5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu vườn ánh sáng
nắng nhuộm màu cam

Yukino

Cuối cùng cô cũng lê được đôi chân nặng nề về đến nơi, đưa tay vặn nắm đấm cửa.

Yukino thấy căm ghét bản thân. Tại sao chỉ có đi ra ngoài và trở về căn hộ của mình thôi mà mệt mỏi đến rã rời thế này. Cô tuột đôi giày cao gót khỏi bàn chân đã sưng lên, cởi tất quần thả lại ngay trên sàn, vòng tay qua đầu với xuống lưng tháo khóa áo lót. Cô đặt đống sách nặng trịch vừa mua lên bàn, cố gắng để khỏi phải nhìn thấy căn phòng bừa bộn của mình và bước thẳng đến bên giường. Thế nhưng trong đầu cô những việc phải làm cứ liên tiếp nối nhau xuất hiện.

Ít nhất cô cũng phải dọn đống vỏ lon và chai rỗng trong phòng. Phải vứt hết chỗ kẹo sô cô la đã chảy ở trên sàn. Phải cất đống quần áo đã giặt đang nằm bừa bãi. Phải lau vết dầu ăn cáu bẩn bám lại mặt bếp. Phải tưới nước cho chậu cây cảnh đang bị héo khô kia. Hay chí ít cũng phải tẩy trang trước đã.

Nhưng Yukino chẳng làm bất cứ việc nào trong các việc vừa liệt kê, cô cứ thế thả rơi mình xuống giường. Cơn buồn ngủ chực chờ từ lâu chập chờn tìm đến. Từ ngoài khung cửa sổ lắp mành chống côn trùng vọng vào tiếng xe máy lịch xịch chạy ngang qua. Đâu đó xa xa có tiếng trẻ con khóc. Mùi bữa tối nhà ai đó đang thoang thoảng đâu đây. Cô mở mắt, bầu trời bị đảo ngược lờ mờ hiện ra trong tầm nhìn của cô. Mưa đã tạnh tự bao giờ, màn đêm tím ngắt đang từ từ buông xuống. Một hai ánh sao lẻ loi nhấp nháy giữa trời.

“Liệu ngày mai trời có mưa không?” Yukino nghĩ mà như đang thầm cầu nguyện.

Khi nhắm mắt lại, cô tưởng chừng vẫn nghe thấy tiếng mưa rơi. Muôn vàn hạt mưa đang gõ lanh canh xuống mái hiên nơi khu vườn kiểu Nhật.

Tách, tí tách, tách, tách, lộp bộp, tách.

Âm thanh chẳng có phách nhịp đó hòa cùng tiếng quạ kêu đằng xa, tiếng ríu rít vui tai của chim rừng và tiếng mặt đất đang hút lấy từng hạt nước. Hôm nay, lẫn trong tất cả những âm thanh đó là nhịp thở đều đều.

Khi tiếng thở khe khẽ ấy chạm đến tai cô, Yukino rời mắt khỏi quyển sách và ngẩng lên, cô nhận ra cậu thiếu niên đang ngủ.

Cô thậm chí chưa biết tên cậu, mới nhìn thấy cậu trong mỗi bộ đồng phục học sinh và cũng chỉ gặp nhau vào những sáng trời mưa. Cậu vừa hí hoáy vẽ trong vở kia mà. Có lẽ bị thiếu ngủ chăng, thức muộn để học hay là để làm giày? Đầu cậu ngả vào chiếc cột chống bên cạnh, ngực khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Lần đầu tiên Yukino nhận ra cậu có hàng lông mi khá dài, làn da bóng lên dưới ánh sáng, phần miệng và cằm nhẵn nhụi sạch sẽ, môi he hé mở. Đôi tai lộ hẳn ra, đẹp như tạc. Trẻ quá! Yukino thầm vui vì được ngắm nhìn cậu thỏa thích dưới mái hiên bé nhỏ này, khi chỉ có hai người ngồi đây.

Đưa mắt xuống cổ cậu bé, Yukino nhớ lại và cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu đã ăn béng món trứng rán tệ hại của cô. Do đập quả trứng quá vụng về rồi lại không thể lọc hết vụn vỏ ra được, cuối cùng vỏ trứng vẫn sót lại trong đó. Một món ăn xấu xí và dở òm. Nhưng hay hay! Nhớ lại, cô nhoẻn miệng cười. Thực ra, cô đã rất vui. Lâu lắm rồi cô mới tự nhiên thoải mái đến thế.

Vậy thì chúng ta đổi đồ ăn nhé!

Tự làm tự chịu đi.

Chị vụng đến kinh ngạc luôn

Em đang cố biến chị thành đứa ngốc đấy à?

Những câu thoại hay thấy trên các bộ phim truyền hình học đường đó khiến cô vui vẻ. Cô nhận ra đầu ngón tay lúc nào cũng lạnh buốt của mình bỗng dưng đang ấm lên.

Cùng với niềm hân hoan, trong lòng Yukino vẫn nhen lên cảm giác tội lỗi. Cô đã thích thú tận hưởng thời gian bên một học sinh trốn học, để mình chìm đắm trong vai trò người trú mưa. Cô cố tình không hỏi tên cậu bé, thay vào đó mua tặng cậu cốc cà phê, rồi được cậu mời ăn cơm trưa, lắng nghe ước mơ của cậu, chẳng nói gì về mình, dần dần cô biết nhiều hơn về cậu bé đó. Cô biết mình không nên làm thế này. Tình hình không tốt cho cả hai. Cô phải thay đổi. Cô hiểu rất rõ. Tuy nhiên…

Tuy nhiên, chỉ cần một chút nữa. Nếu được cô mong khoảng thời gian này sẽ kéo dài thêm chút nữa.

Cô nhìn gương mặt cậu thiếu niên. Cậu vẫn đang ngủ. Không phải gà gật mà là một giấc ngủ say. Ngủ say được như vậy ở một mái hiên thế này. Yukino vừa ngạc nhiên lại vừa ghen tị. Bởi đối với cô nghỉ ngơi hay ngủ cũng cần phải có năng lượng. Thậm chí để leo lên tàu điện, tẩy trang hay ăn uống cô cũng cần huy động một nguồn năng lượng nào đó trong người. Hồi còn bằng tuổi cậu bé này mình cũng tràn đầy thứ năng lượng đó, Yukino thầm nghĩ. Bây giờ thì sao?

Này, cảm thấy tôi thế nào? Yukino thầm hỏi.

“Trông tôi có ổn không?”

Cô khẽ bật ra thành tiếng. Trước khi câu hỏi kịp đến tai cậu thiếu niên, nó đã lẫn vào màn mưa và tan đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro