Chương 11 - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.
Thư Minh Viễn đăng ký học lái xe cho Lộ Tiểu Vũ, còn đưa cậu đi học mấy buổi. Lộ Tiểu Vũ sống chết không để Thư Minh Viễn phải đưa đón mình nữa.

Trầm Thiên Ảnh vừa lên kế hoạch mua ô tô, vừa thúc giục Lộ Tiểu Vũ mau đi thi lấy bằng lái.

Vậy là Lộ Tiểu Vũ bận tối tăm mặt mũi, mỗi ngày đi học lái xe đi làm thí nghiệm về còn phải nấu cơm, tắm rửa, gãi lông, châm thuốc các loại cho Trầm Thiên Ảnh.

Tất nhiên Trầm Thiên Ảnh cũng không nhàn rỗi. Anh liên hệ với người đăng bài kia, hai người quyết định gặp nhau một lần. Đương nhiên Trầm Thiên Ảnh không dễ dàng kể hết chuyện của mình cho người ta, anh tính để Lộ Tiểu Vũ đi tới nói chuyện trực tiếp xem sao đã.

Cuối tuần, Trầm Thiên Ảnh dắt Lộ Tiểu Vũ đi theo địa chỉ tìm người. Cơ mà trong mắt người khác lại là Lộ Tiểu Vũ dẫn một chú chó đi chờ xe.

Địa chỉ Trầm Thiên Ảnh muốn đến nằm ở ngoại ô thành phố, các xe taxi thấy Lộ Tiểu Vũ vừa mang chó theo còn vừa muốn đi xa như vậy, đều không có ý muốn chở hai người.

Đợi gần nửa tiếng, Thư Minh Viễn lái xe tới.

“Sư huynh?” Lộ Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi.

Thư Minh Viễn xuống xe, đưa tập tài liệu cho cậu, “Cho em.”

“Cái gì vậy?” Lộ Tiểu Vũ nhận lấy, mở ra xem.

Thư Minh Viễn, “Đây là tài liệu xin học bổng của kì này, anh lấy cho em một bộ, cũng thuận tiện xin chữ ký luôn rồi.”

“A? Cảm ơn sư huynh. Anh đến để đưa em cái này à?”

Thư Minh Viễn “Ừ” một tiếng, “Hôm qua em không đến phòng thí nghiệm.”

Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Dạo này em bận quá… Anh đến đây phải gọi điện trước chứ, suýt nữa bọn em đi mất rồi.”

Thư Minh Viễn nghiêng đầu, nhìn Trầm Thiên Ảnh đứng bên cạnh Lộ Tiểu Vũ, hỏi, “Đi đâu? Dắt chó đi dạo?”

Lộ Tiểu Vũ trả lời, “Không phải… Em đi tìm một người…”

Thư Minh Viễn ngồi xổm xuống định xoa đầu Trầm Thiên Ảnh, Trầm Thiên Ảnh lập tức bước vài bước rụt về sau Lộ Tiểu Vũ.

Lộ Tiểu Vũ vươn tay vào khoảng không, bình luận, “Con chó này thật thú vị.” Hắn hỏi, “Em không đeo dây xích không sợ nó chạy lung tung à?”

Lộ Tiểu Vũ, “Không đâu, nó ngoan lắm.”

Thư Minh Viễn đứng dậy, “Được rồi, em muốn đi đâu? Để anh đưa em đi.”

Lộ Tiểu Vũ vội vàng từ chối, “Không cần đâu sư huynh. Anh có việc bận thì cứ đi trước đi, không cần để ý đến em đâu.”

Thư Minh Viễn, “Anh không bận gì, chỉ định tới đưa tài liệu cho em.”

Lộ Tiểu Vũ không biết phải từ chối thế nào, cúi đầu liếc Trầm Thiên Ảnh một cái.

Một chiếc taxi không khách lại chạy vụt qua.

Thư Minh Viễn mở cửa xe, “Lên đi.”

Lộ Tiểu Vũ ngượng ngùng gãi đầu, “Vậy cảm ơn anh.”

Lộ Tiểu Vũ ngồi ở ghế phó lái, Trầm Thiên Ảnh tự giác xuống ghế sau.

Lộ Tiểu Vũ viết địa chỉ lên một mẩu giấy nhỏ, giờ cậu đưa nó luôn cho Thư Minh Viễn. Thư Minh Viễn lái xe cũng không tốt lắm, rất hay tăng tốc rồi phanh gấp.

Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ ngồi trước thắt dây an toàn còn may, chứ Trầm Thiên Ảnh ngồi ghế sau đang nằm lim dim ngủ gật thì bị phanh gấp làm lăn quay xuống ghế, lập tức xù lông.

Trầm Thiên Ảnh xụ mặt, tựa vào ghế sau sinh bực bội.

Thư Minh Viễn để ý thấy, hơi lo lắng hỏi, “Có cần ngừng xe không?”

Lộ Tiểu Vũ không hiểu.

Thư Minh Viễn nói tiếp, “Anh sợ chó của em muốn đi tè.”

Lộ Tiểu Vũ, “…Không phải đâu, anh yên tâm.”

12.
Thư Minh Viễn đi theo địa chỉ Lộ Tiểu Vũ đưa, càng đi càng thấy hẻo lánh.

Thư Minh Viễn nghi hoặc hỏi, “Hai người tìm ai mà ở xa vậy?”

Trầm Thiên Ảnh ghé vào cửa xe nhìn ra ngoài, hai bên con đường nhỏ toàn là đồng ruộng mênh mông bát ngát, xa hơn nữa là các hộ gia đình rải rác, thỉnh thoảng lại thấy có một nhà xưởng xuất hiện.

Trầm Thiên Ảnh lo lắng, anh chưa gặp người kia bao giờ, không biết địa chỉ này là thật hay giả, càng không biết rốt cuộc chuyện lạ kia có phải là thật hay không.

Cửa thủy tinh phản chiếu mặt cún mà anh vẫn luôn vô thức bỏ quên, tất nhiên anh vô cùng buồn bực, song cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Trầm Thiên Ảnh nghiêng đầu nhìn Lộ Tiểu Vũ, nếu không có đứa em ngốc ngốc tốt bụng lại còn dễ bắt nạt này, không khéo anh đã lưu lạc ngoài đường rồi. Giờ nghĩ lại, không khỏi có chút sợ hãi.

Trầm Thiên Ảnh hơi thèm thuốc, kích động cọ cọ vào cửa.

Thư Minh Viễn dựa theo địa chỉ lái xe tới một con đường ruộng nhỏ. Thấy không thể lái xa hơn, Thư Minh Viễn dừng xe lại, “Hai người xuống trước đi, anh tìm một chỗ đậu xe, sau đó sẽ tới tìm hai người sau.”

Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Có gì liên lạc qua điện thoại.”

Lộ Tiểu Vũ xuống mở cửa sau cho Trầm Thiên Ảnh.

Trầm Thiên Ảnh xuống xe mới biết mặt đất hơi ẩm ướt, giẫm giẫm mấy cái móng đã dính đầy bùn.

Thư Minh Viễn lái xe đi, Trầm Thiên Ảnh và Lộ Tiểu Vũ men theo con đường nhỏ đi thẳng về phía trước.

Xác định Thư Minh Viễn đã đi xa, Lộ Tiểu Vũ thấy bốn phía không có người, cúi đầu nói với Trầm Thiên Ảnh, “Anh chắc chắn người ta không lừa chúng ta chứ?”

Trầm Thiên Ảnh cũng không chắc, thế nên không đáp gì.

Đi một lúc, cuối cùng Lộ Tiểu Vũ nhìn thấy đằng xa có một căn nhà nông thôn nhỏ, vội vàng cùng Trầm Thiên Ảnh chạy tới.

Cửa nhà đóng chặt, Lộ Tiểu Vũ gõ cửa, không nghe thấy ai trả lời.

Lộ Tiểu Vũ nói, “Hình như không có người?”

Rõ ràng đã tới địa chỉ theo thời gian hẹn trước, vậy mà đối phương vẫn không xuất hiện.

Trầm Thiên Ảnh đi một vòng quanh căn nhà, thấy tất cả cửa sổ đều đóng kín, quay về bên cạnh Lộ Tiểu Vũ, lắc đầu.

Lộ Tiểu Vũ biết Trầm Thiên Ảnh đang vô cùng thất vọng, nói, “Đã đến thì cứ chờ thêm một lúc nữa xem. Không khéo người ta có việc bận đột xuất phải ra ngoài thì sao?”

Trầm Thiên Ảnh không phản đối.

Hai anh em ngồi ở hiên nhỏ trước cửa nhà.

Đầu tiên Trầm Thiên Ảnh nằm sấp bên cạnh Lộ Tiểu Vũ, sau cảm thấy mặt đất lành lạnh, dứt khoát gác đầu lên đùi cậu.

Lộ Tiểu Vũ thuận tay vuốt lông cho anh.

Trầm Thiên Ảnh thoải mái cực kì, nhắm mắt bắt đầu gật gà.

Lộ Tiểu Vũ ngáp một cái, cũng buồn ngủ rã rời, ôm Trầm Thiên Ảnh, chôn đầu vào lưng anh rồi mơ màng ngủ mất.

Khi tỉnh dậy, cậu giật mình nhận ra bên cạnh xuất hiện thêm một người. Thì ra Thư Minh Viễn đã đậu được xe rồi tới đây, ngồi bên cạnh không làm ồn tới cậu.

Thấy Lộ Tiểu Vũ tỉnh, Thư Minh Viễn đưa cho cậu chai nước.

“Cảm ơn sư huynh.” Lộ Tiểu Vũ mở bình uống một ngụm lớn, quay đầu nhìn về phía nhà, cửa vẫn đóng như trước.

Thư Minh Viễn, “Không ai ở nhà à?”

“Vâng.”

Hai người lại im lặng.

Một lúc sau Lộ Tiểu Vũ nói, “Hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi.”

Thư Minh Viễn đáp, “Ừ.”

“…Buổi tối về em mời anh ăn cơm.”

“Ừ.”

“…”

Trầm Thiên Ảnh bị tiếng nói chuyện đánh thức, anh nhấc đầu khỏi đùi Lộ Tiểu Vũ, cũng chuyển đầu thoáng nhìn căn nhà, rồi lại nằm lên đùi cậu.

Thư Minh Viễn vươn tay xoa đầu anh.

Trầm Thiên Ảnh lười không muốn động, thế nên không buồn tỏ vẻ gì.

Đợi gần một tiếng, rốt cuộc có một chàng trai trẻ tuổi đeo kính mặc áo sơ mi ca rô đi về phía này.

Lộ Tiểu Vũ và Trầm Thiên Ảnh đều ngẩng lên nhìn cậu ta, thấy cậu ta bước đến căn nhà, cậu đứng lên chào hỏi, “Xin hỏi anh có phải là Chu tiên sinh không? Chúng ta đã hẹn gặp nhau, anh còn nhớ chứ?”

Chàng trai trẻ tuổi sửng sốt một lúc rồi nói, “À, tôi nhớ rồi, mời vào.”

Lộ Tiểu Vũ cảm thấy người này hình như có gì đó không bình thường, nhưng cậu vẫn theo cậu ta vào nhà. Trước khi vào cậu nói với Thư Minh Viễn, “Sư huynh, lát nữa em có chút chuyện riêng cần nói với anh ta, anh có thể…”

Thư Minh Viễn, “Được.”

“….Cảm ơn anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro