takao lại thấy mình ngốc nghếch. Thế gian này không đơn giản như vậy, con người cũng không dễ điều khiển bản thân mình như vậy. Trưởng thành, suy đến cùng cũng chính là ví dụ cho việc điều khiển được bản thân mình.

Dù vậy, mình vẫn muốn nhanh chóng trở thành một con người mạnh mẽ hơn.

Dưới mái hiên, Takao vừa lắng nghe mưa rơi vừa vẽ vào quyển vở những mẫu thiết kế giày.

Mình muốn trở thành con người luôn biết nghĩ cho những người quan trọng trong đời mình, dịu dàng và mạnh mẽ, để đến một ngày nào đo dù phải đứng lại đơn độc mình cũng sẽ không suy sụp mà bình thản chấp nhận, không bao giờ ngã gục, mình muốn sống với sức mạnh như thế. Takao lặp đi lặp lại suy nghĩ ấy, bàn tay vẫn đều đặn vạch những nét bút mới.

Tiếng bước chân xào xạo trên đất ấm lan tới gần. Biết người ấy đã đến, Takao ngẩng mặt lên. Cậu nhìn thấy dáng người mảnh khảnh trong bộ vest, tay cầm chiếc ô màu cam đang dừng phía bên kia tán lá phong.

"Chào buổi sáng. Tưởng hôm nay chị không đến."

Gương mặt xinh đẹp ngày thường hôm nay lại nhuốm chút phiền muộn, thấy thế Takao lại muốn trêu ghẹo thêm một chút.

"Thế mà chị vẫn chưa bị sa thải cơ đấy."

Người ấy mỉm cười nhẹ nhàng, gập ô lại và bước vào hiên. Thôi được, Takao quay lại với quyển vở của mình.

"Tuyệt quá. Đây là mẫu thiết kế giày à?"

Tiếng người ấy đột nhiên vang lên sau lưng cậu. Chẳng biết từ lúc nào cô ấy đã đến đằng sau và ngó vào những mẫu thiết kế cậu đang vẽ.

Ôi, cái con người này!

"Ê! Chị đừng có xem!" Takao sập ngay quyển vở lại.

"Không được sao?" Người ấy ngây ngô nghiêng đầu hỏi lại.

"Đây đâu phải là thứ có thể cho người khác xem bừa được chứ."

"Vậy sao?"

"Đúng thế đấy! Chị mau ra kia ngồi đi."

Nói đoạn, cậu phẩy tay ra hiệu xua đuổi. Người ấy chỉ mỉm cười ra vẻ thích thú. Takao thấy bực mình, đồng thời cũng thấy trái tim trong lồng ngực đập liên hồi. Trên những cành cây, chẳng biết là chim bách thanh hay chim bạc má đang hót ríu rít nghe thật vui tai. Người ấy đến và mưa lại càng nặng hạt. Mặt ao ràn rạt mưa rơi, phát ra âm thanh rất đáng yêu.

"Em ăn sáng đây." Takao lấy hộp cơm ra khỏi cặp. Như mọi khi, cậu đã chuẩn bị đủ cho hai người ăn. Và cũng như mọi khi, cậu hỏi người ấy, "Chị có muốn ăn cùng không?"

"Cảm ơn em. Nhưng hôm nay chị có mang theo phần cơm của mình rồi."

Takao bất ngờ với câu trả lời mà cậu không hề nghĩ tới. Sao cơ, vậy là người ấy biết nấu nướng? Cậu buột miệng, lỡ để lộ sự ngạc nhiên của mình, "Tự chị nấu á?"

"Sao nào, thỉnh thoảng chị cũng có nấu ăn chứ." Người ấy đáp lại, giọng pha chút hờn dỗi, những ngón tay trắng muốt lật mở hộp cơm màu hồng. Trong khay đựng nhỏ có hai nắm cơm xấu xí, hai miếng thịt trông giống như hai miếng gà rán thiếu độ giòn, trứng rán, trong đĩa nhựa nhỏ có chứa món xa lát bí đỏ và nui nhưng rất ít. Trông qua thì thấy không ngon lắm, nhưng để trả đũa cho việc vừa bị nhìn trộm cuốn vở, Takao nhanh nhảu cầm đũa lên.

"Vậy thì chúng ta đổi đồ ăn nhé."

Không đợi câu trả lời, cậu đã gắp lấy miếng trứng rán trong hộp cơm của người ấy đưa vào miệng.

"Ấy, từ từ, chị không giỏi nấu...!"

Takao cắn miếng trứng, trong bụng nghĩ thầm giọng người ấy lúc hoảng hốt nghe giống trẻ con thật. Miếng trứng ngọt lịm, Takao tưởng đâu những hạt đường còn lạo xạo trên lưỡi.

"Ôi...!"

Hình như vừa cắn phải sạn. Là... vỏ trứng? Món này... dở ngoài sức tưởng tượng. Takao bắt đầu thấy hối hận vì hành động hấp tấp của mình.

"Chị không tự tin vào chuyện nấu nướng." Người ấy lí nhí phân bua, mặt đỏ bừng, đầu cúi gằm loạt soạt lục tìm thứ gì đó trong túi xách. "Tự làm tự chịu đi."

Người ấy đưa chai nước trà cho Takao. Cậu nhận lấy, uống một ngụm lớn, thở hắt ra và bất ngờ cười lớn.

"Chị vụng đến kinh ngạc luôn." Takao cố gắng khen ngợi.

"Sao chứ!" Người ấy bực mình. Giận rồi! Vậy chắc phải khen thêm một chút.

"Nhưng kể như là ngon rồi. Thử được độ chắc của răng nữa."

"Em đang cố biến chị thành đứa ngốc hả?"

"Em ăn miếng nữa được không?"

"Không được!"

"Không được thật ạ?"

"Không được!"

Gương mặt đang đỏ ửng lên và phản ứng lúc tức giận lẫn giọng nói của người ấy lại càng giống trẻ con hơn nữa.

Đây là lần đầu tiên Takao thấy có người dễ thương đến vậy. Cảm giác như mình vừa tìm thấy một thứ quý giá.

Đó là khi mặt trời lặn vào bóng đổ của những tòa nhà cao tầng, khi đèn tàu điện hắt ra còn rực rỡ hơn ánh sáng ngoài trời.

Đó là khi cậu tìm kiếm một bóng hình thân quen trên tàu tuyến Chuo đang chạy qua ngay bên cạnh, và rồi nó bị tàu tuyến Sobu chạy ngược lại che khuất mất.

Đó là khi cậu đi qua dãy phố kinh doanh buôn bán sầm uất, đột nhiên trông thấy có ngõ nhỏ đang tuôn dài đi mãi dưới đèn đường.

Ngực cậu đau thắt lại như bị ai bóp chặt. Mỗi lần như vậy cậu lại nghĩ, sao không thể gọi tên cảm xúc này nhỉ! Những giây phút như vậy trong một ngày giờ đây đã nhiều đến mức chẳng đếm xuể. Trước khi tình cờ gặp được người ấy, cậu có như thế này? Trước khi biết được con người ta rồi sẽ đột nhiên biến mất, liệu cậu có giống thế này? Cứ tiếp tục thế này liệu bản thân cậu sẽ ra sao? Càng nghĩ, Takao càng không hiểu nổi.

Cậu chỉ hiểu nổi mỗi một điều đơn giản. Cậu muốn làm một đôi giày dành tặng người ấy.

Và một điều nữa, nghe chừng ngốc nghếch nếu nói ra thành lời, đó là cậu đang yêu.

Phía bên kia màn mưa và tán lá phong xanh mướt, người phụ nữ thậm chí cậu còn chẳng biết tên đang mỉm cười nhẹ nhàng vẫy tay. Trông cô như bí mật lớn nhất trên thế gian này.

*

Nở dầy bên ngách cửa
tử đằng
hoa trái mùa
Mà ngập đầy trong mắt
nụ cười em, lạ chưa

- Vạn diệp tập, Quyển 8, Bài 1627

Dịch nghĩa

Hoa tử đằng nở muộn, trong sân nhà tôi, người yêu ơi, mong được nhìn thấy, nụ cười của em.

Hoàn cảnh sáng tác

Bài đầu tiên trong bài thơ Otomo no Yakamochi làm tặng Sakanoue no Iratsume, lấy chủ đề hoa tử đằng nở muộn và những chiếc lá cây đậu chĩa ba đã chuyển màu đỏ.

Bài thơ vì muốn ví vẻ đẹp của người con gái là hiếm có trên đời, giống như vẻ đẹp của hoa tử đằng nở muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro