Chương Mười Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng trôi qua, cái thai trong bụng của Hồng Ánh vẫn bình ổn, đôi khi bà hai cũng có chút ốm nghén nôn ói khiến Lệ Sa lo lắng sốt vó cả lên.

Buổi trưa hôm nay trời thanh gió mát, không còn cái nắng gắt chói mắt như mọi ngày.Cảm thấy ở trong phòng ngột ngạt cho nên Hồng Ánh định đi ra sau hè hít thở không khí thoáng đãng hơn một chút.

" Lão gia đi đâu rồi hỏng biết, mới nói sơ xịa vài ba câu là lại lặn mất tăm "

Ở đằng kia, hai gốc cây xoài to đùng, nhánh cây của nó xòe xuống che mát cả một vùng rộng lớn.Hồng Ánh thích thú đi lại, định bụng sẽ ngả lưng ở đây ngủ một giấc cho khỏe khoắn, bầu bì nên lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi trong người lung lắm.

Phía bên nhà kho xập xệ, Trân Ni núp trong đó tíu tít mừng thầm trong bụng khi thấy Hồng Ánh chuẩn bị rơi vào cái bẫy mà bà cả đã giăng sẵn.Cái võng đó là do chính tay Trân Ni mắc lên, trên phần đầu của sợi dây võng cũng đã bị cưa đứt hơn một nửa, đờn bà mang thai mà té võng thì chỉ còn nước sảy thai mà thôi.

" Đúng rồi, ngồi xuống lẹ đi con "

Lúc này Hồng Ánh đang vạch to chiếc võng ra định đưa mông ngồi xuống thì bất chợt có một giọng nói khác truyền tới.

" Chị hai, đựng có ngồi cái võng đó "

Là Thái Anh, Hồng Ánh cũng theo phản xạ tự nhiên mà đứng phắt người dậy, có chút khó chịu khi nhìn thấy nàng.

" Gì nữa đây, cô lấy cái quyền gì mà ra lệnh cho tui là ngồi hay hỏng ngồi hở đa? "

" Ngó bộ chị già rồi mờ tri thức của chị cũng nông cạn lung quá.Chắc chắn là chị hỏng có biết đờn bà mang thai thì không nên ngồi võng chớ chi "

" Cớ chi lại hỏng được ngồi? "

" Nếu chị chả tin tui thì chị cứ việc ngồi thử đi, té một cái là trụy thai như chơi đó đa "

Hồng Ánh sợ sệt ra mặt, nghiêng đầu nhìn lại chiếc võng đáng sợ kia, xém một chút nữa là mất đi đứa con vàng ngọc này rồi.Mặc dù chẳng hiểu nổi lý do vì sao Thái Anh lại ra tay nhắc nhở mình nhưng chuyện quan trọng bây giờ vẫn là nên cẩn thận hơn một chút.

" Ừm...ờ cám ơn cô "

Thái Anh không thèm trả lời, nàng chỉ nhướng mày nhúng vai một cái xem như đã tiếp nhận lời cảm ơn của Hồng Ánh.

Thấy Hồng Ánh đã đi vào bên trong nhà, Thái Anh liền đưa mắt nhìn về phía nhà kho, ngay lập tức Trân Ni vội chột dạ mà thụt đầu vô vách lá lẫn trốn.

" Ra đây đi, tui biết chị đang đứng trong đó "

Xem như là chạy trời không khỏi nắng, Trân Ni vờ như bản thân chẳng biết gì, tay phe phẩy quạt mà đi ra hướng của Thái Anh, mắt thì đảo liên tục hết nhìn trời lại nhìn lá cây.

" Ủa em ba? Mần cái chi mờ em đứng ở đây có mình ên dị đa? "

" Nếu tui không đứng đây thì mần sao mờ biết được bụng dạ thâm hiểm của chị "

" Nghe sao kì khôi hết sức, chị có mần chi sai quấy mờ em nói chị thâm hiểm? "

" Điều chị mần thì tự chị biết, mấy cái trò cỏn con này xưa lung lắm rồi chị cả à "

Thái Anh cười một cái rồi bỏ đi, để lại Trân Ni vừa bực vừa quê độ.Bà cả giận tím người, phe phẩy quạt nằm xuống võng mà đung đưa, lắc lư qua lại.

" Nó nói dị chẳng khác nào chê mình con nít dở hơi, tức thiệt á chớ, sắp thành công rồi thì tự dưng bị nó phá "

' Bịch '

Cái võng bị đứt dây, cả tấm lưng ngọc ngà của Trân Ni đập xuống đất đau điếng.

" Mụ nội cái quân khốn nạn nào mờ giăng võng kì cục dị "

Ngẫm lại một chút, cái võng này là do bà cả tự giăng, biết mình lỡ lời tự chửi chính mình. Bà cả ngậm miệng lại, cố gắng ngồi dậy xoa xoa ngay chỗ bị đau, đúng là gậy ông đập lưng ông mà.

Về phòng nằm, Trí Tú đang lấy dầu xoa bóp cho Trân Ni, té một cái mà nhứt mỏi quá trời.

" Đỡ đau chưa bà? "

" Chưa, mày nhẹ cái tay thôi bộ muốn bà chết luôn mới hả dạ hử? "

" Con mần sao dám, hay là để con nói với lão gia kêu thầy lang tới châm cứu cho bà hén "

" Gì? Thôi thôi mần ơn đi, lão gia mờ tra hỏi tới cái lý do tao té thì tao biết trả lời mần sao cho đặng đây đa? "

" Bà khó ghê á chèn, cái này hỏng chịu, cái kia cũng hỏng ưng "

" Thôi vọt xuống bếp lấy miếng nước ấm rồi đổ chút rượu nếp vô cho tao lau mình nhanh đi "

" Dạ bà cả "

Trí Tú trề môi, lấy chai dầu nhét vô túi rồi vùng vằng đi xuống bếp, lúc cần thì kêu nghe lọt tai lắm, tới lúc không cần nữa thì hết xua rồi đuổi, tức chả nói thành lời.

Vì đang mang thai cho nên Hồng Ánh được dịp vòi vĩnh Lệ Sa sang phòng ngủ chung cận kề sớm tối.Thái Anh cũng không nói gì, nàng chỉ mỉm cười khuyên nhủ cô nên làm theo, không khéo lại khiến cho bà hai phiền lòng thì sẽ chẳng tốt cho em bé trong bụng.

Đêm đó, vắng bóng Lệ Sa, Thái Anh ngồi trước gương chải tóc, trên môi còn ẩn hiện một nụ cười khó hiểu, dường như tự cười chính mình và cũng giống như đang cười một ai khác.

' Giữa nơi chốn hoa mộng

  Em không đành tâm

  Chia sớt duyên tình nồng,

  Với kiếp chồng

  Em ước cho đôi mình suốt kiếp,

  Dù thân hóa hư không..................'

Sáng hôm sau, Lệ Sa cùng Thái Anh đang ở dưới bếp, cô ngồi nhìn nàng ăn xoài hết trái này tới trái khác mà không đã thèm, nãy giờ cũng cả rổ luôn rồi chứ ít ỏi gì đâu.

Mặt khác, cũng sẵn tiện trông chừng con Ngọt nó đang nấu cháo thịt bằm cho Hồng ánh.Vừa lúc nãy cô đang đọc sách mà bà hai cứ thế rồi đạp cửa xông vào, nằng nặc đòi ăn cháo cho bằng được, đờn bà mang thai đúng là trái tính trái nết, khó chiều quá trời.

" Nè, ngó bộ xoài hỏng có chua hở? Sáng sớm mờ ăn nhiều quá là hại bao tử đó đa "

" Em thấy có chua tí tẹo nào đâu, lão gia há miệng ra đi em đút cho ăn thử "

Thái Anh đưa miếng xoài vào miệng Lệ Sa, vừa nhai cái đầu tiên liền khiến cô mặt mày méo mó, rùng mình liên tục.

" Cha chả, nó chua lè chua lét vầy mờ em nói hỏng chua cho được hà "

" Tại em ăn quen rồi chớ bộ "

Trí Tú từ nhà trên đi xuống, nó thấy Lệ Sa liền mừng rỡ mà nhào lại đứng trước mặt cô rồi khoanh hai tay lại.

" Con chào lão gia, con chào bà ba "

" Ừ chào con "

" Ủa Tú tưng tửng, phụ tao múc cháo ra tô đi, tao đi xây miếng tiêu bỏ vô cho nó thơm "

" Ai rảnh bà nội, tao bận đi nấu nước cho bà cả tắm rồi nghen, đựng có mà sai tao "

Lệ Sa nhìn con Ngọt với Trí Tú cãi nhau, nạnh hẹ phân chia công việc thấy mà mệt, cho nên đành lên tiếng giải vây.

" Thôi con phụ nó đi, để nguội là bà hai ăn hỏng có ngon miệng đâu đa "

" Tại lão gia kêu nên con mới mần á nghen "

Nó lập tức thay đổi thái độ, đang nhăn nhó bực bội mà chỉ cần Lệ Sa sai bảo thì liền chuyển sang vui vẻ, hớn hở.

Xong xuôi hết thẩy, con Ngọt là người mang vào phòng cho bà hai.Lúc này Lệ Sa và Thái Anh cũng đi lên nhà trên, ngồi ở dưới bếp hít khói lửa nhiều quá sẽ không tốt cho nàng.

" Em thơm quá đa "

" Í lão gia hư quá đi, lỡ người ăn kẻ ở trong nhà thấy được rồi biết giấu mặt vào đâu "

Thái Anh cật lực đẩy cái đầu đang hôn hít cổ nàng, giữa thanh thiên bạch nhật, tự nhiên hôm nay lại nhõng nhẽo đòi nàng ngay ở đây.

" Có cái chi mờ em sợ, ta là chủ hay tụi nó mới là chủ? "

" Râu đâm em nhột lung quá nè, thôi mờ để tối đi rồi em chiều hén "

" Nhớ đó nghen "

" Em nào dám quên đâu đa "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro