Ngoại Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3. Ngoại truyện : Giáng sinh làm gì cho vui?

Giáng Sinh, Thành phố A rất náo nhiệt, Nichkhun lại buồn bực.

Mấy hôm trước Nichkhun phải đi công tác, hôm nay vừa về nhà đã bị Tiffany kéo đi siêu thị. Tối thứ bảy, mai là chủ nhật, rõ ràng là thời điểm tốt để mài mòn một thứ thể lực nào đó, tại sao lại cứ phải đi siêu thị?

Ừ, tuy dạo phố cũng là mài mòn thể lực…

Nichkhun đẩy xe, Tiffany ném đồ đạc vào đó. Lúc đi ngang khu vật dụng trang trí phòng ngủ, Tiffany nhớ ra cần phải thay tấm ra trải giường nhà mình rồi.

Thế là cúi người xuống chọn.

Nichkhun trước giờ không tham dự vào những chuyện nhỏ nhặt này, nên Tiffany hoàn toàn chọn lựa dựa theo sở thích của mình.

Màu xanh da trời hoa văn màu ngà.

Chọn cái này vậy.

Đang chuẩn bị ném vào xe hàng, Nichkhun thốt ra: “Màu này không đẹp.”

Hiếm khi anh chịu có ý kiến, Tiffany kinh ngạc nhìn, lập tức đổi màu khác. “Còn cái này?”

Tiếp tục lắc đầu. Sau khi chọn liền ba bốn màu, Tiffany thấy buồn bực quá. “Không đẹp chỗ nào nào, màu sắc hoa văn đều rất nền nã mà!”

“Ừ, không nổi bật được màu da em!”

Bên cạnh vừa hay có hai cô nữ sinh đi ngang, nghe thấy thế liền cười hí hí quay lại nhìn họ, trong đôi mắt đầy nét mờ ám.

Tiffany ngờ nghệch vẫn chưa phát hiện ra câu nói mà ông chồng nhà mình vừa công khai phát biểu này là có ý gì, cứ lầm bầm: “Chỉ cần thoải mái là được rồi mà.”

Khụ khụ, Nichkhun, lúc anh dạo siêu thị, trong đầu anh nghĩ đến cảnh tượng gì thế hả?

4. Ngoại truyện đặc biệt : Những tháng năm hạnh phúc

Đó là một buổi chiều ánh nắng chan hòa như năm ấy, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hoa cỏ, trên vỉa hè soi rõ bóng dáng của gia đình ba người ấy…

Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp ra ngoài, thích hợp chụp trộm, thích hợp nắm tay nhau đi đến cuối con đường.

Một cặp tình nhân trẻ trong văn phòng gần đây xảy ra mâu thuẫn, mà luật sư Choi còn tỏ ra quan tâm hơn cả công việc, lúc nào cũng để ý xem có tiến triển gì mới, thỉnh thoảng lại tìm Nichkhun để tường thuật trực tiếp.

Nichkhun thực sự không phải là đối tượng lý tưởng để buôn chuyện, nhưng vì Wooyoung đi công tác, Nichkhun cũng miễn cưỡng tham gia cho qua. Lão Choi hí hửng tường thuật lại những tin tức anh ta vừa nghe, hỏi Nichkhun với vẻ ý nhị: “Cậu bảo xem Mingul có bỏ đi không?”

Thấy Nichkhun im lặng, Lão Choi lập tức tỏ dáng vẻ đàn anh, “Nichkhun à, Mingul dù sao cũng làm việc dưới quyền cậu hơn một năm rồi, cậu phải quan tâm đến cấp dưới nhiều hơn.”

“Ừm.” Nichkhun rất nghiêm túc, “Vợ tôi không mong tôi lo chuyện riêng tư của đồng nghiệp nữ.”

Bạn Nichkhun từ khi có vợ rồi, thường xuyên thích đổ tội cho vợ. Chẳng hạn như vợ tôi quản rất nghiêm, không cho uống rượu; vợ tôi nói không được về trễ v.v…

Tóm lại, sau khi luật sư Hà kết hôn, muốn viện cớ gì cũng không cần phải nghĩ, cứ trực tiếp nói hai từ “vợ tôi” ra là xong. Ừ, nói ra thì, chiêu này mới ngày thứ ba sau khi kết hôn, mà anh đã sử dụng thành thạo lắm rồi.

Mà chiêu này lại vô địch, đám đàn ông lập tức tỏ ra đồng cảm, nảy sinh suy nghĩ kiểu “Đẹp trai có ích gì, kiếm tiền nhiều có ích gì, vẫn bị vợ quản nghiêm ngặt đấy thôi, vợ tôi không quản được tôi, điểm này tôi mạnh hơn cậu” v.v… cũng giảm bớt sự hâm mộ và ghen tỵ của họ.

Còn đám phụ nữ lại tăng điểm ấn tượng cho anh, người đàn ông yêu gia đình yêu vợ mình thật đáng nương tựa, có thể thấy nhân phẩm anh đã quá tuyệt, giao vụ án nào cho luật sư Hà cũng yên tâm.

Thế là Tiffany trong tình trạng không biết mảy may gì, bước đầu đã có chút danh tiếng “vợ dữ vợ ghen” trong giới tư pháp của thành phố Seoul.

Chiêu này còn có hiệu quả giết người trong tích tắc cực kỳ đặc biệt với lão Choi, quả nhiên Nichkhun vừa nói ra, “người già cô đơn” lão Choi đã như bị điểm trúng tử huyệt, “Cưới vợ thì ghê gớm lắm à!”

Lão Choi cảm thấy mình rất thê lương, ôi, đàn ông, cưới vợ rồi khác hẳn, tăng ca gì đấy cũng đều ở nhà, tiếp khách hàng gì đấy cũng có lý do, còn học cách đến muộn về sớm…

Đến muộn…

Anh cũng nghĩ đến những tháng ngày ôm vợ ngủ dẫn đến dậy muộn và đến muộn! (lão Choi ngây thơ trong sáng không chịu trách nhiệm về những suy đoán của các bạn)

Nhưng đến khi nào anh mới có vợ?

Lão Choi đau buồn.

Lão Choi hào hứng đến, buồn bã đi. Lúc ra cửa còn đụng ngay Mingul mang văn kiện đến cho Nichkhun, Lão Choi vỗ vỗ vai cô, ý nhị bảo: “Nghĩ cho kỹ, đến khi cô ở tuổi tôi sẽ biết, có được một tình yêu thật không dễ dàng gì.”

Mingul chưa kịp phản ứng thì Lão Choi đã bỏ đi. Cô ngẩn người, tiến về phía Nichkhun. Nichkhun đón lấy văn kiện, vừa lật xem vừa hỏi: “Mingul, có phải cô định ra nước ngoài?”

Nichkhun không có ý định khuyên nhủ, chỉ hỏi về việc công. Dù gì cũng là cấp dưới của anh, muốn đi hay ở thì anh cũng phải biết. Thế nhưng cô trợ lý này mấy hôm nay đã bị vô số người khuyên răn, nghe câu mở đầu này thì nghĩ luật sư Hà cũng muốn khuyên cô, thế nên rất xúc động nói: “Luật sư Hà, anh cũng thấy tôi không nên ra nước ngoài ạ?”

Mắt Mingul lộ vẻ uất ức: “Tại sao mọi người đều nghĩ tôi nên ở lại? Tôi vất vả lắm mới xin được học bổng trường đó, không đi thì tiếc quá, hơn nữa cũng chỉ có hai năm. Luật sư năm ấy cũng đã đợi vợ anh đến bảy năm đó thôi? Tại sao chỉ hai năm mà anh ấy không đợi được. Nếu hai năm mà cũng không đợi được thì chứng tỏ anh ấy căn bản chẳng yêu tôi thật lòng!”

Nichkhun không ngờ cô nàng lại nhắc đến anh và Tiffany, ánh mắt hơi lóe sáng nhưng không nói gì. Anh cúi đầu lật nhanh văn kiện, ký tên rồi đưa lại.

“Luật sư, không có gì nữa thì tôi ra ngoài trước.”

Mingul biết mình lỡ lời, sau phút bồng bột là nỗi hối hận, đón lấy văn kiện rồi định kiếm cớ chuồn ngay.

“Khoan đã.” Nichkhun gọi.

Mingul quay lại.

“Tôi không có ý ngăn cản cô, theo đuổi ước mơ là quyền của mỗi người. Nhưng nó chẳng liên quan gì đến việc có yêu thật lòng hay không.”

Nichkhun nhìn cô, nói gọn: “Nếu phải dùng thời gian chứng minh tình yêu thì phải lãng phí nhiều lắm.”

Vì khi tan sở có một đương sự bất ngờ đến viếng thăm, nên Nichkhun về nhà khá muộn. Phòng khách vẫn sáng đèn nhưng chẳng có ai, Nichkhun vào phòng ngủ, nhìn thấy Tiffany tóc ướt đẫm đang bò trên giường đọc sách.

Tóc Tiffany đã dài lắm rồi, ẩm ướt xõa trên vai, khiến áo ngủ cũng bị thấm ướt. Nichkhun cau mày, ném túi sang một bên, đến cạnh rồi cúi xuống, đặt tay lên hai bên người cô: “Sao không sấy khô tóc rồi đọc?”

“Anh cũng sắp về rồi mà.” Tiffany đọc rất say sưa, không ngẩng lên.

Nichkhun vò vò tóc cô, bất lực đi vào phòng tắm lấy máy sấy, cắm vào ổ điện đầu giường rồi ngồi xuống.

“Lại đây.”

Thế là Tiffany cầm sách lật người lại, bò lên người anh, tìm một tư thế thoải mái để phơi mái tóc ra, tiếp tục đọc sách. Nichkhun vừa thưởng thức vừa trách: “Em mấy tuổi rồi! Trẻ con thế!”

“Ừm, tóc là anh bảo em nuôi, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm rồi.” Tiffany lý luận, “Vả lại từ góc độ pháp luật, mái tóc này là mọc dài ra sau khi chúng ta kết hôn, nên xem như là tài sản chung của vợ chồng, nên anh có nghĩa vụ tiến hành bảo vệ và nuôi dưỡng.”

Nichkhun vừa tức vừa buồn cười: “Lý sự cùn ở đâu lắm thế?”

Tiffany tỏ vẻ vô tội: “Luật sư ngôn truyền thân giáo mà.”

Bẩm sinh thì có, anh không dạy được kiểu lý sự cùn đấy. Nichkhun bất lực sấy cho “tài sản chung”. Trong tiếng chạy rì rì của máy, Tiffany kể anh nghe nội dung sách cô đọc.

“Quyển này hay lắm, Gyuri cho em mượn. Nói về một cô gái ba mươi tuổi hôn nhân thất bại bị bỏ rơi, lại gặp tai nạn xe và chết, kết quả vừa mở mắt ra đã phát hiện mình được tái sinh, quay về năm mười bốn tuổi, sau đó lại bắt đầu một cuộc sống mới, rất ly kỳ.”

Nói đến đây, cuối cùng cô cũng không nhìn vào sách nữa, ngẩng lên, ánh mắt sáng rỡ nhìn Nichkhun, “Nichkhun, nếu anh quay về mười bốn tuổi, sẽ thế nào nhỉ?”

Nichkhun phớt lờ cô, từ chối trả lời câu hỏi giả định vô nghĩa này.

Tiffany vẫn truy vấn: “Anh có đi tìm em trước không?”

“… Lúc ấy em mới mười ba tuổi, vị thành niên, vừa tốt nghiệp tiểu học.”

“Cũng đúng. Có điều nếu em quay về mười bốn tuổi, nhất định sẽ thi vào trường của anh, sau đó à…” Tiffany cười híp mắt, “Cưa đổ anh trước.”

Nichkhun nhướn mày, “Bà Buck, rất tiếc phải báo em biết, anh sẽ không yêu sớm đâu.”

“Hứ, anh còn nói đại học không yêu đương gì, kết quả vẫn bị em cưa đổ đấy.” Tiffany đung đưa chân, dương dương đắc ý: “Thủ hạ bại tướng, còn dám hùng hồn.”

Một số người sống khá thoải mái nên càng ngày càng kiêu căng. Nichkhun lặng lẽ sấy khô tóc cô, đặt máy xuống rồi bất ngờ bế bổng người nào đó đang đắc ý lên.

Tiffany “á” lên một tiếng, sách rơi xuống đất, đang định cự nự thì bị người ta chiếm cứ cả đôi môi, mùi vị đàn ông mạnh mẽ trong tích tắc tràn ngập mọi cảm quan.

“Tiffany, tóc em làm ướt áo anh.” Nichkhun bế cô đặt lên đùi, vừa hôn vừa nói: “Cởi áo ra giúp anh.”

“… Anh định làm gì?” Trong lúc hôn, Tiffany yếu ớt hỏi.

Nichkhun tỏ ra rất bó tay khi vợ mình hỏi một câu như vậy, “Em đoán xem!” Tiffany ấp úng: “Buổi sáng mới… mà ngày mai em phải chụp ngoại cảnh…”

“Em tưởng anh làm gì?” Nichkhun nhướn mày, “Về là phục vụ em đến giờ, anh chưa tắm.”

Hử?

“Nên giúp anh cởi quần áo, anh đi tắm.”

Nichkhun dựa vào đầu giường, nhìn Tiffany ngồi trên đùi anh, chăm chỉ cởi từng nút, anh đưa tay ấn điều khiển rèm cửa.

Hạt nút cuối cùng của chiếc sơ mi đã được cởi, nhưng Nichkhun không có ý định đứng dậy vào phòng tắm. Tiffany ngước lên nhìn anh, thấy anh áo xống xộc xệch dựa ngồi đó, chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt anh cháy lên một ngọn lửa.

“Làm sao đây?” Anh túm lấy tay cô, giọng khàn khàn.

“Ưm?” Tiffany cũng bất giác hạ giọng.

“Anh bỗng muốn “ngôn truyền thân giáo”.”

Lúc bị đè xuống giường thực hành “thân giáo”, Tiffany rất ảo não, sao lại bị lừa rồi, chẳng phải cô nên biết sớm hay sao, nếuđại luật sư chịu để cô thắng về lý luận thì chắc chắn phải dùng cách khác để đòi lại gấp đôi.

Rèm cửa từ từ khép lại, che phủ một cảnh xuân quang.

Hoạt động “giáo dục” kéo dài rất lâu rồi mới kết thúc.

Sự nghiệp giáo dục cần mẫn của Nichkhun làm Tiffany mệt đừ người, cuối cùng cô rũ người trên khuôn ngực cứng cáp của anh, giọng nam trầm ấm cười khẽ bên tai cô: “Ai là thủ hạ bại tướng?”

“Là em là em, chồng yêu ơi anh lợi hại quá.” Tiffany luôn biết thân phận, đến cả cái từ “chồng yêu” bình thường rất hiếm gọi mà cũng dùng đến. Nichkhun tỏ vẻ thích thú, nếu cô còn cứng miệng nữa thì tự chịu khổ thôi.

“Ồ. Thế à?” Bàn tay nóng bỏng của Nichkhun lại lướt qua địa phận nguy hiểm, “Em khen anh thế, anh rất muốn được chứng minh thêm lần nữa.”

“Đừng mà.” Tiffany van xin, “Ngày mai em còn phải chụp ngoại cảnh nữa.”

“Đừng đùa.” Tiffany chụp lấy tay anh, đan ngón tay vào, lắc lắc.

Nichkhun “hừ” một tiếng rồi buông tha. Tiffany vội vã chuyển sang vấn đề khác, một lúc sau lại nhớ đến quyển sách vừa đọc, khẽ thở dài rồi nói: “Nếu thật sự có thể trở lại quá khứ, thực ra em muốn quay về năm mười chín tuổi nhất.”

“Ừ, sau đó?” Trong giọng nói Nichkhun có vẻ lười nhác sau trận cuồng nhiệt ban nãy.

“Sau đó không đi nữa, nghĩ cách để mọi người đều sống hạnh phúc.” Tiffany tỏ ra ủ rũ.

Nichkhun biết cô nhớ đến cha mình nên khẽ vỗ vai cô. Mọi việc dù sao cũng đã qua lâu rồi, Tiffany ngơ ngẩn một lúc, dần dần hiểu ra rồi không nhớ đến nữa.

Nichkhun không muốn cô nghĩ nhiều, làm ra vẻ nghi ngờ: “Em muốn anh sống hạnh phúc thế nào? Không muốn anh trông chừng em bắt em học bài, hay tự mình chạy hết tám trăm mét? Hay là thứ Tư mỗi tuần không bắt anh xếp hàng giành mua sườn chua ngọt?”

Dáng vẻ anh chê bai và không chịu quay đầu nhìn lại đã khiến Tiffany cười “phì” một tiếng. Lúc ấy món sườn chua ngọt của khu nhà ăn số ba đúng là chuyện lớn, thứ Tư nào cô cũng nhiều tiết học, vì thế Tiffany luôn dặn dò trước: Nichkhun, ngày mai nếu em tan học muộn, anh phải giúp em giành món sườn chua ngọt đấy, nhất định thế nhé.

Tiffany dụi dụi vào đùi anh: “Nichkhun, ngày mai chúng ta ăn sườn chua ngọt đi.”

Nichkhun: “… Không muốn lại lần nữa thì đừng dụi lung tung.”

Đã vì mái tóc mà hy sinh một lần, không, hai lần, Tiffany đương nhiên không muốn hy sinh thêm lần nữa vì món sườn chua ngọt, lập tức ngoan hẳn. Nằm trong chăn nghĩ mãi về tác dụng của mình, cuối cùng cô thở dài nói: “Ít ra có em thì anh sẽ không bị đau dạ dày.”

“Em?” Nichkhun nghi ngờ rất không khách sáo: “Em chăm sóc được anh?”

Tiffany đánh giá thực lực của mình rồi lắc đầu: “Chắc là không thể. Nhưng! Anh phải chăm sóc em!” Cô lật người, chống cằm, ánh mắt sáng rỡ nhìn anh: “Tiện đó anh cũng chăm sóc chính mình luôn.”

Đại luật sư trong tích tắc không còn gì để nói, sau đó đưa tay véo má người nào đó, xem xem có dày không.

Tiffany vừa tránh tay anh, vừa phân tích cho anh nghe: “Anh nghĩ xem, trước kia anh rất bận, em phải đến tìm anh để cùng đi ăn, để em không đói, anh cũng phải ăn. Đến khi anh đi làm thì em cũng năm tư, không còn tiết học, chắc chắn ngày nào cũng đến tìm anh. Nếu cùng ăn thì anh sẽ phải ăn đúng giờ đúng giấc. Ừm, có điều trường mình cũng khá xa văn phòng của anh. Em thật đau khổ!”

Tiffany cũng thấy cảm động với bản thân trong tưởng tượng, ngày nào cũng lội sông vượt núi để giám sát Nichkhun ăn cơm, thực sự là quá vĩ đại.

Nichkhun ngẫm nghĩ rồi nói: “Không xa.”

“Ngồi xe buýt tận một tiếng, còn không xa à.”

“Năm tư em không ở trong trường nữa. Anh mướn một căn nhà, gần văn phòng, em đến văn phòng anh rất gần.”

Tiffany đờ người, có phần không phản ứng kịp.

Nichkhun thản nhiên: “Lúc ấy, chắc chắn em sẽ ở cùng anh.”

“Em chả thèm ở với anh… Lúc ấy em mới năm tư…” Ánh mắt Tiffany rõ ràng viết bốn chữ to tướng “Anh thật cầm thú!!!”

“Môn học năm tư của em đa số đều buổi chiều, ở chỗ anh tiện.”

Tiffany ngẩn ngơ: “Anh… anh… sao biết tiết học của em vào buổi chiều?”

Nichkhun đáp: “Xem qua rồi.”

Tiffany thẫn thờ nhìn anh, trong tích tắc nơi yếu mềm nhất của trái tim như bị bắn trúng, chua xót đến không nói nên lời. Anh đã xem qua, đến khoa của cô xem ư? Trước mắt cô như hiện ra người thanh niên đẹp trai cao ráo ấy, đó là Nichkhun thời đại học, đứng trước bảng thông báo của khoa cô, xem năm tư cô có những môn học nào. Có lẽ không chỉ là năm tư, mà còn năm ba, năm hai…

Lúc ấy anh đang nghĩ gì?

Liệu có nghĩ rằng, nếu cô còn ở đó, họ sẽ sắp xếp thời gian thế nào? Cầm thời khóa biểu thảo luận với nhau như hồi năm nhất ư?

Đôi mắt bỗng thấy đau nhói, nong nóng, ẩm ướt.

Nichkhun thầm thở dài. Lỡ lời rồi, anh không định khiến cô đau lòng. Thế nên Nichkhun cố ý trêu cô: “Tiffany, đừng đánh giá anh cao quá, anh cầm cự được đến lúc tốt nghiệp là khá lắm rồi.”

Trong lời nói đầy ắp những ám hiệu nhưng vẫn tỏ ra là một chính nhân quân tử.

Trong tình huống thế này mà bị trêu ghẹo, thần kinh Tiffany có vẻ không ổn định lắm. Bề ngoài thì tỏ ra đứng đắn, nhưng thực chất lại chẳng biết kiêng nể gì, có câu thành ngữ hình dung thế nào ấy nhỉ?

“Thú đội lốt người.” Tiffany lẩm bẩm đọc, nhưng ánh mắt vẫn lấp loáng lệ.

Người đàn ông bị chỉ trích là “thú” ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng lại rất điềm nhiên: “Ồ, thế lốt áo của anh ở chỗ nào?”

Tiffany im bặt… quả thực…

Lốt áo của cầm thú lúc nãy đã bị cô cởi sạch rồi…

Đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn đọng bên khóe mắt cô, Nichkhun chủ động hỏi: “Anh tốt nghiệp rồi, chúng ta ở cùng nhau, sau đó thì sao?”

Trong lòng vẫn có cảm giác chua xót không xua đi được, Tiffany nói tiếp: “Được thôi, giả thiết em ở cùng anh khi bị anh cưỡng ép, sau đó, ừm?” Cô làm ra vẻ nghĩ ngợi lung lắm, nhưng tư duy vẫn không cách nào tập trung được.

Nichkhun trầm ngâm một lúc rồi nhắc nhở: “Tiffany, cơ bản thì anh sẽ để em chủ động đề xuất.”

“…” Tiffany chậm chạp sau khi hoàn hồn rồi rất muốn cắn ai đó, nhưng lại không thể không thừa nhận, với bản chất nham hiểm xảo quyệt giả bộ đạo đức của đức ông chồng, thì thật sự là rất rất có khả năng ấy.

Nhìn hiện thực đi, đầu tiên là do cô cưỡng ép anh, đợi đến khi anh khó khăn lắm mới động lòng được, mà vẫn nghĩ ra cách bắt cô tự tìm đến, kết hôn cũng do cô chủ động. Người ta chỉ làm mỗi một việc là thủ châu đãi thố (ôm cây đợi thỏ), à không, là thủ châu đãi trư (ôm cây đợi heo)…

Cô đúng là một con ỉn đang sốt ruột đợi người ta ăn thịt cho nhanh.

Tiffany vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, hỏi: “Vậy anh sẽ mướn hai phòng ngủ một phòng khách?”

Nichkhun giả vờ không hiểu: “Hử? Em còn đòi phòng đọc sách nữa à? Tiffany, lúc ấy tài chính anh hạn hẹp, em cứ tạm bợ vậy đã.”

Hư hỏng!!! Tiffany cười dở mếu dở, hậm hực đá anh trong chăn. Biết rõ là không nên lằng nhằng chuyện này với anh nữa, Tiffany nghiêm túc tiến hành hoang tưởng “giả như em quay về mười chín tuổi”.

“Học kỳ cuối của năm tư, chắc em phải tìm việc rồi nhỉ.” Tiffany cảm thấy chuyện tìm việc của mình vô cùng khó khăn, với trình độ năm ấy thì làm nghề nhiếp ảnh không nổi rồi, nhưng với chuyên ngành mình học thì cô chẳng có tí hứng thú nào.

“Chắc không đến nỗi tìm không được việc chứ…” Tiffany rất lo.

“Đến nỗi chứ.” Nichkhun đả kích cô không hề nương tay.

Thực ra với sự thông minh hoạt bát năm ấy, dưới sự giám sát của anh, Tiffany có lẽ sẽ qua được tiếng Anh cấp sáu, chứng chỉ vi tính gì gì đó, lại là trường nổi tiếng, tìm công việc chắc chắn không khó, nhưng… Dù sao cũng là giả thiết mà, không cần thiết để cô quá đắc ý, việc đả kích vợ mình cũng là thú vui tao nhã của anh.

“Được thôi, cuộc đời thuận buồm xuôi gió quá cũng tẻ nhạt lắm, từ từ tìm vậy… Vậy lúc em rảnh rỗi thì làm gì?”

“Ở nhà sắp xếp nhà cửa.”

“Ủa, mua nhà nhanh thế à?”

“Ừ, năm ấy có một vụ án anh giải quyết rất tốt, Lão Choi rất được, cho anh cầm được một số tiền lớn, đặt cọc trước.”

Tiffany nhìn anh, mắt lấp lánh ánh sao: “Nichkhun anh thật lợi hại.”

Nichkhun đón nhận sự sùng bái của vợ mình mà không chút khiêm tốn, dáng vẻ rất bất lực, “Đành chịu, áp lực phải nuôi em rất lớn.”

Cố tình hạ bệ cô? Rõ ràng cô rất dễ nuôi. Tiffany quyết định phớt lờ anh, tiếp tục suy nghĩ. Nhà cũng có, công việc chắc chắn cũng tìm được, tiếp theo? Kết hôn? Tiffany nghĩ đến đó bèn than thở: “Haizzz! Nichkhun, cầu hôn chắc cũng không phải em chủ động đấy chứ?”

Nếu bắt nạt cô nữa thì e sẽ nổi điên mất, Nichkhun cười khẽ, nói thầm vào tai cô: “Không, anh còn sốt ruột hơn em.”

Hơi thở nóng hổi mang theo mùi vị nam tính quyến rũ khiến tai cô ngưa ngứa, khiến cô đắm say. Tiffany bị không khí ấy bao bọc, nỗi chua xót cuối cùng cũng biến mất. Cô tưởng tượng ra dáng vẻ Nichkhun cầu hôn, nhưng lại phát hiện ra mình thực sự không tưởng tượng nổi.

Cảm thấy hụt hẫng.

Mộng đẹp đã qua.

Có điều, nếu lỡ là thế thì…

Nichkhun: “Tiffany, tuần sau chúng ta đăng ký kết hôn.”

Phản ứng của cô chắc chắn sẽ là – Đờ ra trước, sau đó sực tỉnh, cuối cùng: “Nichkhun, ta đi luôn hôm nay đi!”

Sau đó bị Nichkhun cười cả đời…

Tiffany lặng lẽ dự tính, bỗng cảm thấy chưa được cầu hôn, hình như cũng chẳng có gì phải tiếc nuối….

Cô vội vàng xua đuổi tưởng tượng đáng sợ đó, lại tiếp tục nghĩ: “Vậy kết hôn rồi, tiếp đó sẽ là sinh con?”

Nhắc đến con, Tiffany lại lập tức quay về hiện thực.

“Nichkhun, khi nào chúng ta sinh con? Suzy sắp sinh rồi.”

Nichkhun nhíu mày: “Muộn thêm chút nữa.”

Tiffany không hề thấy bất ngờ với câu trả lời của anh, vì đã nhắc đến chuyện này mấy lần rồi, với việc sinh con, Nichkhun thực sự không nhiệt tình lắm, ôi…. Hoàn toàn ngược lại với việc kia….

Tiffany nằm trên người anh không nói gì, Nichkhun ngỡ cô không vui, trầm tư một lúc rồi mới bảo cô: “Tiffany, anh không muốn có con sớm như vậy.”

“Ồ…” Tiffany kéo dài giọng, sau đó nói: “Nichkhun, vậy lần sau Suzy hỏi em vì sao vẫn chưa có con, em có thể nói là, do-anh-có-vấn-đề không?”

Tiffany cố ý ngừng lại một chút ở “anh có vấn đề”, sau đó cười híp mắt nhìn anh. Nichkhun hơi nheo mắt lại, ánh nhìn ngừng trên gương mặt gian xảo của cô: “ Tiffany, mong rằng điều em đang ám chỉ không phải điều anh đang nghĩ.”

Nichkhun một khi có vẻ mặt đó là chứng tỏ sự việc rất nguy hiểm, Tiffany vội vàng tốc chăn lên: “Không phải không phải, ngủ thôi ngủ thôi, em muốn ngủ.”

Tiffany vùi người vào chăn giả vờ ngủ một lúc lâu, rồi dần dần cũng thấy buồn ngủ thật, đang lúc mơ màng thì nghe Nichkhun nói: “Tiffany, anh không muốn lặp lại một lần nữa.”

“Ưm?” Đại não Tiffany đã tan sở, căn bản không nghe rõ anh đang nói gì, ậm ừ hỏi lại.

“Anh nhát gan.” Nichkhun tự chế giễu mình.

Nhưng ai lại chẳng nhát gan, ai biết được trong tương lai sẽ xảy ra bất ngờ gì, ai dám tự phụ cho rằng mình có thể khống chế được vận mệnh? Chẳng phải không tiếc nuối, nhưng anh tuyệt khôn dám lấy hạnh phúc đã có của mình ra đánh cược với những niềm vui xa vời ấy.

Nichkhun nghĩ rồi không nén được cười, có lẽ anh đã bị Tiffany ảnh hưởng rồi, lại còn nghĩ đến những điều hư vô, căn bản không thể xảy ra ấy. Anh tắt đèn, ôm cô vợ nhỏ của mình vào lòng, để cơ thể ấm áp mềm mại kia lấy đầy thế giới của anh.

***

Những ngày tháng sau kết hôn của Tiffany rất hạnh phúc, Suzy ngưỡng mộ nhất là thời gian làm việc tự do của cô, đi làm rồi vẫn có thể chạy lung tung ngoài đương. Còn về việc thường xuyên tiện đường đến tìm chồng để cùng ăn cơm, khi chạy xa quá thì gọi điện nhờ tài xế họ Hà đến đón v.v…. thì Suzy đã hoàn toàn bó tay. Hôm ấy Tiffany đi cùng cô đến khám thai, Suzy lại ai oán: “Chị vẫn sướng nhất, tự do tự tại, em sợ là đến thời gian dạo phố cũng sắp không còn nữa, ngày nào cũng ở nhà chăm con. Thật là, đều tại Jaebum, chẳng muốn có con sớm tí nào.”

“Có sớm nữa đâu, bây giờ sinh là tốt nhất.” Tiffany nói.

Suzy thực sự cũng không than vãn thật lòng lắm. Tiffany nói thế khiến cô vui vẻ hẳn. Cô quan tâm hỏi: “Vậy chị và Nichkhun định đến khi nào?”

“Chị lúc nào cũng muốn có con mà.”

Suzy hiểu tình hình của họ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiffany, liệu có phải do dì và chú không? Thế nên Nichkhun mới có phần cự tuyệt chuyện có con?”

Tiffany khổ não: “Không biết, chị nghĩ chắc là cũng có một phần, haizzz, thuận theo tự nhiên vậy.”

Suzy nhanh chóng hạ sinh một bé gái, cô bé vô cùng đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, hồng hào khỏe mạnh, Tiffany yêu mến vô cùng, suốt ngày chạy đến nhà Suzy thăm nom.

Nichkhun có lúc cũng đến cùng cô, có lúc không rỗi thì buổi tối đến đón. Cô bé rất thích ông cậu, mỗi lần Nichkhun đến là bi ba bi bô đòi Nichkhun bế, đến lúc đó bà mợ Tiffany đành đứng kế bên nhìn.

Suzy mỉm cười nhìn con gái bám theo cậu nó, quay sang nói với Tiffany: “Em thấy Nichkhun cũng không ghét trẻ con mà, chị nên tìm cơ hội trò chuyện với anh ấy đi?”

Tiffany nhìn theo, rồi gật đầu.

Cô không che giấu được tâm sự, từ nhà Suzy ra, đã không kìm được thắc mắc trong lòng: “Nichkhun, anh không thích trẻ con à?”

“Không phải”

“Vậy có phải do bố mẹ không?”

Cô nói thẳng thừng, không hề vòng vo tam quốc, chỉ vừa hỏi vừa nắm lấy tay Nichkhun.

Nichkhun nhíu mày, “Em nghĩ linh tinh gì thế?”

“Thế thì tại sao?”

Nichkhun dừng chân, nhìn cô chăm chú, định nói gì đó nhưng lại ngần ngừ, gương mặt dần dần tỏ vẻ lung túng hiếm có, cuối cùng anh nói với giọng bất lực, “Anh chỉ cảm thấy chúng ta vừa được ở bên nhau, không muốn có thêm người khác xen vào.”

Tiffany mở to mắt.

Hừm, lý do kiểu gì vậy…

Thì ra lại là thế….

Sau cùng không nhịn được nữa, cô bật cười ha ha.

Nichkhun có phần thẹn quá hóa giận : “Nếu em đã muốn có con thế thì có vậy.”

“Ủa?” Tiffany ngừng cười, nhìn anh.

“Thuận theo tự nhiên.” Cũng không cần cố ý cho có con, ý Nichkhun là thế.

Thế nhưng Tiffany quá sức vui mừng, cô lao ngay vào lòng anh, sung sướng ôm lấy anh, “Nichkhun, chúng ta mau về nhà thuận theo tự nhiên đi!”

Bình thường trong mọi tình huống, lực phòng bị của luật sư là thượng hạnh, nhưng khi Tiffany chủ động và nhiệt tình, bức tường lửa của Nichkhun đã sụp đổ tan tành.

Thế là, rất nhanh, họ đã thuận theo tự nhiên…

Kỳ kinh nguyệt của Tiffany chậm mất một tuần, Nichkhun vô cùng điềm tĩnh mua que thử thai, sau đó đối mặt với kết quả, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

Anh gọi điện cho Lão Choi trước, “Vụ án nhà họ Kim anh tiếp quản, tôi không xếp thời gian được.”

Sau đó khi Lão Choi kêu oai oái truy vấn tới tấp, anh thản nhiên nói , “Phải chăm sóc Tiffany… Ốm? Không, có lẽ là mang thai rồi.”

Nhân lúc Lão Choi đang bị đả kích đến độ tan nát cõi lòng thì anh đã cúp máy, gọi cho Viện trưởng bệnh viện tốt nhất về chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thành phố, anh từng giúp Viện trưởng giải quyết một số khúc mắc luật pháp, “Chào Viện trưởng, tôi là Nichkhun….”

Lại gọi cho Suzy, “Sách và tư liệu em đọc lúc mang thai gói hết lại, lát nữa anh đến lấ

y.”

Tiffany ngồi trên ghế sô pha, đờ đẫn nhìn anh sắp xếp mọi việc đâu ra đó, hỏi: “Vậy em phải làm gì?”

Nichkhun nhìn cô, đương nhiên cũng cảm thấy cô là người khó xếp đặt nhất. Anh thở dài, cúi người ôm cô, “Phải rồi, em làm gì nhỉ?”

Tiffany đưa tay vòng ôm eo anh, bỗng cảm thấy một nỗi xúc động đến muốn khóc đang chiếm lĩnh lấy mình, “Khun, em rất vui.”

Cô ngỡ tìm lại Nichkhun đã là hoàn chỉnh rồi, thì ra ngoài hoàn chỉnh ra, còn có thể hoàn chỉnh hơn.

Nichkhun để mặc cô ôm.

Tiffany hỏi, “Khun, còn anh thì sao?”

Đáp lại cô là một vòng ôm mạnh mẽ nhưng tất e dè, cẩn thận, một cách nghiêm ngặt, lúc nào nên thế nào, không hề sai sót. Suzy đùa: “Đứa bé này tương lai có lẽ tính cách sẽ giống anh lắm đây.”

Mỗi lần đi khám thai, Suzy đều đi cùng, hôm ấy Suzy đưa bé cưng đi tiêm ngừa nên cũng đi cùng họ. Suzy hỏi: “Anh, anh muốn có con gái hay con trai?”

Nichkhun nói: “Đều được.”

Suzy cười bảo: “Cũng đúng, tốt nhất là một nam một nữ long phụng có đủ, con gái giống Tiffany, sẽ rất đáng yêu. Con trai ấy à, giống Nichkhun, như thế là hoàn hảo rồi.”

Tiffany nói: “Không, Nichkhun nói con gái phải giống anh ấy, mới không bị người ta lừa đi mất. Con trai thì cũng giống anh ấy luôn, mới có người, khụ… mới gạt được người khác.”

Thực ra nguyên văn nửa câu sau của Nichkhun là: “Con trai cũng phải giống anh, mới có người tự động dâng hiến.”

Câu này Tiffany không đời nào nói ra, mất mặt quá!

Suzy cười to.

Tiffany mỗi ngày một nặng nề, trạng thái nào cũng có, như bỗng dưng trở nên thèm ăn, trước kia những món không thích ăn hoặc không ăn được, không biết thế nào lại cứ xuất hiện trong đầu, thành ra bỗng thấy muốn ăn chết đi được.

Thế là Nichkhun bất đắc dĩ phải dành thời gian nghiên cứu bếp núc.

Khi Tiffany chưa có thai, hai người thường xuyên ra ngoài ăn cơm, nhưng bây giờ vấn đề vệ sinh thực phẩm quá nhiều, suy nghĩ đến sức khỏe của đứa trẻ nên Tiffany có thai rồi luôn ăn uống ở nhà.

Tài bếp núc của Nichkhun đương nhiên thuần thục hơn Tiffany nhiều, nhưng cũng chỉ là thuần thục thôi chứ không thể gọi là cao siêu gì cho lắm. Tiffany trước kia ăn uống rất dễ tính, nhưng khi có thai rồi lại trở nên khá kén chọn, không chỉ một lần đã ủ rũ lên tiếng chê bai: “Nichkhun tại sao anh lại là luật sư chứ? Nếu là đầu bếp thì tốt quá rồi.”

Tình huống này thì có mồm mép kiểu gì cũng vô tác dụng, đại luật sư lặng lẽ chịu đựng bị chê bai, dùng tài bếp núc tiến bộ từ từ của mình vỗ cho Tiffany béo tròn.

Một đêm khuya tháng mười, Tiffany béo tròn được đưa vào phòng sinh, sinh ra một cậu nhóc nặng hơn bốn cân một cách suôn sẻ.

Lúc được đẩy ra khỏi phòng sinh, chân trời vừa rạng một đường sáng rỡ, trong ánh sáng ban mai, Nichkhun bị Tiffany bắt đứng ngoài đợi đã bước nhanh vào trong, nắm lấy tay cô.

Tiffany lí nhí than vãn: “Đau chết được, tại anh đấy.”

“Ừ, tại anh.” Đại luật sư nói năng trôi chảy lưu loát bỗng nghẹn lời, cúi xuống hôn lên trán cô một cái.

Ý của Tiffany là trách Nichkhun nuôi cô quá giỏi, đứa trẻ to quá, khó sinh, nhưng cô y tá đứng bên cạnh đã hiểu nhầm, cho dù đã quen với mọi tình huống trong phòng sinh, cũng không kìm được cười trộm.

Tiffany lúc này mới phát hiện ra câu mình nói quá dễ gây hiểu lầm nên mặt đỏ bừng, quay đầu đi nhìn đứa trẻ bên cạnh: “Nhìn này, em sinh đấy.”

Nichkhun nhìn đứa trẻ mũm mĩm đang nhắm mắt say ngủ, cười: “Ừ, Tiffany lợi hại quá.”

Nichkhun không hay cười, nên lực sát thương của nụ cười nhẹ nhõm, dường như phát ra tự đáy trái tim này quả thực là lớn quá, Tiffany và cô y tá cùng ngắm đến đờ đẫn cả người.

Cậu nhóc mũm mĩm lúc nãy trong phòng sinh còn khóc oa oa mà lần đầu được bố bế lên đã cực kỳ an phận, không khóc cũng không quấy phá, chỉ bi bô cố gắng đá đạp tay chân bé xíu, tiện thể nhổ một ít nước bọt lên âu phục của bố mình. Có điều âu phục của ông bố do đứng ngoài phòng sinh đợi cả một đêm nên đã không còn thẳng thớm ngay ngắn nữa, có thêm ít nước bọt cũng chẳng vấn đề gì.

Về đến phòng bệnh, bữa sáng nóng hổi đã được chuẩn bị sẵn, Tiffany ăn một ít, rồi làm những việc vệ sinh cần làm, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều, mở bừng mắt dậy trong tiếng trò chuyện khe khẽ, Tiffany nhìn thấy ánh mặt trời ngập phòng. Nichkhun lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh, cho cô uống chút nước, Suzy và Jaebum cũng đến bên giường cô thăm nom.

Suzy thao thao bất tuyệt nhắc nhở một đống chuyện cần chú ý, cuối cùng sực nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, cậu nhóc tên gì thế?”

Tiffany lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ ra.”

Suzy nói: “Mau đặt tên đi, đừng giống như bọn em, giấy khai sinh sau này mới điền.”

Tiffany nghĩ ngợi một lúc, nhìn Nichkhun. Nichkhun dường như đã nghĩ rất lâu rồi nên đáp: “Hôm nay mặt trời rất sáng, gọi là Buck Nich Young đi, chữ Young trong ánh mặt trời rực rỡ”

Suzy há mồm trợn mắt: “Hả? Thế thôi hả?”

Cô kháng nghị: “Nichkhun, anh đặt tên sao lười quá vậy, mặt trời rất sáng nên gọi là Buck Nich Young? Chẳng lẽ ngày âm u thì gọi là Buck No Young? Tiffany chị cũng đồng ý chứ!”

Tiffany nhìn Nichkhun, ánh mắt cũng lấp lánh nụ cười, chớp mắt nói: “Rất hay mà.”

Suzy bị họ đánh bại hoàn toàn.

Buck Young Buck Young, Suzy lại đọc thêm hai lần, bỗng phát hiện ra: “Ủa, Young, là trùng tên tiếng Hàn của chị Tiffany”

Nichkhun: “… Trùng hợp!”

Cũng đúng là trùng hợp thật, Nichkhun không có ý đó.

Suzy không tin, xoa xoa cánh tay nói: “Chắc chắn là thế, Tiffany, hai người đúng là sến chết đi được.”

Taebum đứng cạnh đùa: “Tôi cũng thấy rất hay, đặt tên như vậy đỡ mất công, sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ?”

Suzy trừng mắt nhìn chồng, bĩu môi: “Anh tham gia vào làm gì. Nếu anh đặt tên cho con gái mình là Bumzy, thì con gái sau này sẽ hận anh cho xem.”

Hai người ngồi một lúc rồi công ty Jaebum có việc, Suzy nhớ cục cưng nhà mình nên không ngồi lâu nữa, cùng cáo từ. Nichkhun đứng lên đưa họ ra ngoài.

Tiffany nằm một mình trên giường, muốn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi, khóe môi dần dần cong lên. Nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên trán đứa bé đang say ngủ, cô thì thầm: “Bố con rất yêu con, bố nói con là mặt trời nhỏ của bố đấy. Ừ, cũng như mẹ đây.”

Buck Nich Young.

Ánh mặt trời rực rỡ.

My sunshine.

Hai năm sau, một cậu bé có đôi mắt to linh hoạt như Tiffany, nhưng lại thích tỏ vẻ ông cụ non, đã hỏi một vấn đề nghiêm túc liên quan đến sinh mệnh: “Mẹ ơi, các bạn khác là được sinh ra, còn con được chụp ra đúng không? Giống như chụp ảnh ấy?”

Tiffany: “… Hả?”

Cậu nhóc tỏ ra nghi ngại rất nghiêm túc, “Nếu không thì tại sao mọi người đều bảo chụp một “Nich Young” chứ?” (Nich Young đồng âm với ảnh tập thể, ảnh chụp chung)

Nichkhun cười, cúi xuống, bế con trai đang cố túm lấy gấu áo của anh để đi lẫm chẫm, dạy dỗ sai lạc cậu con một cách vô trách nhiệm: “Đúng là con được chụp ra đấy, năm ấy nếu không vì mẹ con chụp trộm bố, thì làm gì có con…”

Đó là một buổi chiều ánh nắng vẫn rực rỡ như trước kia, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hương cây cỏ, trên vỉa hè phản chiếu ba chiếc bóng đổ dài…

Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp để ra ngoài, thích hợp để chụp trộm, thích hợp… bên nhau trọn đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro