5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy là nghỉ hè xong mới làm thủ tục nghỉ việc hả? Có gì anh sẽ nói với cấp trên cho.”

“Em xin lỗi, mình đã chia tay rồi mà em còn làm phiền thế này.” Yukino đáp, lại đổi tay cầm điện thoại. Hơn hai tháng nay cô không ló mặt đến văn phòng, cấp trên cũng tế nhị đối xử như thể cô đang nghỉ dưỡng bệnh. Nếu làm việc cho tư nhân thì chắc cô đã bị phạt nghiêm khắc hơn, nhưng cô vẫn đang bám víu lấy chế độ dễ dãi dành cho công nhân viên chức và dựa dẫm vào sự quan tâm của người bạn trai cũ. Bản thân thì hiểu rõ mình không thể để tình trạng này tiếp diễn lâu hơn được nữa.

“Vậy là tốt quá rồi nhỉ!”

“Sao cơ?”

Tốt quá? Với tình trạng như thế này? Có gì tốt sao? Cảm giác hờn giận người bạn trai cũ trào lên trong cô. Anh ta vẫn nói với giọng vô tư.

“Thật tốt vì em đã gặp được bà lão đó.”

Yukino chưa hiểu cuộc hội thoại đang đi về đâu.

“Ai cơ ạ?”

“Còn ai nữa nào… Người em gặp ở công viên, người mang cơm hộp đến mời em cùng ăn đó. Xem ra nó giúp cả hai đều bớt căng thẳng hơn, em nhỉ?”

Yukino nghe có tiếng một chiếc ô tô chạy qua. Chắc đang ở nhà người khác, chứ nếu ở căn hộ trông ra đường Kanbachi của anh ta thì không thể ít ô tô như thế được. Anh đang ăn cơm tối trong căn hộ của một phụ nữ cô không quen biết. Sau bữa ăn anh nói với cô ấy là cần gọi điện bàn chuyện công việc và cầm điện thoại ra ngoài ban công. Vừa nói chuyện vừa khéo léo rút ra một điếu thuốc lá ngậm vào miệng. Cảnh tượng hiện ra trước mắt cô rõ như ban ngày, thậm chí chính cô cũng bất ngờ vì mình hình dung ra được. Không! Giờ này anh ta có ở đâu với ai thì cũng là tự do cá nhân. Chính mình mới là kẻ đã quên bẵng những lời dối trá tự nói lúc trước. “Gần đây em hay gặp một bà lão ở công viên. Chúng em dần dần nói chuyện với nhau nhiều hơn, dạo này bà ấy mang cơm hộp đến và chia cho em nữa. Nó ngon lắm.”

“Vậy em nghỉ ngơi đi nhé.” Cuối cùng, anh dịu dàng tạm biệt và cúp máy.

Yukino từ từ buông điện thoại xuống.

Tuy đã quyết định, nhưng bây giờ…

Công việc đó, cô đã yêu thích nó đến thế, ngưỡng mộ nó đến thế, cô đã nỗ lực biết bao, và chính cô cũng thấy mình hợp với nó.

Tại sao?

Hình ảnh cậu thiếu niên chợt hiện lên.

”… Mình, chỉ toàn là dối trá.”

Gục mặt xuống hai đầu gối, Yukino khẽ thì thầm.

Chẳng có dấu hiệu gì báo trước, nhưng cô có cảm giác ngày này rồi sẽ đến. Trong một tháng gần đây, linh cảm về nó càng lúc càng rõ rệt.

Ngày hôm đó trở thành một ngày không thể quên với Yukino. Một ngày tượng trưng cho biết bao khả năng đẹp đẽ, một ngày của những điều rực rỡ, những điều trong lành, những điều đáng trân trọng. Có lẽ suốt cả đời này có lẽ sẽ không bao giờ quên được, đó là một dư âm hòa lẫn giữa ngọt ngào và đau đớn.

Chuông báo thức reo lên.

Trước khi mở mắt, cô thầm cầu cho trời mưa. Tự nhủ tiếng mưa rơi ngoài kia không phải là tưởng tượng, cô từ từ mở mắt ra.

Mưa!

Cô thì thầm như tự động viên mình. Kỳ lạ thay, không đau đầu, không buồn nôn cũng không còn cảm giác rã rời. Cô nhấc mình khỏi giường và lắng nghe tiếng mưa một lúc. Cô cảm nhận độ ẩm trong phòng qua mái tóc của mình. Chẳng biết tự bao giờ cô đã thích tất cả những thứ có liên quan đến mưa. Lý do thì cô hiểu rõ nhưng nhất quyết không nói điều đó thành lời.

Cô lấy dây chun buộc tóc mái lên rồi thoa phấn nền, tô chút son nhạt màu. Cô xỏ tay vào chiếc áo màu trắng ngà mới giặt, mặc quần âu màu xanh thẫm, đeo thắt lưng bản nhỏ và xức chút nước hoa vào cổ tay. Cô nhìn mình trong gương treo ở hành lang một lần nữa. Cô tự hỏi, với vẻ ngoài này trông cô khoảng bao nhiêu tuổi. Nói chưa đến hai mươi lăm liệu có ai tin không? Cô bỗng thấy mình thật ngốc khi đứng trước gương ngắm nghía và băn khoăn quá nhiều về chuyện tuổi tác. Rồi cô lấy ô và bước ra ngoài.

Hòa vào dòng người đổ về nhà ga, Yukino xác định rằng hôm nay cô cũng không lên tàu điện được. Quả nhiên là như thế. Cô nhìn theo chuyến tàu tuyến Sobu một lúc rồi đi về hướng công viên có khu vườn kiểu Nhật, về hiên hóng mát ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro