Chuyện bên lề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện bên lề

1. Chuyện bức ảnh.

Một hôm luật sư Nichkhun phát hiện bức ảnh trong ví mình đã bị thay bằng bức chân dung mói chụp của người ấy.

Về nhà hỏi người ấy.

Người ấy nói thẳng:

- Lúc nào anh cũng nhìn ảnh em lúc em mười chín tuổi, rồi lại nhìn em bây giờ, sẽ thấy em ngày càng già.

Từ ngày lấy chồng luật sư người ấy ngày càng biết ăn nói!

2. Chuyện đặt tên cho con.

Một hôm Tiffany ngồi đợi nồi canh xương hầm trên bếp, bỗng cảm thấy nhàm chán mới quyết định tìm việc nào đó có ý nghĩa để làm, ví dụ đặt tên cho con.

Vậy là lôi ra cuốn từ điển dày cộm loay hoay tra cứu, cảm thấy đặt tên con đúng là mộtcông việc khó khăn, đặt một cái tên âm ý hài hòa, vừa hay vừa có ý nghĩa, quả là không dễ.

Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Tiffany nghĩ ra cách đặt tên con rất đơn giản.

Họ của bố, tên của mẹ, thêm một chữ, tên lập tức hiện ra - Nichny.

Vừa đẹp vừa hay.

Quan trọng là rất ý nghĩa.

Tiffany đắc ý, chạy vào phòng sách, viết lên giấy chìa trước mặt Nichkhun.

 Nichkhun liến nhìn nhướn mày, lấy bút sửa mộ chữ: chữ Nich sửa thành chữ Khun.

Khunny.

Buck Khunny??!

Tiffany tiu nghỉu xị mặt, buồn cả phần con.

“Con đáng thương, con chưa ra đời đã bị bố đặt cái tên thật ghê!”.

3. Thổ lộ.

Lại một ngày khác.

 Nichkhun trong lúc giải lao giữa giờ làm việc, bỗng nhớ ra hình như mình chưa nói với người ta ba “chữ đó”.

Vừa đúng lúc người ta vào phòng tìm sách đọc.

Kéo người ta vào lòng, để ngồi trên đầu gối, siết người ta vào lòng, tì cằm vào cổ người ta nói âu yếm.

- Giở sách giúp anh.

- Ứ - Tiffany nhướng cặp lông mày thanh tú, nhìn tập tài liệu trên bàn. Coi như hiểu anh muốn mình làm gì.

- Đồ lười!

Tuy luôn được chiều chuộng Tiffany vẫn kiên nhẫn giở đến trang 14, nhưng không kiềm được liền trách:

- Khun, anh lười quá.

- Hừm… - Có lẽ Nichkhun quyết định lười đến cùng - Câu đầu tiên, đoạn đầu tiên, gạch chân hộ anh.

Tiffany lấy bút bi vạch một đường thẳng dưới câu đó.

“Nghiên cứu của giới tư pháp học quốc tế nước ta đối với vấn đề này vẫn luôn thừa kế quan điểm của J.H.Mori nhà luật học người Anh”.

- Dòng thứ ba từ dưới lên.

“Em đi gặp cảnh sát, có biết qui định ở đây đối với những việc như thế này không?”

“Thế là thế nào? Hình như là đoạn đối thoại trong một vụ án, tại sao phải gạch chân?”

Lại lật thêm mấy trang nữa theo yêu cầu của Nichkhun.

- Còn một từ ở giữa chưa tìm thấy - Nichkhun thầm thì.

Tiffany hoàn toàn không hiểu.

- Tìm cuốn khác vậy - Nichkhun giơ tay rút một cuốn tạp chí trên giá sách.

“Hình như đó là số đặc biệt của tạp chí phụ nữ, anh ấy quan tâm đến loại tạp chí đó từ bao giờ nhỉ?”

- Trang này, đoạn thứ ba, câu đầu tiên.

- Ồ, xem báo cũng phải gạch chân nội dung trọng điểm sao?

“Vào mùa xuân, Anh thường thích ra ngoại ô chơi vào những ngày nghỉ, trời xanh không thể tưởng tượng…”

- Dòng thứ năm... Câu cuối cùng.

“Nó yêu mày này… anh mỉm cười véo mũi tôi…”

- Câu cuối cùng.

“Nhất định lúc chín giờ em sẽ nhìn thấy anh từ đây đi ra”.

- Cái gì sao lung tung lộn xộn thế? - Tiffany vừa gạch chân những hàng chữ theo tay chỉ của Nichkhun, bắt đầu ngáp.

 Nichkhun không nói nữa, nhẹ nhàng áp má mình vào mái tóc mềm mại thoảng mùi hương.

- Tiffany?

- Ứ - Trả lời mơ hồ, giọng buồn ngủ.

 Nichkhun bế vợ lên giường, đắp chăn cẩn thận, đứng ngắm hồi lâu gương mặt phụng phịu như trẻ nhỏ, đoạn cuối xuống vầng trán rộng trắng xanh:

- Ngủ ngon nhé, ngốc ạ!

4. Tâm sự của Suzy

Loài hoa không tên

Lúc tôi chín tuổi, anh Nichkhun hàng xóm trở thành anh trai tôi.

Tôi vui lắm, sán đến bên mẹ hỏi: “Mẹ, từ nay anh Nichkhun sẽ ở nhà mình không về nhà anh ấy nữa phải không?”

Mẹ ôm tôi vào lòng, nói: “Đúng đấy, Suzy có thích không?”

“Thích.” - Tôi gật đầu lia lịa để chứng tỏ tôi rất vui, nhưng không hiểu sao trông mặt mẹ rất buồn.

Có một anh trai như Nichkhun thật đáng tự hào, làm cho mấy đứa bạn gái phát ghen. Lại còn được cả thầy giáo chú ý‎ đến. Vừa vào năm học mới, thầy giáo nhìn danh sách hỏi tôi: “Em quen Nichkhun phải không?”

Tôi gật đầu: “Vâng, anh ấy là anh trai em.”

“Ra vậy.” - Thầy giáo cười: “Thầy cũng dạy anh ấy lớp bảy, xem ra thầy rất có duyên với hai anh em.”

Thầy giáo cười nói vui: “Vậy học kỳ này em làm lớp trưởng nhé. Anh giỏi chắc em cũng giỏi.”

Dần dần bọn con gái trong lớp đều biết tôi là em gái của “ Nichkhun”, có đứa còn lân la hỏi dò: “Suzy, anh cậu có bao giờ nói với cậu anh ấy thích ai không?”

“Không.” - Tôi thường trả lời như vậy.

“Này, Suzy, cậu biết không, Kim Minzy ở lớp trên thích anh cậu đấy.”

Hình như bọn họ rất thích chủ đề “Ai thích ai.” Thậm chí có mấy đứa trong lớp và mấy cô ở lớp trên tiết lộ bí mật với tôi “Cô nọ cô kia thích anh cậu…”, mà đối tượng thích Nichkhun liên tục thay đổi.

Trong trường đúng là có rất nhiềucô thích Nichkhun, nhưng hình như anh ấy không quan tâm đến chuyện đó.

Có lúc sau khi Nichkhun giảng bài cho tôi, tôi cố ý‎ dò hỏi “ Nichkhun, anh có thích ai không? Lớp em có nhiều đứa thích anh lắm.”

“Không.” - Nichkhun trả lời dứt khoát, rồi lại cắm cúi làm bài, không hề tỏ ra tò mò muốn biết ai thích mình.

Buổi chiều hôm đó, nhìn khuôn mặt trông nghiêng rất đẹp của Nichkhun cúi xuống trang vở, trong lòng tôi có một cảm giác khác lạ, cảm thấy một niềm vui xốn xang.

Khi tôi vào lớp mười một thì Nichkhun đỗ vào trường đại học Seoul, và chuyển đến học ở Seoul, là nơi đối với tôi lúc đó rất xa xôi.

Tôi không quen trong nhà không có Nichkhun, hình như cảm thấy rất trống vắng, lúc ăn cơm mẹ tôi vẫn quen xới bốn bát, rồi nghĩ ra Nichkhun đã xa nhà, mới đổ cơm vào nồi.

Tôi cảm thấy rất buồn, ngay bên bàn ăn tôi đã thề: “Con cũng thi trường Seoul.”

Bố tôi cười khen: “Suzy giỏi lắm, rất có chí.”

Nhưng chỉ có ý‎ chí thì không đủ, mặc dù tôi học cũng khá, nhưng không đủ trình độ thi vào trường Seoul, cố gắng một năm nữa e cũng không được. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định thi trường đại học Kangnam.

Khi tôi gọi điện thông báo sẽ thi vào trường Kangnam, Nichkhun ngạc nhiên: “Suzy, em có thể thi một trường khá hơn.”

Nhưng không có trường nào “khá hơn” mà lại “gần trường anh nhất” - tôi nghĩ.

Khi nhận được giấy báo nhập học của trường đại học Kangnam, tôi mới biết thế nào là “người tính không bằng trời tính”. Trường đại học của tôi đang xây dựng lại nên phải phân chia học ở nhiều địa điểm. Khoa tôi học ở một địa điểm cách trường Nichkhun hơn hai giờ đi xe buýt.

Vậy là chỉ đến hè mới được gặp nhau.

Vào dịp hè năm thứ nhất tôi quen Tiffany.

Tôi còn nhớ hôm đó, tôi cùng Nichkhun ra phố mua đồ.

Sắp đến Tết đường phố rất đông người qua lại, nhưng tôi nghe rất rõ có người gọi tên Nichkhun, quay đầu lại thấy một cô gái băng qua đường.

Đó là lần đầu tôi nhìn thấy Tiffany. Người mà sau này cả đời quấn qu‎ýt bên Nichkhun.

Lúc đó ấn tượng đầu tiên vềcô ấy là sự xù xì.

Một cô gái xù xì.

Chiếc mũ nhung màu hồng, cổ quàng khăn quàng bằng len thô cũng màu hồng, chỉ để lộ đôi mắt đen rất to, đồng tử lấp lánh, vừa linh hoạt vừa đáng yêu.

Trông cô ta như một quả cầu bông xù xì khoác tay Nichkhun, líu lo như chim: “ Nichkhun, em biết nhất định sẽ gặp anh. Em biết mà.”

Cô ta bám chặt cánh tay Nichkhun ríu rít một hồi, mới phát hiện có tôi bên cạnh, đột nhiên im bặt nghi hoặc nhìn tôi rồi lại nhìn Nichkhun.

 Nichkhun vội giải thích: “Đây là em gái tôi, Buck Suzy.”

Tôi nhớ trước đây lúc ra phố, chúng tôi cũng nhiều lần gặp bạn gái cùng lớp với Nichkhun, họ đều nhiệt tình giữ chúng tôi lại, nheo mắt nhìn tôi: “ Nichkhun, bạn gái phải không?”

Thấy Nichkhun có vẻ phật ý, họ không dám đùa nữa.

Chưa bao giờ thấy Nichkhun vội thanh minh như thế.

Cô ấy thấy vậy cười tít mắt nhìn tôi, có vẻ hơi nịnh bợ: “Chào em, chị là Tiffany, là bạn gái của anh trai em.”

Tôi choáng váng không biết làm gì, đứng ngây nhìn cô ấy.

Hình như thái độ của tôi làm cô ấy sợ, nhưng không biết làm thế nào, lại quay sang nhìn Nichkhun.

 Nichkhun vội kéo tay cô ấy, nói gay gắt: “Vừa rồi em lại không nhìn đường, tại sao sắp đèn đỏ mà vẫn sang đường?”

Bị mắng cô ấy cỏ vẻ mất hứng, cúi đầu đá viên sỏi trên đường: “Em vui quá nên quên mất, không ngờ lại gặp được anh. Anh không cho em số điện thoại gia đình, em đành đi lang thang trên phố, hy vọng gặp may. Em đã đi mấy ngày rồi…”

Giọng cô ấy mỗi lúc một nhỏ, bỗng đá vào chân Nichkhun một cái, đoạn quay người bỏ chạy: “Em đi đây.”

 Nichkhun có lẽ bị bất ngờ, đứng ngây ra, đến khi tôi đi đến kéo tay anh ấy: “Đi thôi Nichkhun.”

Vừa đi được mấy bước bỗng Nichkhun quay đầu lại, tôi cũng quay đầu nhìn theo, thấycô ấy đứng đằng xa nhìn chúng tôi chằm chằm. Thấy chúng tôi nhìn,cô ta luống cuống quay người bỏ chạy.

Tôi thấy Nichkhun ngẩn người trong giây lát, ánh mắt có một vẻ gì đó mà tôi chưa từng thấy.

Anh ấy trao cái túi trong tay cho tôi nói: “Suzy, chờ anh một lát.”

Không chờ tôi trả lời Nichkhun chạy về phía cô ấy.

Hình như Nichkhun chỉ đi khoảng mười phút nhưng tôi cảm thấy rất lâu.

Khi anh ấy quay lại tôi làm như vô tình hỏi: “ Nichkhun, trước đây anh đã nói không yêu khi còn đang đi học kia mà.”

“À.”

“Nhưng…”

Thái độ vừa rồi của Nichkhun rõ ràng anh ấy đã công nhận.

“Đấy là do anh…” - Nichkhun thở dài: “Cô ấy bám anh dữ quá.”

Trước đây không ít các cô gái theo đuổi Nichkhun, có lẽ cô này bám dữ nhất. Nghĩ như vậy giống như đã tìm được cái cớ, ấn tượng của tôi đối với cô ấy cũng xấu đi.

Nhiều năm sau nhớ lại cảnh tượng hôm đó, tôi nghĩ mình đã bỏ qua rất nhiều chi tiết, như cử chỉ, ánh mắt, lời nói của Nichkhun lúc đó. Hoàn toàn không bình thường.

Những ngày tháng đó thật là vui. Khai giảng năm thứ hai, nhà trường thông báo cho chúng tôi một tin vui, chỉ có điều sau khi tôi biết tin Nichkhun đã có người yêu, không biết đó có còn là tin vui đối với tôi hay không.

Trường tôi cuối cùng đã trở về địa điểm cũ, trường lớp mới tinh, chỉ cách trường của Nichkhun một con đường.

Còn tôi và Tiffany cũng trở thành “bạn tốt” của nhau theo cách nói của cô ấy.

Khi ba chúng tôi đi cùng nhau, Tiffany bao giờ cũng một tay nắm tay tôi, tay kia kéo tay Nichkhun: “ Nichkhun, anh đi chậm thôi, Suzy không theo kịp.”

 Nichkhun cau có: “Nếu em không kéo tay, có khi Suzy sẽ đi nhanh hơn.”

Sau đó cô ấy quay đầu nhìn tôi vẻ tội nghiệp: “Suzy sao em dịu dàng như vậy, mà anh trai em dữ thế. Hai anh em tính tình chẳng giống nhau tí nào, mặt mũi cũng không, có phải một người giống bố một người giống mẹ không?”

Tôi nhìn Nichkhun vẻ dò hỏi. Nét mặt anh ấy hơi thiếu tự nhiên, nhưng lập tức trở lại bình thường.

 Nichkhun chưa bao giờ kể với cô ấy chuyện gia đình! Tôi lập tức đoán ra, một niềm vui vô cớ đột nhiên trào lên trong tôi.

Đây là bí mật chỉ mình tôi biết.

Dần dần không biết tại sao, càng ngày tôi càng thân thiết với cô ấy. Tiffany bắt đầu thích rủ tôi đi phố, khi gọi điện thoại cho tôi, câu phàn nàn về Nichkhun thường là: “ Nichkhun ngốc lắm, không biết đâu.”

Hôm sinh nhật tôi, Tiffany muốn tặng tôi cái bánh gatô, nên đã kéo tôi đến hiệu bánh sinh nhật hỏi tôi thích bánh gatô loại nào, tôi nói thích bánh gatô có mùi dâu.

Tiffany cười giòn tan: “Mình cũng thích dâu, Suzy chúng mình rất hợp nhau?”

Hợp cái gì, chẳng qua tôi thấy cô ấy luôn đưa mắt về phía bánh gatô dâu mà thôi.

Tiffany đối xử với tôi có thể nói là rất tốt.

Nhiều lúc tôi là cứu tinh của cô ấy.

Ví dụ như bây giờ.

“Suzy, thảm quá, tiếng Anh của cô chỉ được 4,5 điểm.” Trong điện thoại là một giọng nói thểu não.

Tôi an ủi cô ấy, nhưng trong lòng cảm thấy rất đắc ý‎ . Bao nhiêu cô gái giỏi tiếng Anh theo đuổi Nichkhun tại sao anh ấy lại chọn Tiffany?

“Hết đời rồi, nhất định Nichkhun sẽ mắng chị.” - Tiffany có vẻ hoảng thật sự.

Bỏ cô mới phải!

Trong đầu tôi hiện lên ý‎ nghĩ đó, sau đó tôi thấy sợ chính mình, sao tôi lại có ý nghĩ độc ác như vậy?

“Em thi được mấy điểm?” - Cô ấy hỏi.

“Tám điểm rưỡi.”

“Tám điểm rưỡi.” - Cô ấy nhắc lại vẻ thán phục. “Giỏi quá, vậy là em đạt tiêu chuẩn học sinh giỏi rồi, Suzy giỏi quá!”

Đột nhiên cô ấy chuyển giọng vui vẻ: “À, Nichkhun cũng vừa đạt giải nhất môn tiếng Anh, tối nay chúng mình đi ăn, chúc mừng chiến thắng của hai anh em, tỉ số hai một, chúng ta sẽ thắng.” - Vẻ chán nản thi trượt vừa rồi đã bay biến.

Buổi tối ăn cơm, Nichkhun mặt nhăn nhó, không hề có vẻ vui mừng của người đạt giải nhất. Tôi hiểu tâm tư của anh ấy, tiếng Anh của Tiffany là do anh ấy kèm, bây giờ cô ấy thi không đỗ, Nichkhun vốn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cho nên anh ấy còn buồn hơn cả Tiffany.

Đương nhiên, tôi cũng bênh vực cho Tiffany, nào là môn này khó, nào là khối người cũng bị thi lại, mặc dù bản thân tôi không cho là vậy.

Đợi Nichkhun dịu đi ít nhiều, Tiffany mới dám nhỏ nhẻ phàn nàn: “Tiếng Anh thật đáng ghét, trật tự chẳng ra gì, đằng nào sau này mình cũng không ra nước ngoài, việc gì phải học nó cho mệt…”

Mấy năm sau, nghĩ tới câu nói này của Tiffany, thấy cuộc đời quả là bất trắc chẳng điều gì có thể nói trước được.

Ăn cơm xong, đi dạo một lát thì tôi về trước, lúc sắp ra khỏi trường của Nichkhun, tôi mới sực nhớ ra cuốn sách Nichkhun mượn giúp, tôi để trong túi xách của Tiffany. Ngày mai lên lớp tôi cần cuốn sách đó, vậy là tôi đành quay trở lại lấy.

Để tiết kiệm thời gian tôi đi tắt qua lối vườn trường.

Vườn trường là nơi hò hẹn của các cặp tình nhân, mặc dù tôi đã biết nhưng khi nhìn thấy trên ghế đá, dưới tán cây từng cặp quấn chặt nhau, ôm hôn rất tự nhiên, tôi vẫn không khỏi giật mình.

Rất ngại đi ngang qua chỗ họ, tôi rẽ vào con đường nhỏ.

Con đường này yên tĩnh hơn nhiều, đi một đoạn tôi bắt đầu hối hận tại sao mình lại đi vào con đường vắng thế này, đành cúi đầu cắm cúi đi, mong qua vườn cho nhanh. Tuy nhiên khi đi ngang qua mấy phiến đá ven cái hồ nhỏ, tôi vô tình đi chậm lại, hình như có gì đó thôi thúc, tôi ngoảnh đầu nhìn lại lần nữa.

Dưới ánh trăng mờ, Nichkhun đang ôm cô ta,cô ta ngồi trên đùi anh ấy, anh ấy hôn cô ta.

Đêm hôm đó tôi nằm mơ thấy Nichkhun.

Những chi tiết vụn vặt không liên kết với nhau, cái cầu lúc nhỏ chúng tôi thường đi học qua, tôi và Nichkhun trốn dưới gầm cầu, sau đó là cảnh ở nhà, buổi chiều yên tĩnh, nhà vắng vẻ, Nichkhun nhắm mắt nghe băng tiếng Anh, tôi định hỏi bài, thấy vậy không dám quấy rầy, đành đứng ngoài cửa nhìn anh ấy rất lâu…

Cuối cùng tôi thấy mình đang đứng trong vườn trường, thấy Tiffany ngồi trong lòng Nichkhun, gục đầu vào ngực anh ấy, hai tay mân mê nghịch tay anh ấy, Nichkhun cứ để yên, hai người im lặng bên nhau. Nichkhun ôm cô ấy vào lòng cúi đầu hôn cô ấy.

Vậy là lần đầu tiên tôi biết, thì ra trong giấc mơ cũng có thể đau lòng, có thể đau đến khi tỉnh giấc.

Thực ra tôi không cảm thấy Nichkhun thích Tiffany lắm, mặc dù anh ấy thừa nhận Tiffany là bạn gái của mình.

Tôi từng giả bộ vô tình hỏi dò Tiffany, hai người quen nhau thế nào, yêu nhau thế nào?

Cô ấy thường lắc đầu, nhún vai, chỉ nói những chi tiết vụn vặt: “Mình chỉ có bám riết anh ấy” rồi kéo tay áo Nichkhun bên cạnh, hỏi: “Đúng không, Nichkhun?”

 Nichkhun chỉ “hừ” một tiếng không trả lời.

 Nichkhun đối vớicô ấy dường như không có gì đặc biệt so với những người khác, luôn lạnh lùng, ít nói, cũng không thấy có cử chỉ nào thân mật. Lúc đi đường nếu Tiffany không khoác tay thì Nichkhun thường đi một mình vượt lên trước. Có lần Tiffany phàn nàn với tôi: “Suzy, em có thấy Nichkhun thích chị không? Nếu mấy ngày chị không đến tìm anh ấy chắc Nichkhun cũng chẳng còn nhớ đến chị…”

Tiffany ngước mắt nhìn tôi đầy tủi hờn.

Tôi nói: “Chị thử giận anh ấy sem sao, xem Nichkhun có đến dỗ chị không?” Nichkhun trước nay rất ghét giận dỗi vô cớ, tôi nói với Tiffany như vậy thực ra có dụng ý‎ xấu.

“Chắc chắn là không.” - Tiffany lắc đầu, chán nản: “Hơn nữa, chị cũng không dám.”

Tiếp xúc với họ càng lâu, càng cảm thấy Nichkhun chấp nhận Tiffany, có lẽ là do cô đơn nhất thời.

Tiffany có lẽ chỉ là một thời điểm trong cuộc đời anh ấy, sẽ nhanh chóng qua đi.

Bởi vì họ khác nhau như vậy, một người điềm tĩnh, ít nói; một người xốc nổi ồn ào, một người sớm chín chắn, một người quá ngây thơ. Điều tôi cần làm chỉ là nhẫn nại, nhẫn nại chờ đợi Nichkhun nhận ra họ hoàn toàn không hợp nhau.

Nhưng cảnh tượng tôi tận mắt chứng kiến ở vườn trường đã phá vỡ niềm tin của tôi.

Thì ra ở nơi tôi không nhìn thấy, ở nơi không có tôi, họ là như vậy.

Thân thiết như vậy…

…Như vậy.

Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong vườn trường, tôi trở mình vùi đầu vào gối. Đã mấy ngày trôi qua, cứ nghĩ tới cảnh đó lòng tôi đau nhói.

Ký túc xá đã tắt đèn, nhưng mấy đứa con gái hay chuyện vẫn chưa chịu đi ngủ, đang tán gẫu chuyện yêu đương. Tôi vốn ghét những trò nhăng nhít đó của họ nhưng lần này tôi chủ động tham gia: “Nếu đàn ông không thích một phụ nữ thì có hôn cô ta không?”

Lập tức có câu trả lời.

“Chỉ cần không ghét, kiss chẳng là gì hết, thậm chí có thể lên giường với nhau. Suzy có anh chàng nào kiss cậu phải không?” - Họ nhao nhao trêu tôi.

Tôi nhìn lên trần nhà, không trả lời.

Không thích cũng có thể hôn, cho nên có phải Nichkhun thực ra cũng không thích Tiffany lắm?

Mấy đứa con gái vẫn truy hỏi tôi: “Suzy, nói đi có phải có phải có anh chàng nào kiss cậu đúng không? Yên tâm đi nếu là Suzy thì có thể, nhất định anh ta thích cậu, cậu rất toàn diện, mọi tiêu chuẩn đều tốt, xinh đẹp, thông minh…”

Tôi lặng thinh nghe họ nói.

Điều kiện tốt thì ích gì kia chứ? Nichkhun đâu có thích tôi.

Có điều, nếu Tiffany ưu tú hơn tôi, có lẽ tôi cũng cam lòng, nhưng nhiều mặt cô ấy không bằng tôi.

Tại sao lại là cô ta?

Đêm đó tôi ngủ thiếp đi lòng ngổn ngang.

Ngày hôm sau, tôi vẫn đến trường Nichkhun, vẫn ăn cơm cùng họ, nhưng không còn bình thản như trước nữa.

Dần dần tôi đi đến quyết định, coi như Nichkhun không thích tôi, thì tôi cũng không muốn đóng vai em gái anh ấy nữa.

Vậy là vào một ngày hơn một tháng sau đó, tôi hẹn gặp Tiffany.

Tôi ngồi trong nhà hàng McDonald’s với tư tưởng đã chuẩn bị tốt, chờ cô ấy.

Tiffany lưng đeo xắc, lướt qua cửa sổ. Nhìn thấy tôi,cô ta vẫy tay với tôi qua cửa kính, nhanh nhẹn đẩy cửa bước vào.

Hôm ấy tâm trạng Tiffany rất tốt. Khi cô ấy vui rất dễ nhận ra vì bước đi luôn nhảy chân sáo.

Khi trường tôi mới chuyển về gần trường của Nichkhun, Tiffany là người đầu tiên đến đón tôi. Lúc đó tôi đứng ở cổng trường đợi Nichkhun, từ xa nhìn thấy cô ấy vừa đi vừa nhảy tung tăng trên con đường rợp bóng cây dẫn ra cổng trường, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu trên ngườicô ấy, cả người Tiffany như tắm trong nắng.

“Suzy, chào bạn. Nichkhun đang bận họp, cử chị đến đón em.” - Lúc đócô ấy đến trước mắt tôi cười nói như vậy. Bây giờ cô ấy đi đến trước mặt tôi cũng với những bước chân sáo như vậy: “Suzy đến sớm thế?”

Tiffany ngồi đối diện với tôi: “Chúng ta ăn gì, chị có phiếu ưu tiên.” - Cô ấy lấy trong xắc một tập phiếu ưu tiên để lên bàn.

“Gì cũng được.”

“Vậy thì mình chọn đồ ăn trẻ em, đồ chơi thì dành cho Suzy.” - Tiffany vui vẻ nói giọng tỏ ra nghiêm túc.

Tôi biết cô ấy đang đùa, nhưng không thể nào cười được, tôi bỗng thấy ghét sự vui vẻ của cô ta, nó trái ngược với tâm trạng căng thẳng của tôi lúc đó.

Tiffany đi xếp hàng, bảo tôi ngồi giữ chỗ.

Người xếp hàng rất đông, Tiffany đứng ở cuối hàng, nhưng không yên, thỉnh thoảng lại nhô người ra ngó nhìn vào cửa quầy hàng. Một người đàn ông bê cái khay đi qua,cô ta vô tình chạm vào cái khay làm đổ cốc Coca. Tiffany rối rít xin lỗi, rồi luống cuống thu dọn. Tôi nghĩ, giá bây giờ Nichkhun có mặt ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ cau mày, rồi sẽ lại giúp cô ấy thu dọn.

Mọt người hậu đậu như vậy có thể giúp gì cho Nichkhun? Tiffany và Nichkhun là hai thế giới hoàn toàn khác nhau,cô ta cứ vô tư như vậy làm sao đi vào thế giới nội tâm của Nichkhun, Nichkhun cần một người có thể giúp anh ấy, có thể chăm sóc anh ấy, chứ không phải một người luôn cần được chăm sóc.

Tiffany bê cái khay trở lại, vạt áo bị dây nước Coca nhưng cô ta không để ý, quay sang tôi nói giọng cầu khẩn: “Suzy, đừng nói với Nichkhun chuyện này nhé, chuyện chị vừa gây ra ấy.”

Tôi gật đầu, ăn mấy lát khoai tây rán.

“Tiffany.”

Tiffany vừa dùng ống hút uống Coca nghe tôi gọi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn tôi.

Tôi vội tránh ánh mắtcô ấy, nói nhanh: “Tôi và Nichkhun không phải là anh em, trước đây hai gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau, cùng họ nên bố mẹ đặt tên giống nhau. Sau đó bố mẹ Nichkhun qua đời, bố mẹ tôi nhận nuôi Nichkhun.”

Tôi nói một mạch, Tiffany vừa hút Coca vừa ngẩn người nghe tôi nói, không có phản ứng gì.

Bỗng tôi trở nên nóng nảy, ngữ khí trở nên nghiêm trọng: “Cô không hiểu sao? Chúng tôi hoàn toàn không phải là anh em, chúng tôi hoàn toàn chẳng có gì gần gũi về huyết thống.”

“Suzy đang đùa đấy à?” - Cuối cùng cô ấy nói, lại là câu làm tôi bực mình nhất.

“ Nichkhun chưa bao giờ nói…” - Cô ta phân vân.

“Chuyện nhà chúng tôi tại sao Nichkhun phải nói với cô? Nichkhun có bao giờ nói với cô chuyện gì quan trọng không?” - Thấy Tiffany lúc ấy tái mặt, tôi biết tôi đã đánh trúng điểm yếu của đối phương. Tuy nhiên, đúng là khi hai người ở bên nhau, chẳng có gì giống đôi tình nhân mà giống như một người lớn trông nom một đứa trẻ, người lớn có nói với trẻ con chuyện lớn không?

Về sau khi tôi hoạt động trong thương trường có người nhận xét: “ Suzy có thể coi là ví dụ điển hình không nên đánh giá con người qua ngoại hình. Thoạt nhìn rất dịu dàng yếu đuối, có vẻ dễ bắt bạt, thực ra rất cao tay, biết đánh trúng điểm yếu của đôi phương, dồn người ta vào chân tường.”

Tôi nghe vậy chỉ cười nhạt, thỉnh thoảng nghĩ lại lần đầu tôi phát huy bản lĩnh đó, chính là vào buổi chiều hôm đó, đối với người bạn tốt của mình, đối với người thực ra không hề có lòng tin vào tình yêu của mình.

Tuy nhiên, hồi đó có ai tin vào tình yêu của hai người ấy? Tôi, bạn bè của Nichkhun, bạn bè của Tiffany, mọi người đều thấy họ không hợp nhau, đều cho rằng sớm muộn họ cũng chia tay.

Lúc đó có lẽ chỉ có một mình Nichkhun cảm thấy hai người sẽ mãi mãi cùng nhau.

Tuy nhiên Nichkhun sai ở chỗ đã quá tự tin.

Tôi nhìn Tiffany lúc đó rõ ràng bắt đầu hoảng hốt, ném quả bom thứ hai: “Hôm nay tôi chính thức tuyên bố với cô, tôi yêu Nichkhun, nhưng tôi không muốn yêu thầm yêu vụng, tôi với cô sẽ công khai cạnh tranh.”

Nhân đà tôi nói câu cuối cùng: “  Tiffany, cô tưởng cô mạnh hơn tình cảm hơn hai mươi năm giữa tôi và Nichkhun sao?”

Nói xong tôi đứng dậy đi thẳng. Trong mấy giây lúc mở cửa bước ra ngoài tôi thầm nghĩ chỗ thức ăn Tiffany vừa mua chưa hề động đến, không biết cô ấy có còn tâm trạng để ăn hay không.

Mấy ngày tiếp theo tôi ở lì trong trường không sang chỗ Nichkhun cũng chẳng đi đâu. Cuộc sống của tôi theo trật tự cố định - phòng ở - lớp học - nhà ăn và ngược lại.

Nghĩ đến cùng thực ra tôi là người hèn nhát, có lẽ còn bỉ ổi nữa. Tôi không dám nói thẳng tình cảm của mình với Nichkhun, cho nên phải đi tìm Tiffany, để qua cô ấy nói với Nichkhun.

Xưa nay tôi chưa bao giờ coi anh là anh trai, anh biết không?

 Nichkhun sẽ trả lời thế nào?

Tôi luôn nghĩ đến câu trả lời của Nichkhun, tâm trạng tôi lúc chứa chan hy vọng, lúc hoàn toàn tuyệt vọng, sau một tuần liền không hề có tin tức gì của họ, tâm trạng đó biến thành nỗi hoang mang.

Mỗi lần nhấc điện thoại, lại không biết gọi cho ai. Tiffany ư? Sau cuộc nói chuyện lần trước sao? Hay là Nichkhun? Thời gian dài đến mức tôi cảm thấy mình đã bị họ bỏ quên. Lại qua hai ngày nữa, cuối cùng tôi không chịu được, tôi sang trường của Nichkhun, lúc đó mới biết chỉ có mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.

Tiffany ra đi.

Nghe nói cô ấy đi Mỹ.

Ảnh hưởng sự ra đi của Tiffany đối với Nichkhun mấy năm sau tôi mới dần dần nhận ra. Lúc đó tôi thậm chí cho rằng ảnh hưởng là rất nhỏ, bởi biểu hiện của Nichkhun hoàn toàn có thể xem là bình tĩnh.

Hôm đó với tâm trạng thấp thỏm tôi đến tìm Nichkhun.

Trường Seoul có một quy định bất thành văn: Nam không được tùy tiện vào khu ký túc xá nữ, còn nữ có thể thoải mái vào khu ký túc xá nam, cho nên tôi đi thẳng đến phòng của Nichkhun.

 Nichkhun không có ở đó.

Bạn bè Nichkhun đều biết tôi, vừa thấy tôi đã hỏi ngay có biết Tiffany đã ra đi.

Tôi sững người.

Trước khi Nichkhun về, mấy người cùng phòng đã nói qua tình hình cho tôi biết, có người còn khuyên tôi an ủi Nichkhun, không nên luyến tiếc con người vô trách nhiệm ấy. v.v…

Những gì họ nói sau đó tôi hoàn toàn không nghe được. Tôi đã nghĩ đến rất nhiều tình huống nhưng không nghĩ đến tình huống Tiffany ra đi. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, tại sao cô ấy dứt khoát ra đi như vậy? Là do giống như chúng tôi thường nói đùa với nhau “ra đi không lời từ biệt” hay là do những lời nói của tôi?

Đúng lúc tôi đang băn khoăn, thì Nichkhun từ văn phòng khoa trở về. Trông anh ấy có vẻ vẫn bình thường, hình như có hơi gầy đi, khoảng trán giữa hai hàng lông mày u uất, cái nhìn u ám.

Tôi đứng lên.

“Suzy” - Anh ấy nói vậy khi nhìn thấy tôi.

“Em… em đến…” - Tôi không biết nói thế nào, những ý nghĩ rối rắm khiến tôi bất giác hoảng sợ . Nếu biết Tiffany ra đi vì câu nói của tôi, Nichkhun sẽ như thế nào đây?

 Nichkhun dường như không để ý đến vẻ bất thường của tôi, vẫn như mọi khi hỏi tôi có việc gì. Tôi lắc đầu. Nichkhun không nói gì, bảo tôi cùng đi ăn trưa. Chúng tôi đến căng tin.

Nếu không ra ngoài ăn tiệm, căng tin nhà trường là nơi chúng tôi thường đến, bởi vì Tiffany rất thích món sườn xào chua ngọt ở đây, lần nào đến cũng xếp hàng chờ chỉ sợ không mua được. Nhân viên ở đấy đều quen Tiffany, thậm chí còn cho cô ấy nhiều hơn chút đỉnh, Tiffany ăn không hết thường gắp từng miếng vào bát của Nichkhun. Nichkhun thực ra không thích đồ ngọt nhưng cũng không từ chối.

Trong bữa ăn Nichkhun chỉ im lặng, không hề mở miệng, tôi cũng không dám nói gì. Xong bữa, ra khỏi nhà ăn, bỗng Nichkhun bảo tôi: “Anh đi cùng em về trường.”

Thoạt nghe vậy tôi đã sung sướng phát điên, nhưng niềm vui ngay lập tức tiêu tan.

“Thẻ thư viện của Tiffany ở chỗ em.”

“Cái gì?” - Tôi không hiểu.

“Cuốn “Ngân hàng học tiền tệ” lần trước anh mượn cho em dùng thẻ của cô ấy, mượn xong anh kẹp luôn vào sách.” - Anh ấy nói tên Tiffany với thái độ bình thường như nói tên một người bạn bình thường nào đó. Không hiểu sao tôi thấy nhẹ nhõm.

“Thế ư?” - Tôi ngẩn ngơ đáp.

Trên đường đi chúng tôi chẳng ai nói gì. Con đường hôm đó rất yên tĩnh, Nichkhun vốn ít nói, trước đây khi ba chúng tôi đi bên nhau chỉ có Tiffany ríu rít đủ thứ chuyện.

Đến trường của tôi, Nichkhun đứng dưới đợi tôi chạy lên phòng.

Thời gian trước tôi cần viết chuyên đề về “Ngân hàng học tiền tệ”, cuốn ở thư viện trường tôi đã cũ, tôi nhờ Nichkhun mượn ở thư viện trường bên ấy. Phần của Nichkhun trong sổ thư viện đã kín, nên anh ấy dùng thẻ của Tiffany để mượn cho tôi.

Tôi trèo lên giường, lấy ra cuốn “Ngân hàng học tiền tệ” lật vội xem, bên trong quả nhiên có tấm thẻ của Tiffany, kẹp ở gần cuối sách, trước đó tôi không để ý.

Trên thẻ là bức ảnh nhỏ của Tiffany. Trong ảnh Tiffany tóc ngắn, đôi mắt to cười tít trông như nửa vầng trăng, khuôn mặt rạng rỡ. Nụ cười rất quen thuộc, trước đó không lâu tôi còn thường xuyên nhìn thấy.

Có lẽ là do thực sự vui sướng nên Tiffany cười rất thoải mái, rất tự nhiên, cuốn hút, thấp thoáng lúm đồng tiền trên má, vừa tinh nghịch vừa ngây thơ, khiến người ta bất giác cũng thấy vui lây.

Có lẽ Nichkhun thích cô ấy cười như vậy.

Thực ra, tôi cười cũng rất đẹp, nhưng không giống cô ấy.

Trong một thoáng tôi muốn vứt cái thẻ đi, bảo với Nichkhun là không tìm thấy. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cầm ra ngoài đưa cho Nichkhun, nhìn anh ấy bỏ nó vào túi áo ngực.

“Cố ấy đã đi rồi.” - Nhìn theo bóng dáng lủi thủi của Nichkhun, tôi thầm nói với mình.

Cười rạng rỡ như thế cũng chẳng ích gì, người đã đi rồi, đã rút lui, dù Nichkhun nhất thời lưu luyến, có buồn tí chút rồi cũng sẽ quên.

Ít nhất bấy giờ anh ấy cũng rất bình tĩnh. Lúc đó tôi còn chưa hiểu một điều, có một kiểu bình tĩnh có thể gọi là “sóng ở đáy sông.”

Không có Tiffany, tôi và Nichkhun trái lại càng ít gặp nhau hơn.

Không có người liên tục gọi điện bảo tôi sang bên trường, tôi cũng chẳng tìm được lý do gì để sang bên đó.

Cho nên khi tôi phát hiện Nichkhun hút thuốc rất dữ thì việc đó đã xảy ra khá lâu rồi.

Con trai hút thuốc là chuyện quá bình thường, tôi không muốn gắn nó với chuyện khác. Lúc mới biết chuyện tôi tự dối mình cho đó là do hoàn cảnh, bạn bè hút thì Nichkhun cũng hút, chẳng có gì đặc biệt dù đây rõ ràng không phù hợp với tính cách của Nichkhun.

Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác. Một lần, tôi đến ký túc xá của anh ấy, tận mắt nhìn thấy Nichkhun cùng đám bạn uống rượu say khướt. Thực ra hôm đó là sinh nhật của một người bạn trong lớp, ai cũng uống rượu, không chỉ mình Nichkhun, nhưng tôi không sao chịu được chuyện đó.

 Nichkhun không phải là người tùy tiện, anh ấy vốn rất biết kìm chế, làm gì cũng có chừng mực. Tôi rất muốn tự an ủi, chẳng qua anh ấy một phút vui cùng bạn bè thôi, không phải là mượn rượu quên sầu, nhưng sự u uất không thể che giấu trong đáy mắt Nichkhun khiến tôi không thể tự lừa dối mình thêm nữa.

Nhiều điều trước đây tôi không nhìn thấy, hình như chính vào lúc đó bắt đầu hiện lên rõ ràng. Dần dần tôi mới nghĩ ra. Mỗi khi Nichkhun nói đến chuyện Tiffany đeo bám anh ấy, trong mắt Nichkhun luôn thấp thoáng nụ cười.

Có những lúc cô ấy đến muộn Nichkhun cũng tỏ ra sốt ruột không yên.

Dù Tiffany làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch đến đâu, Nichkhun cũng chỉ cau mày giúp cô ấy thu xếp.

Còn rất nhiều, rất nhiều chi tiết khác nữa, tại sao trước đây tôi không nhìn thấy.

Tôi trào nước mắt, không biết vì sao.

Thì ra Nichkhun chỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh bên ngoài, bây giờ khi uống say, anh ấy không gắng gượng được nữa, tất cả đều lộ ra.

Khi Nichkhun tỉnh rượu, tôi đã bình tĩnh trở lại, tôi chỉ nói với anh ấy bằng giọng buồn rầu: “Anh như thế này không chỉ bố mẹ em buồn mà cô chú dưới suối vàng nếu biết cũng rất đau lòng.”

Em cũng rất buồn, Nichkhun anh biết không?

 Nichkhun im lặng, mắt cụp xuống, cố lấy lại bình tĩnh. Một lúc sau mới nói giọng hoàn toàn tỉnh táo: “Em nói đúng, anh không có tư cách buông thả bản thân.”

Vậy là anh ấy trở lại là một Nichkhun mực thước, nhưng tôi cảm thấy có chỗ nào đó không giống với Nichkhun trước đây.

Nhưng đó là cái gì thì tôi không nói ra được.

Quan hệ giữa tôi và Nichkhun đại loại là như thế.

Có lẽ Tiffany chưa kịp nói với Nichkhun điều tôi đã nói vớicô ấy, bởi vì Nichkhun không hề nhắc đến chuyện đó.

Mà tôi thì không có can đảm hỏi anh ấy.

Tôi bằng lòng với thực tại. Giữa tôi và Nichkhun bây giờ hình như lại trở về tình trạng trước đây, trước khi Tiffany xuất hiện. Giữa chúng tôi không có tiến triển nhưng cũng không có người thứ ba.

Thực ra tôi rất yếu đuối, không dám chủ động theo đuổi, chỉ hy vọng có ngày anh ấy nhận ra và quay trở lại.

Nhưng nỗi cô đơn mỗi ngày thêm nặng nề.

Tôi đối với ai cũng tốt, nhưng như vậy lại khiến tôi không có bạn thân. Sau khi Tiffany đi, không có ai rủ tôi đi phố, không có ai nhiệt tình khen bộ đồ mới của tôi, cũng không có ai gọi điện báo trước cả tháng sắp đến ngày sinh nhật tôi… Tôi cũng lờ mờ cảm thấy thực ra tôi cũng rất thích cô ấy.

Chỉ có điều giữa chúng tôi có Nichkhun.

Mấy năm đại học của tôi trôi qua đơn điệu như vậy, ngày nọ tiếp ngày kia chẳng có gì mới mẻ. Cho đến khi tốt nghiệp tôi vẫn một mình. Bọn con gái lớp tôi đều ngạc nhiên. Nhiều đứa bạn cùng lớp vừa ra trường là tổ chức đám cưới. Chúng tôi thường nói đùa: “Một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy đăng ký kết hôn. Vừa liên hoan chia tay đã lại đi ăn tiệc cưới.” Chuyện này trở thành giai thoại một thời.

Khi lĩnh tháng lương đầu tiên tôi mời Nichkhun đi ăn hiệu. Trong lúc ăn tôi kể cho anh nghe chuyện trên như một câu chuyện cười. Nichkhun nghe xong có vẻ thảng thốt, buột miệng nói: “Thực ra, anh cũng định sau khi tốt nghiệp sẽ làm lễ cưới.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Hình như lúc đó Nichkhun mới ý thức được điều anh ấy vừa nói, mắt anh thoáng buồn.

Từ lúc đó cả hai chúng tôi đều không nói gì thêm.

Tôi dần dần bình tĩnh lại, nói: “ Nichkhun, vừa rồi em về thăm mẹ, mẹ hỏi anh đã có người yêu chưa. Anh cũng nên có bạn gái đi thôi.”

Khi nói câu đó tôi hoàn toàn thực lòng. Bốn năm đại học hoàn toàncô đơn làm cho tôi hiểu ra. Sau khi Tiffany ra đi, có thể rồi đây Nichkhun sẽ yêu người khác, nhưng tuyệt nhiên không phải tôi.

Tôi cũng không còn là Suzy của ngày xưa, bây giờ tôi thực sự mong anh ấy có thể yêu một cô gái nào đó. Lần này tôi sẽ thực lòng chúc phúc cho hai người.

Dù rất đau lòng.

 Nichkhun chỉ ầm ừ, không muốn nói tới chuyện đó.

Bữa ăn trôi qua trong những câu chuyện vụn vặt không đâu vào đâu. Lúc thanh toán tiền, dù tôi mời nhưng Nichkhun một mực đòi trả tiền.

Trong khi chờ đợi nhà hàng trả lại tiền, Nichkhun đi vào nhà vệ sinh, khi họ thanh toán xong anh ấy vẫn chưa trở lại. Thấy áo khoác của Nichkhun vắt trên tay ghế, tôi lấy ví của anh trong túi áo khoác bỏ tiền thừa vào đó.

Mở ví, tôi nhìn thấy bức ảnh đó.

Hình như nó được lấy ra từ giấy tờ hồ sơ nào đó, ở một góc vẫn còn dấu nổi.

Cô gái trong ảnh tóc ngắn, đôi mắt to cười tít trông như nửa vầng trăng, khuôn mặt rạng rỡ.

Nụ cười quen thuộc, nhưng đã lâu tôi không nhìn thấy…

Khi Nichkhun quay lại, tôi vẫn tần ngần cầm cái ví trên tay. Không kịp để vào chỗ cũ, tôi bỏ tiền thừa vào ví rồi đưa cho anh.

“Tiền thừa.” - Tôi nói.

“Ừ.”- Nichkhun gật đầu, vẫn thái độ bình thản như mấy năm trước, khi Tiffany mới đi.

Vào lúc đó tôi chợt hiểu ý nghĩa thái độ bình thản đó.

Bình thản bởi vì đã quyết định.

Quyết định là sẽ chờ.

Đối với một số người, vết thương sẽ lành dần theo thời gian, ví như trường hợp của tôi.

Đối với một số người thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu, như với Nichkhun.

Thì ra những năm đó, sự bình thản của Nichkhun chỉ là bề ngoài, có một loại vết thương nó xâm nhập vào xương tủy và hoành hành ở nơi không ai nhìn thấy.

Ra khỏi nhà hàng, chúng tôi đi bộ đến bến xe buýt. Lúc đó Nichkhun vừacông tác được vài năm, tôi cũng vừa đi làm chưa có điều kiện kinh tế, phương tiện đi lại chủ yếu vẫn là xe buýt.

Đứng chờ một lát thì xe của tôi đến, khi xe vừa dừng Nichkhun đột nhiên gọi tôi:

“Suzy.”

Tôi quay lại nhìn anh.

Trong hoàng hôn lãng đãng, ánh sánh cuối cùng của ngày bao trùm lên anh, tôi bỗng thấy Nichkhuncô đơn hơn bao giờ hết.

“Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ.” - Anh ấy nói: “Anh không muốn tạm bợ.”

Xe chuyển bánh, hình ảnh Nichkhun mờ dần trước mắt tôi.

Trong đầu tôi vẫn vẳng lên câu nói của Nichkhun - Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này cócô ấy xuất hiện, những người khác đều chỉ là tạm bợ.

Việc gì phải đợi đến sau này, tôi luôn biết điều đó.

Chỉ có điều tôi cũng không muốn tạm bợ.

Vì vậy trong cái thành phố đầy ắp người này, trái tim của chúng tôi vẫncô đơn một cách bướng bỉnh.

Mỗi người đều bậncông việc của mình, chúng tôi ngày càng ít liên hệ với nhau hơn hồi học đại học.

Trước đây tôi luôn lo sợ cái ngày này, nhưng cuối cùng nó vẫn đến.

Thực ra hình như cũng chẳng có gì.

Tôi không đau buồn nữa.

Bởi vì đã quen.

 Nichkhun cho tôi rất nhiều thời gian để quen.

Về sau có một lần Nichkhun đếncông ty đón tôi để cùng về thăm cha tôi bị ốm, mộtc ô bạn ở công ty nhìn thấy Nichkhun khi anh đứng chờ tôi ngoài cổng.

Hôm sau cô ta hỏi tôi anh ấy là ai,cô ấy còn hỏi anh có người yêu chưa.

Tôi nói, anh ấy đã có người yêu rồi nhưng đang ở Mỹ.

Cô ấy tỏ vẻ thất vọng, nhưng có vẻ không cam tâm nói “Khoảng cách là kẻ thù của tình yêu, chẳng có gì đảm bảo.”

“Không đâu, họ nhất định sẽ cùng nhau…” Không hiểu sao tôi lại tin chắc như vậy: “Cô ấy sẽ trở về.”

Cô ta không tin: “Suzy, cậu không phải là cô ấy, sao cậu biết.”

Tôi không trả lời.

Nhưng tôi đã nhiều lần tự nói với mình, làm sao cô ấy có thể không trở lại?

 Nichkhun vẫn đang chờ kia mà!

Chỉ có điều chúng tôi không ngờ lại lâu như vậy, chờ đợi không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ.

Một năm, hai năm… năm thứ năm… năm thứ sáu…

Năm thứ bảy.

Hôm đó tôi mang đến cho Nichkhun chai tương quả do mẹ tôi làm, khi bỏ vào tủ lạnh thấy tủ trống không, chẳng có gì ăn được, vậy là tôi kéo Nichkhun đi siêu thị.

Ngày cuối tuần siêu thị đông nghẹt.

Chúng tôi vừa đi vừa chuyện phiếm, lần gặp trước cách đây đã hai tháng.

Sau đó tôi nghe thấy có tiếng đồ đạc gì đó bị đổ.

Bất giác quay đầu lại.

Trong tiếng hàng đổ tôi nhìn thấy cô ấy.

Từ lần cuối cùng gặp nhau ở nhà hàng McDonald’s, đã bảy năm trôi qua, tôi đột nhiên cảm thấy quãng thời gian đằng đẵng như vậy chỉ như trong khoảnh khắc của một cái quay đầu.

Cuộc đời dâu bể.

Cái thay đổi chỉ là trái tim ngày càng chai sạn của tôi, cái thay đổi chỉ là cái vỏ bề ngoài càng như hóa đá của Nichkhun.

Còn cô ấy hầu như không thay đổi.

Vẫn nụ cười vô tư.

Hôm đó về đến nhà, ngồi trên ghế sôpha, nhìn trời sáng dần qua cửa sổ.

Do bận công việc, căn nhà thuê đã lâu không sửa, chậu hoa trên bancông mua về để đấy, không biết đã ra hoa tự lúc nào, vài cành hoa đã tàn phất phơ trước gió, chỉ còn một cánh màu đỏ trên đài hoa nhỏ xíu màu tím nhạt.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình giống như loài hoa không biết tên này.

Lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai thăm hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro