Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh bước xuống sảnh nhà, khuôn mặt lạnh như băng của anh làm người khác cảm thấy không rét mà run, những gia nhân trong nhà cung kính cúi chào anh: " Đại thiếu gia!" khuôn mặt anh vẫn không có chút nào biến sắc, từ bậc tam cấp thứ hai anh ra lệnh: " Chuẩn bị xe cho tôi" . Người quản gia thấy lạ vì câu nói của anh vì những ngày cuối tuần anh luôn dành hầu hết thời gian của mình để ở bên cô nhưng hôm nay thì... "Thưa! Đại thiếu gia hôm nay là chủ nhật ngày không ở nhà với thiếu phu nhân sao?". Anh sầm mặt lại như một lời đe dọa người quản gia, giọng nói lạnh đến rợn người: " Từ bao giờ những hoạt động của tôi đều do ông quyết định thế". Người quản gia rùng mình, khuôn mặt bắt đầu tái xanh như vừa có ai hút hết máu, đôi chân bắt đầu run lên " Thưa.... Thiếu gia... tôi không dám. Tôi sẽ đi chuẩn bị xe ngay cho ngài". Đào Vân Nhiên đứng dưới nhà, hai tay anh đang sửa lại các cúc áo nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn về phía căn phòng của cô, ngay cả hướng đôi chân anh cũng hướng về đó. Một lát sau, người quản gia đi vào " Thưa! Đại thiếu gia xe đã chuẩn bị xong rồi ạ" anh không nói không rằng bước ra khỏi sảnh nhà. Trước nhà một chiếc Bugatti Veyron Supersport đang đợi anh, anh lên xe rồi phóng đi một mạch. Ngoài ban công, gió thổi mạnh, chiếc áo mỏng màu trắng bay phấp phới, dáng người mảnh mai, khuôn mặt của cô toát lên vẻ yếu đuối lạ thuờng, hai chân cô như muốn khuỵu, bản thân cô suýt nữa đã bị chuyện ban nãy làm cho ê buốt tới nỗi răng rụng hết cả....

Cô nghĩ rằng khi cô bước vào ngôi nhà này thì cô đã không còn đường thoát cho bản thân mình nữa rồi... Cô sợ anh, sợ sự lạnh lùng đến vô tình, hung ác, bạo lực, mang theo sự trừng phạt rõ rệt của anh mà đêm qua anh đã trút xuống cơ thể cô. Sâu thẩm trong trái tim cô bây giờ là cả một thế gian cô quạnh, cô muốn được quay về những ngày tươi đẹp.

" Thiếu phu nhân!"

Thấy cô bước xuống lầu, những người khác trong ngôi biệt thự này đều cung kính cúi chào.

Cho đến giờ cô vẫn chưa quen được với thân phận mới của mình. Cô có tài năng đức độ gì, liệu có gánh vác được thân phận thiếu phu nhân của nhà họ Đào không?

Đêm khuya năm đó, tại ngôi nhà nhỏ ở một góc nhỏ của khu phố tồi tàn, phía trong căn nhà trên một chiếc giường kỉ có một người đàn bà đang bệnh rất nặng, khuôn mặt xanh xao như sắp lìa đời. Một cô gái trẻ bưng thức ăn và thuốc đến cho bà " Mẹ à! Mẹ ngồi dậy ăn đi cho nóng." Song cô đỡ bà ngồi dậy bón từng thìa cháu cho bà. " Tuệ Như à! Con chịu khổ rồi... khụ... khụ ..."

" Con không khổ, không khổ một chút nào đâu mẹ!" cô mỉm cười hiền thục. Mẹ cô rưng rưng nước mắt " Mẹ xin lỗi! Tất cả là tại cha mẹ, người ta nhìn vào ai mà biết được con là Đại tiểu thư" trước đây cô là đại tiểu thư của gia đình họ Phương, do công ty của cha cô làm ăn thua lỗ đến mức phải phá sản. Nợ nầng trồng chất cha cô phải tự tử bỏ lại mẹ con cô, cô còn có một cậu em trai là Phương Định Nhân nhưng em trai cô đi du học ở Canada đến tận bây giờ vẫn không liên lạc được, mẹ cô cũng từ đó mà lâm bệnh nặng, một mình cô phải chống chọi tất cả. " Con không sao! Con không sao thật mà mẹ" cô nở một nụ cười hồn nhiên đối với mẹ của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro