Bài hoạ của Vân Đài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xót nỗi chồng, xót nỗi con

Nước mây xa cách mấy Thu tròn

Người đi kẻ ở càng ngao ngán

Đất rộng trời cao mấy nước non

Giấc buớm đêm Thu hồn vất vưởng

Canh gà tháng Hạ dạ chon von

Tình kia cảnh đà bao nổi

Khô héo mình ve lắm mỏi mòn.

Mỏi mòn chi xiết nổi lo âu

Con cách chồng xa có biết đâu

Tiếc nước nỉ non hồn cuốc oán

Thương thân rên rỉ giọng quyên rầu

Đã cam nung nấu duyên vàng đá

Nỡ phụ lầm than chố lửa dầu

Bứt rứt ruột tằm khôn chắp nối

Ngẩn ngơ ngày trọn lại đêm thâu.

Đêm thâu khóc đứng với than ngồi

Nhiệt huyết niềm riêng mấy dạo sôi

Đã nguyện trăm năm đành trọn kiếp

Thì toan một thác quách cho rồi

Khe chê phó mặc lời chênh lệch

Hơn thiệt lo gì việc khúc nôi

Hiềm cuộc thịnh suy khôn ngoảnh mặt

Xa xa chàng thấu hỡi chàng ơi!

Chàng ơi xuôi ngược bến dòng Tương

Đầu cuối chung dòng nước thảm thương

Ngàn dặm đói no nơi đất khách

Năm canh mê tỉnh chốn phòng hương

Tang bồng chôn chặt hồn ba thước

Cung kiếm vùi sâu chí bốn phương

Nông nỗi cáo xanh ông có thấu

Những mong khi biến lại khi thường.

Khi thường tình nghĩa trĩu hai vai

Biến lại càng thêm xót nỗi ai!

Có miệng muốn câm nên ngậm miệng

Còn tai giả điết hoa ngơ tai

Gối nghiêng nệm chích thân đành một

Dặm khách hồn quê bóng vẫn hai

Mẹ cách, con xa, chồng cách vợ

Cuộc đời ly biệt sống chi dài.

Sống dai sự thế biết thêm cùng

Đã tủi mình riêng lại tủi chung

Mưa gió chắc chi mòn sức liễu

Tuyết sương chưa dễ nhuốm gan tùng

Lá ngăn trước ngỏ ve rền rỉ

Sương toả đầy song gió lạnh lùng

Thảm thiết chồng con nơi đất khách

Tơ lòng đòi đoạn rối lung tung.

Lung tung tơ rối gở không thành

Văng vẳng làng xa điếm trở canh

Phất phất gió se gầy nhánh trúc

Chênh chênh trăng lọt xế bên mành

Đa mang cho lắm càng thêm bận

Đày đoạ làm chi thế cũng đành

Rắp muốn vạch trời kêu cả tiếng

Ghẹo người chi mấy hởi cao xanh?

Cao xanh ông hỡi thấu cho không

Chút nghĩa cang thường nặng núi sông

Duyên đã lỡ làng chia cách nhạn

Nghĩa coi sống thác tợ lông hồng

Đá vàng chung giữ niềm hương lửa

Son sắt riêng than phận lưới lồng

Ai tới trời xanh nhờ nhắc chút

Mượn chim ô thước gởi tin chồng.

Tin chồng muôn dặm thấu cho chăng

Uất ức bao nhiêu nỗi bất bằng

Dứt dậu chỉ e làm cúc héo

Pha trời còn vị đám mây giăng

Lắng tai nghe gió sầu khôn chắn

Tựa gối nhìn hoa thảm khó ngăn

Nông nỗi nin đi không nín được

Canh khuya to nhỏ với vầng trăng.

Vầng trăng chênh chếch xế đầu non

Mờ tỏ chân mây đá mấy hòn

Tranh vẻ giang san màu khói nhạt

Đường in tang hải vết sương mòn

Chiếu chăn dấu củ còn hơi hám

Chuông trống chùa xưa vẫn bính bong

Cảnh đó người đây chi xiết nỗi

Nỗi thương chồng, với nỗi thương con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro