5.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng cô ngồi dưới mái hiên, buổi chiều cô đi tha thẩn qua Shinjuku, Yoyogi, Harajuku và những con phố bao ngoài công viên, khi đầu ngón chân bắt đầu đau cô vào nghỉ trong một quán cà phê, đợi hết đau cô lại tiếp tục đi, cứ như thế cô đã sống qua những ngày hè dài đằng đẵng, qua cả tháng Tám. Giả vờ đọc sách, bước đi trên mặt đường nhựa cứng, uống cốc cà phê với kem còn đang ấm, biết bao lần cô tự hỏi, “Có ai ở đó không?” Có ai muốn gặp cô không? Có ai đột nhiên liên lạc với cô không? Yukino ngẩn ngơ nghĩ, ngón tay lướt trên danh mục điện thoại. Lần trước Eri có gọi điện cho cô nhưng con cô ấy còn nhỏ quá chắc khó mà ra ngoài. Marui bỏ việc rồi thì phải, nhưng cứ gọi điện gạ người mới kết hôn đi chơi với mình thì không được hay cho lắm. Các bạn học cấp ba đang có mặt ở Tokyo, các bạn hồi đại học, bạn của bạn, người yêu thời còn đi học, những người con trai không trở thành người yêu dù cũng đã từng ăn tối cùng nhau mấy bận, những cô gái hợp tính với cô trong thời gian thực tập, đồng nghiệp… Ngay Yukino cũng phải bất ngờ vì danh bạ điện thoại của mình có nhiều người đến vậy.

Lâu rồi không liên lạc với cậu. Thời tiết nắng nóng vẫn tiếp diễn, phía cậu có gì thay đổi nhiều không. Hôm nay và ngày mai mình được nghỉ nên nếu có thời gian rảnh cậu có muốn đi uống trà với mình không? Xin lỗi vì đề nghị đường đột quá, nếu đang bận thì cho mình xin lỗi nhé.

Yukino soạn một tin nhắn mà chẳng có địa chỉ người nhận. Không được rồi. Mình muốn gặp một ai đó, nhưng không biết nên gặp ai đây. Mình không biết có ai trên đời muốn gặp mình không. Có sẵn lòng đến gặp mình mà chẳng cần đến lý do không. Dường như chẳng có ai mà mình có thể gọi là bạn được. Nói không chừng mọi người trong xã hội đều như thế cả. Yukino tự an ủi, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác tuyệt vọng.

Khi hoàng hôn buông xuống, Yukino hòa vào dòng người tan tầm, ghé siêu thị mua thực phẩm cho bữa tối rồi đi như kéo lê cái chân mỏi nhừ của mình về căn hộ. Không thèm rửa mặt cô cứ thế đổ người xuống giường, nằm chờ cho cảm giác mỏi mệt tan đi. Cuối cùng khi thấy mình có thể cử động được, cô từ từ ngồi dậy, tẩy trang, thay quần áo, nấu bữa tối trong căn bếp ngổn ngang. Một bát cháo với nhiều rau củ thái nhỏ, một bát udon hoặc là cơm thịt và trứng gà cũng được, một món nào đó tốt cho tiêu hóa, cô sẽ ngồi ăn ở sofa. Dù không ngon lắm nhưng ít nhất cô vẫn cảm nhận được mùi vị. Cô coi đây là thứ duy nhất mà cậu thiếu niên đã để lại cho cô.

Cơn gió cuốn theo hương mùa hè lùa vào qua khung cửa sổ gắn mành chắn côn trùng. Gió lướt qua kẽ ngón chân cô…

Kể từ ngày hôm đó, bàn chân đã trở thành một bộ phận đặc biệt trên cơ thể Yukino. Cô chạm vào ngón chân cái. Nỗi đau ngọt ngào nhói lên, chạy từ đầu ngón chân tới hông rồi lan ra khắp người. Cả cảm giác này nữa cũng là do cậu để lại cho cô. Cậu thiếu niên như được bao bọc trong màu xanh lá dưới nắng ấy, đã đem lại cho cô bao thay đổi to lớn chỉ trong vòng một tháng. Thật đáng ngạc nhiên!

Ánh sáng trong quán bar tối tăm mù mờ đến thế này sao!

Nhâm nhi lại vị cay sè của ly Salty-Dog, Yukino thấy mình như con thú nhỏ đang dè dặt đưa tay cầm lấy hạt đậu lai, vừa ngắm nhìn hàng dài chai thủy tinh xếp trên giá phía sau quầy vừa lần tìm trong ký ức. Cô không biết quá nhiều quán bar nhưng tất cả đều sáng sủa hơn nơi này. Hay tại cô ngồi đây một mình nên mới cảm thấy như vậy.

Cô chưa bao giờ bận tâm phân tích những phụ nữ uống rượu một mình trong quán bar, bản thân cô cũng chưa vào quán bar một mình bao giờ. Đơn giản là vì cô chưa từng có cơ hội đó. Trước đây mỗi khi uống rượu ở bên ngoài cô thường đi cùng bạn hoặc người yêu hoặc đồng nghiệp.

Yukino ra chiều quen thuộc với nơi này lắm rồi, nhưng thực tế lòng cô đầy lo lắng thấp thỏm, cô ngồi vắt chân trên chiếc ghế đẩu cao chót vót. Trước tiên uống chút bia Hoegaarden White có trong menu, tiếp đến là ly cocktail đào trắng, lúc này cô đã uống gần hết ly Salty-Dog. Quán không có khung cửa sổ nào mở ra một phong cảnh đáng để ngắm nhìn, ánh sáng không đủ để đọc sách, cô cũng không có hứng thú với chương trình thể thao được truyền trực tiếp trên màn hình ti vi đã tắt tiếng của quán, thành thử ngoài uống rượu ra Yukino không còn việc gì để làm. Mất thời gian đắn đo mãi cô mới bước vào đây thì không thể nào rời khỏi quán bar này sớm hơn thời gian một tiết học được. Cô tự nhắc đi nhắc lại với mình. Bởi thế, cầm ly Salty-Dog như thể nó là chút nước ngon lành còn sót lại trong cơn khát lúc hiểm nguy, cô nhấp từng chút một.

Trước khi đi ngủ , Yukino định uống bia nhưng mở tủ lạnh ra thì thấy không còn lấy một lon. Cô để cửa tủ mở một lúc và suy nghĩ xem mình phải làm gì. Đã tắm rửa xong. Chỉ mặc chiếc áo phông cộc tay và quần đùi. Không thể ra ngoài trong bộ dạng này được. Nhưng rồi cô đóng cửa tủ lại và hạ chút quyết tâm. Vì ngay lúc này cô muốn uống bia. Cô lại tròng vào người chiếc váy liền màu xanh lục nhạt, mau lẹ quệt một chút son dưỡng, cầm lấy chiếc túi nhỏ bằng mây đan và bước ra ngoài.

Rời chiếc thang máy cũ kỹ của tòa nhà và ra đến con đường bao quanh ngoài công viên, tiếp xúc bầu không khí ban đêm cô mới biết căn hộ độc thân của mình ngột ngạt đến thế nào. Ở bên ngoài, cô nhận ra mình cần một ai đó để nói chuyện, ai cũng được, thậm chí gặp ở quầy tính tiền trong cửa hàng tiện lợi cũng được.

Phía xa tít trên con đường vắng người và xe đi lại, bảng hiệu xanh của cửa hàng tiện lợi sáng lên trơ trọi. Yukino chầm chậm tiến về phía ánh sáng. Cô lắng nghe tiếng vọng đều đều từ đôi xăng đan của mình, bất chợt nhìn sang ngang, thấy phía cuối con ngõ vắng bóng người bập bùng ánh sáng màu cam. Yukino rẽ vào con ngõ như thể bị thôi miên, tự hỏi nơi đây mở hàng quán từ bao giờ.

Đó là một quán bar. Phía dưới ánh đèn đường màu cam, lọt thỏm giữa hai tòa nhà cao tầng là bảng thực đơn nho nhỏ của quán. Cô không hay vào quán bar nhưng cô nhớ được hương vị phức tạp và tao nhã của các món đồ uống pha chế, khác hẳn những lon bia. Cô ngắm nhìn quán, hơi lưỡng lự không biết làm gì và vượt qua nó, nhưng rồi cô nghĩ lại và quay bước, chầm chậm đi qua thực đơn đặt ngoài quán. Chần chừ mãi rồi cũng sắp vượt qua lần nữa. Bỗng một người phụ nữ dắt theo một con chó đi ngược lại cô, ánh mắt lộ rõ nghi hoặc. Như bị buộc phải lựa chọn, Yukino quyết tâm bước xuống cầu thang phía bên cạnh tấm bảng ghi thực đơn, cuối cùng đẩy cánh cửa sắt nặng trĩu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro