5.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người quyết định đổi chỗ và đi uống thêm một lúc nữa theo lời đề nghị của người đàn ông. Do quanh khu này không có nhiều quán nên cả hai leo lên taxi. Ngắm nhìn đèn đường Aoyama lướt qua ngoài cửa sổ xe, Yukino mơ màng trong hơi men, có lẽ những cuộc gặp gỡ giữa mọi người thường diễn ra thế này chăng. Không phải ở nơi làm việc hay trường học, cũng không phải nhờ ai đó giới thiệu, tất cả những người trưởng thành và tự lập đều đơn độc trong hành động và rồi tự nhiên gặp một ai đó. Và cứ thế tự mở rộng thế giới của mình. Yukino cảm thấy cuối cùng mình cũng đã trưởng thành, đã chạm được vào quy tắc của thế giới này.

Đi qua nhà ga Shibuya đã đóng cửa, hai người xuống xe, đi bên nhau một lúc. Hơi ẩm trong không khí đêm hè và hơi men đang làm nóng hai má cô đều thật dễ chịu. Đã mấy lần mu bàn tay phải của cô đụng vào cánh tay người đàn ông bảnh bao. Trước đây, lâu lắm rồi, cô cũng từng sóng vai một người nào đó thả bước trên đường phố Shibuya vào đêm hôm thế này.

Đột nhiên người đàn ông nắm lấy tay cô. Yukino không hề hoảng hốt vì đây là chuyện cô đã lường trước, nhưng cô cũng thấy bất ngờ vì chẳng biết tự lúc nào hai người họ đã dừng chân ở dãy nhà nghỉ dốc Dogen. Cô bất thần nhớ lại cảm giác thư giãn và lười biếng khi nằm bên một ai đó. Người đàn ông bảnh bao nói như thì thầm, “Nghỉ ngơi một chút chứ!” Yukino khẽ bật cười vì thấy câu nói ấy ngộ nghĩnh như lấy nguyên từ trong phim truyền hình hay một bộ truyện tranh nào đó. Có lẽ người đàn ông bảnh bao cho rằng nụ cười của cô là câu trả lời, anh ta vòng tay qua vai Yukino khẽ đẩy cô đi qua cánh cửa vào khách sạn. Yukino cứ thế bước đi. Cánh cửa tự động lờ mờ mở ra, hơi lạnh từ máy điều hòa chạm vào da mặt cô, Yukino lặng lẽ cúi mặt xuống. Lúc đó lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi giày của người đàn ông bảnh bao. Mũi giày nhòn nhọn bóng loáng, thân giày có họa tiết giả da cá sấu, rắn hoặc một loại bò sát nào đó. Như được xé toang ký ức, Yukino đột nhiên nhớ đến đôi giày của cậu thiếu niên. Hình ảnh đôi giày tả tơi mà cậu luôn xỏ hiện ra mồn một và sống động trước mắt, bất thần thổi bay hơi men trong cô. Không phải loại giày lười hay giày buộc dây của học sinh, cũng không phải loại giày theo quy định đồng phục của trường. Tự nhiên cô nhận ra đó là đôi giày thủ công do chính cậu thiếu niên làm.

“Sao thế…?” Thấy Yukino đột ngột khựng lại người đàn ông bảnh bao cất tiếng hỏi.

Làm sao thế này? Rốt cuộc mình bị làm sao thế này?

“Tôi… Xin lỗi.”

Người đàn ông lặng thinh, chỉ chằm chằm nhìn Yukino. Sự tĩnh lặng buông xuống sảnh chờ vắng người. Cùng với sự bất ngờ của người đàn ông là một tiếng thở dài ngao ngán.

“Thành thật xin lỗi anh.” Nói đoạn Yukino bỏ chạy thục mạng khỏi khách sạn. Cô chạy hết con dốc, leo lên chiếc taxi vắng khách và hét tên khu Sendagaya. Khi taxi lăn bánh cô nhận ra mình thật sự say bí tỉ. Khung cảnh trước mặt quay mòng mòng, mỗi lần xe tăng hay giảm tốc cơn buồn nôn lại ập tới. Khi xe đi ngang qua công viên Meiji, không thể chịu đựng hơn được nữa cô yêu cầu tài xế dừng xe và mở cửa. Rồi cô chạy ra khỏi xe, chúi đầu xuống bãi cỏ nôn thốc nôn tháo. Hai đầu gối, hai tay cô dính bùn đất, người run lên như sắp vỡ tung ra. Mỗi lần ánh đèn xe màu cam nhấp nháy sau lưng sáng lên, cô lại có cảm giác mình đang bị quở trách thậm tệ. Mày đúng là đồ vô dụng! Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng! Ánh đèn như đang nói lên điều đó. Dạ dày đã rỗng mà Yukino vẫn tiếp tục nôn ọe, ra toàn nước dãi, hòa vào nước mắt.

Chuông báo thức réo lên.

Trước khi mở mắt, Yukino đã biết hôm nay trời sẽ không mưa. Mưa không thể nào rơi xuống và cứu vớt cô một cách dễ dàng như vậy.

Bỏ qua cơn đau đầu như búa bổ, cô tiến về phía bồn rửa mặt. Cô vỗ nước hoa hồng và thoa kem dưỡng da lên mặt, như muốn phủ che đi một điều gì đó.

Ngồi trên chiếc sofa lẻ loi như một con thuyền, Yukino vươn tay lấy hộp phấn nền, nhưng tay chẳng còn chút sức lực nào, làm hộp phấn rơi mất. Chiếc hộp nảy khẽ một lần trên sàn kèm theo tiếng động khô khốc. Cô nghiêng mình với lấy chiếc hộp và mở nó ra. Bánh phấn đã vỡ nát. Yukino nhìn chăm chăm vào những mảnh vỡ một lúc mới nhận ra điều đó, tín hiệu từ mắt truyền đến não bộ có vẻ đi lâu hơn bình thường rồi. Chẳng một dấu hiệu báo trước, sống mũi cô tự nhiên cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra. Yukino phát hoảng, ấn ngay ngón tay lên mi để ngăn nước mắt lại. Tại sao chứ, thậm chí cô còn chẳng thấy buồn, ấy mà sao cô lại khóc? Yukino không hiểu được.

“Cầu cho ngày mai trời đẹp!”

Yukino lẩm bẩm rồi đá chân phải, hất chiếc giày đế mềm lên không trung. Chiếc giày lăn lốc trên hiên gạch, rồi như một sinh vật bé nhỏ nào đó vừa tắt thở, nó rơi khỏi thềm. Vậy ngày mai sẽ âm u. Yukino bật nắp lon bia và uống ừng ực một hơi đến một phần ba lon. Hôm nay cũng vậy, cô nhận ra muôn ngàn con ve vẫn đang kêu. Ngẫm lại cô mới thấy khá lâu rồi cô mới ngồi uống bia trong công viên cấm đồ uống có cồn như thế này. Sau khi gặp cậu thiếu niên đó một thời gian, dần dần cô chỉ mang vào đây cà phê uống liền. Mà thôi, sao cũng được. Đằng nào thì con người ai cũng có chỗ kỳ lạ mà…

Yukino ngắm nhìn khu vườn buổi sớm tháng Tám.

Khu vườn ánh sáng, nắng nhuộm màu cam.

Những từ ngữ chợt hiện lên trong đầu cô. Công chúa Nukata đã nói, chỉ cần muốn thôi là ta có thể sáng tác ra đoạn sau của bài thơ bằng rất nhiều cách. Phải, đối với nàng, đó là chuyện đương nhiên, còn đối với mình là điều quá sức. Phía trước khu vườn ánh sáng có điều gì, phía sau nó có điều gì, và liệu có được điều gì đây, mình hoàn toàn không nhìn ra.

Mình của tuổi hai mươi bảy nào có khôn ngoan hơn được mình năm mười lăm tuổi.

Ánh nắng chói chang hơn, khu vườn đổ bóng rõ hơn, Yukino thầm sáng tác, với tâm trạng như chờ ai chấm điểm.

                                    *

Lạc giữa
đồng tím ngát
thượng uyển hoa bạt ngàn
Em mau buông tay áo
kẻo người ta ngó sang

– Vạn diệp tập, Quyển 1, Bài 20

Dịch nghĩa

Đi trên cánh đồng hoa murasaki nhuộm nắng chiều màu cam, cứ lang thang trong vườn thượng uyển như thế, làm gì mà người làm vườn không thấy ít ra là bóng tay áo lất phất.

Hoàn cảnh sáng tác

Bài thơ được công chúa Nukata sáng tác vào ngày mùng 5 tháng Năm năm Tenchi thứ 7 (năm 668), khi Thiên hoàng Tenchi đi săn ở Komono, vùng Omi. Em trai của Thiên hoàng, hoàng tử Oama là nhân vật có tay áo được nhắc đến trong bài thơ, sau này ông có sáng tác một bài thơ đối đáp lại. Hoa murasaki là loài cây nở hoa màu trắng vào đầu hạ, rễ cây được dùng làm thuốc nhuộm màu tím, và được trồng ở vùng Komono. “Đồng tím ngát” trong bài thơ tức là “đồng hoa murasaki”, được gọi là “thượng uyển”, ngụ ý không phải khu vực mà ai cũng được bước vào. Còn “buông tay áo” là một hành động liên quan đến tình yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro