5.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị…” Yukino bỗng nhiên cất lời, cậu thiếu niên ngẩng mặt lên nhìn cô. “Chẳng biết tự lúc nào, những bước đi không còn suôn sẻ nữa.”

Cậu thiếu niên nhìn Yukino với gương mặt bối rối.

“Chị đang nói về chuyện công việc ạ?”

“Ừ… Còn nhiều chuyện khác nữa, cũng vậy…”

Cậu thiếu niên không nói lời nào, suốt một lúc lâu chỉ có tiếng chim chìa vôi hót, rồi cậu khẽ mỉm cười. Yukino đã thấy khoảnh khắc đó. Cậu thiếu niên vẫn im lặng cúi xuống tay mình. Tiếng bút chì lướt trên mặt giấy lẫn vào màn mưa.

Nơi đây cứ như khu vườn ánh sáng vậy. Yukino nghĩ thầm, nhìn ra cơn mưa lấp lánh ngoài trời.

Mình đang đánh mất điều gì đó để có được điều gì khác. Hay có khi chẳng được điều gì, nhưng lại đánh mất ai đó, chưa chừng bây giờ mình đã đánh mất ngay cả bản thân rồi.

Yukino còn nhớ chiều mưa ẩm ướt ấy, vòm trời và vầng dương đều đang khuất dạng sau tầng mây dày đặc, cô cầm ô bước ra cổng công viên và ngẫm nghĩ như vậy. Xác ve bám lại trên những cành cây đã ướt đẫm nước mưa. Còn một thời gian đệm ngắn ngủi nữa thì mùa hè mới thật sự đến cùng với tiếng ve râm ran.

Bởi thế đây là khoảng thời gian hoàn hảo nhất.

Trong quãng đời sau này của mình, Yukino vẫn luôn nhớ về những ngày cô đã trải qua dưới mái hiên này. Đó là thời gian chưa có điều gì thực sự bắt đầu nhưng cũng không phải là trống rỗng vì có một điều gì đó vẫn chưa kết thúc. Đó là khoảng thời gian tươi tắn không bao giờ quay trở lại lần nữa, chất chứa trong nó mới chỉ là những khả năng, đơn thuần và đẹp đẽ. Nếu được trời cho quay lại một ngày trong cuộc đời mình, cô nhất định sẽ chọn cái ngày đứng trên ghế ấy.

Và linh cảm của cô là đúng, về sau Yukino đã biết điều đó, linh cảm rằng cô đang đánh mất một điều gì hay đang để ai đó tuột khỏi tay. Nói cách khác, quãng thời gian dưới mái hiên đúng là thời gian đẹp nhất, trong cuộc đời cô, và với sự bền vững không ai – dẫu là thần linh hay đế vương – xâm nhập được, thời gian ấy mãi mãi sưởi ấm cho cuộc đời phía trước của Yukino.

Ve kêu  râm ran đêm ngày.

Chín năm trước khi mới đến Tokyo có rất nhiều điều khiến Yukino bất ngờ, tiếng ve kêu chính là một trong số đó. Về cơ bản thì đây chỉ là một trong rất nhiều âm thanh khác của tự nhiên, như tiếng chim, tiếng gió, tiếng các dòng sông hay những con sóng. Nhưng ở Tokyo, tưởng chừng phải đến muôn ngàn con ve đồng loạt kêu lên, tạo nên một âm thanh gần như náo loạn, nuốt chửng các âm thanh khác. Thành ra chim chìa vôi có hót lần nữa thì cô cũng không nghe thấy được.

Sau ngày có thông báo mùa mưa vùng Kanto sẽ kết thúc muộn hơn mọi năm vài hôm thì những cơn mưa đột nhiên ngừng hết cả lại, tưởng như ai đó vừa ngắt công tắc. Gần như cùng lúc, các trường học bắt đầu vào kỳ nghỉ hè, cậu thiếu niên không còn đến hiên nữa. Yukino nhớ lại những lời cậu nói, “Em đã quyết định là chỉ trốn học vào buổi sáng những hôm trời mưa thôi.” Cô vẫn còn nhớ rõ lúc đó mình đã mỉm cười nghĩ đúng là một cậu bé nghiêm túc nửa vời, nhưng giờ đây cô nhận ra tâm trạng mình buồn bã như thấy một lời hẹn ước đã bị phá vỡ. Cô vẫn biết thật vô lý khi mang trong mình cảm xúc giống như lúc đứa bạn thân của mình kết thân với một người khác, nhưng cô không còn nơi nào để đi nữa, thành thử cả những ngày trời nắng Yukino vẫn tiếp tục đến hiên.

Hôm nay cũng vậy, Yukino đến ngồi dưới mái hiên từ sáng, trong nắng chói chang. Đang kỳ nghỉ hè nên cô cũng không mặc vest mà mặc chiếc áo cộc tay màu trắng, khoác ngoài một chiếc áo mỏng màu xanh nước biển, mặc chiếc váy xòe màu xanh lục và đi đôi xăng đan đế xuồng. Buổi sáng một ngày nắng đẹp, ngạc nhiên thay có khá nhiều khách đến thăm khu vườn. Những người khách nước ngoài giương cao máy ảnh lên chụp, một nhóm người cao tuổi cầm sổ ký họa, những cặp đôi tầm tuổi trung niên khoác tay nhau bước đi với vẻ thanh lịch. Yukino ngồi một mình dưới mái hiên, mắt dán vào quyển sách, tự nhủ vô vàn lần rằng cô ngồi đây không phải để đợi ai mà là để đọc sách, và cố gắng tạo ra không khí như vậy cho mình. “Như thế này là tốt nhất. Đúng vậy, cậu ấy không còn trốn học nữa, đó là điều tốt nhất.” Cô cố nắn chỉnh tâm trạng nhưng ý nghĩ “Sự thật không phải như vậy” lại dần dà xâm chiếm trái tim. Thật ra, mình…

"Mình đã không muốn mùa mưa kết thúc.”

Vừa thử để suy nghĩ bật thành tiếng thì đầu đã nóng hầm hập như sốt. “Không được, không được, không được, mình không được phép nghĩ như thế!” Cô hốt hoảng chúi mắt vào quyển sách đang đặt trên đầu gối. “Mình đang tận hưởng niềm vui đọc sách.”

Cô cố gắng tập trung vào những con chữ nối liền nhau.

Trước mặt là cánh đồng tuyệt đẹp đang sáng lên trong nắng hè, ngọn gió trong lành vi vút thổi, thế nhưng trong lòng Nukata chỉ toàn trống rỗng, không có nắng, không có gió. Niềm vui tan biến, lấp đầy nàng là nỗi bất an và nỗi cô đơn vô phương cứu chữa.

Làm ơn thôi đi!

Suýt chút nữa thì cô hét lên thành lời. Chẳng vì lý do gì đặc biệt, tự nhiên cô cầm lấy cuốn Công chúa Nukata22 của Inoue Yasushi23 vẫn để suốt trên giá sách bấy lâu nay.

Câu chuyện kể về cuộc đời bi kịch của công chúa Nukata, một người có tài ngâm thơ ca trong cung điện rất được Thiên hoàng sủng ái. Lần đầu tiên cô đọc cuốn sách này là năm mười lăm tuổi. Hồi đó phân đoạn mà cô thích nhất là lúc nữ chính bước đi một mình trên cánh đồng hoa murasaki24. Sau đoạn này có một khổ thơ nổi tiếng và cực kỳ lãng mạn. Thời còn đi học cô chỉ đọc cuốn sách một cách đơn thuần với tâm trạng khấp khởi, còn giờ đây thật lạ lùng là chi tiết đều như thấm vào người cô. Tâm trạng ấy đeo đẳng mãi từ nãy đến giờ làm cô không thể nào tập trung vào việc đọc sách được.

Bỗng có tiếng chân, Yukino ngẩng lên theo phản xạ cùng nụ cười trên môi.

“Công viên này rộng quá nhỉ!”

“Ừ. Không tin được là nó lại nằm ở Shinjuku.”

Một cặp đôi khoảng tầm trên dưới hai mươi tuổi mặc quần áo thể thao nắm tay nhau bước về phía cô. Bầu không khí yêu thương và thân thiết giữa hai người khi họ dạo bộ dưới tán cây trông thật khỏe khoắn và rạng rỡ, Yukino cảm thấy nỗi thất vọng, cô nheo mắt lại.

“Xin lỗi.”

Yukino đứng lên khỏi ghế, nhường chỗ cho hai người. Người phụ nữ dáng thể thao khỏe mạnh cúi đầu cảm ơn, Yukino mỉm cười đáp lễ rồi ngồi xuống một đầu ghế, lại mở cuốn sách ra, đoạn hội thoại giữa họ lọt vào tai cô.

“Chỗ này là vườn kiểu Nhật nhỉ, sau đây mình đi đâu nữa?”

“Khu này có phòng tắm nước nóng, mình đi thử không?”

“Đi!”

“Nhưng nhìn bản đồ thì có vẻ hơi xa. Đi bộ ra được không?”

“Có một đoạn thôi mà, không sao.”

Ánh mắt Yukino máy móc lướt đi trên những hàng chữ.

Nơi này vào những ngày nắng trở nên hoàn toàn xa lại với cô. Nỗi cô đơn dâng ngập lòng Yukino.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro