Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện này có hơi bất ngờ. Con Sói Vĩ Đại sao lại xuất hiện dưới hình dạng một thằng nhóc con người 15 tuổi thế này?

"Nếu anh thắc mắc về nhìn dạng của mình sao lại là của con người thì em nói luôn: anh mất hết sức mạnh của Con sói Vĩ đại rồi nên hiện thân của anh ở đây bây giờ chỉ là một con người."

Như thể đọc được suy nghĩ của ta, con bé trả lời tỉnh bơ.

"Thế em là ai?"

"Nữ thần địa ngục, Hel. Em gái út của anh đây."

"À mà nãy em bảo "ba anh em chúng ta" nhỉ? Vậy người còn lại đâu?"

"Anh thứ đang ở Midgard. Chính anh ấy thông báo cho em về việc của anh nhưng do đang có chút vấn đề nên anh ấy mới gọi em."

"Anh không hiểu. Tại sao anh lại mất hết ký ức?"

"Và sức mạnh nữa." Hel nhắc ta. "Sức mạnh của kẻ có thể giết chết một vị thần."

"Tại sao?" Ta vò đầu.

"Tên pháp sư phương nam đó... hắn đã tách toàm bộ sức mạnh của anh và cả ký ức của anh ra khỏi cơ thể, để anh xuất hiện dưới hình hài con người, giống loài yếu đuối nhất Cửu Giới."

"Nhưng sao lại có kẻ muốn lấy đi sức mạnh của anh?"

"Sao lại không có kẻ nào thèm muốn sức mạnh để sát thần?"

Ta suy nghĩ về cái gọi là "sức mạnh sát thần". Ta thực sử sở hữu sức mạnh ấy sao? Giết chết một vị thần. Tuy không có ký ức, ta rất chắc chắn là những vị thần là bất khả tử. Vậy mà ta lại có thể giết được thần sao?

Một âm thanh vang vọng trong hang đá. Ta cảm thấy trong ruột mình cồn cào. Một cảm giác mà ta biết khá rõ dù mất trí nhớ: đói.

"Chắc anh đói lắm rồi nhỉ." Hel nắm lấy tay ta. "Đi nào. Ăn tối với em."

Lâu đài của Hel rất lớn. Hoặc do nó màu đen hoàn toàn nên đã lẫn vào với cảnh vật đen ngòm như hũ mực nơi địa ngục. Ta bước qua hai hàng lính gác. Họ là những xác sống Draugr. Bên trong lâu đài được thắp sáng nhờ những ngọn nến bốc lên ngọn lửa màu xanh lục và đôi khi có những người hầu ma bước xuyên qua ta.

Hel nhìn ta một hồi rồi đưa tay về phía ta. Một luồng khí lạnh lẽo bao bọc lấy cơ thể ta. Và ta thấy mình nằm trong chiếc áo phông đen, quần thể thao đen có ba sọc trắng từ eo xuống cổ chân và đôi giày đế cứng màu đen.

"Ừm..." ta nhìn mình một lượt từ đầu đến chân trong tấm gương lớn bên cạnh. "Anh khá chắc đây không phải phong cách thời trang của anh. Nhưng thôi kệ."

"Bình thường anh toàn khỏa thân chạy nhong nhong mà." Hel nói.

"Thật sao?" ta tròn mắt.

"Anh là sói. Nhớ chứ." Hel cười.

"À." thú thực, ta quên béng đi mất mình vốn chẳng phải con người.

Hel dắt ta vào một căn phòng lớn. Ở đó có một cái bàn trải khăn màu trắng và trên bàn có một giá nến bằng vàng. Những cây nến bập bùng lửa màu xanh lục. Dưới địa ngục chỉ có lửa màu này thôi hay sao ấy.

"Người đâu." Hel la lớn. "Mau dọn bữa cho Khuyển Lang Vương."

"Khuyển Lang Vương?" ta tròn mắt.

"Vua của loài sói và loài chó. Anh là sinh vật mà mọi loài thú họ chó tôn sùng."

Ta ăn ngấu nghiến mọi thứ trên bàn. Lúc này cái bụng của ta đã biểu tình rất mãnh liệt nên ta chẳng còn quan tâm là ta đang ăn cái gì.

"Từ từ thôi, kẻo nghẹn. Rồi em sẽ tìm cách giúp anh." Hel nhắc.

"Giúp anh ư?" ta nói với một miệng đầy thức ăn.

"Vâng. Giúp anh lấy lại ký ức và sức mạnh."

Sau bữa tối, ta quyết định lên đường.

Ta định sẽ đi tìm lại những kí ức đã mất của mình mà không phải phiền đến em gái ta. Không hiểu tại sao nhưng ta lại biết rất rõ công việc của một vị thần địa ngục vô cùng vất vả. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là ta chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Ta cứ thế mà bước đi. Hel đã thay cho ta một bộ quần áo bằng linh hồn người chết với áo phông trắng, áo khoác đen và cái quần thể thao xanh. Ta định rằng cứ thế mà đi. Không nên làm phiền em gái nhỏ bé của ta.

"Xin thứ lỗi thưa Chúa Tể." một con chó bước ra. Nó có bộ lông đen tuyền gần như lẫn vào với cảnh vật xung quanh. Ở cổ là một cái vòng cổ màu đỏ với thẻ tên hình khúc xương có chữ gì đó nhưng xa quá, ta không thể đọc.

"Ngươi muốn gì?" ta hỏi. Cố sử dụng cái giọng uy lực nhất.

"Thần là Garmr. Chó canh Địa Ngục. Nữ hoàng đã ra lệnh cho thần tuyệt đối không được để Ngài rời khỏi đây."

"Tại sao?" ta không hiểu sao em gái ta lại cố giam lỏng ta ở đây.

"Vì Người đã mất hết sức mạnh. Nữ hoàng muốn Người ở lại đây cho đến khi tìm ra cách để liên lạc với Ngài Jormungand để thảo luận về vấn đề này.

Có vẻ em gái ta đang rất lo lắng cho ta. Nhưng ta chẳng muốn làm phiền tới cô em gái bé nhỏ ấy và cả cái gã tên Jormungand kia.

Ta cố câu giờ để tìm cách thoát khỏi con chó.

"Ngươi gọi ta là chúa tể sao?"

"Người chính là vua của loài sói và loài chó. Ngay cả mấy gã đồng nghiệp của thần là Cerberus và bầy Cŵn Annwn đều khâm phục ngài và hai đứa con Skoll và Hati của ngài."

"Thế thì mau tránh đường cho ta." ta khoát tay ra oai.

"Thần thực sự mà nói cũng chẳng muốn giữ Người lại làm gì. Nhưng vì miếng cơm manh áo, thần đành bất kính với Người."

Garmr nhảy xổ vào ta. Ta lập tức nhảy sang trái né cú táp cực mạnh của nó và lật đật bỏ chạy. Garmr chạy theo ta và nó suýt húc trúng ta bằng cái đầu cứng như đá. Thực ra là cứng hơn đá vì khi ta né qua, đầu của Garm đập trúng một cục đá và cục đá vỡ tan tành.

"Thần không muốn làm đau Người, Chúa Tể Vĩ Đại. Nhưng Nữ hoàng sẽ không vui khi Người bỏ đi như thế đâu ạ." Garmr cố thuyết phục ta.

"Ta không hiểu. Ta là chúa tể của loài sói kia mà. Sao ta lại phải chôn chân ở chốn này chứ?"

"Vậy sao Người lại chôn chân ở đảo Lingvi suốt hàng ngàn năm qua?"

"Bây giờ ta muốn đi tìm lại ký ức của ta. Đừng có cản ta."

"Thần khuyên người đừng nghĩ tới chuyện đó. Ma lực của Người đã xuống mức zero. Nhưng nếu Người lấy lại nó, đừng nói đám linh sĩ ở Boston, cả đám á thần Hy Lạp ở Manhattan và bọn bán thần La Ngọ ở San Francisco hay thậm chí lũ tiểu thần Ai Cập ở Brooklyn cũng cảm nhận được ma lực của Người. Ngay khi Ngài thức tỉnh, Lũ Angels của Jesus sẽ bao vây Người ngay. Chúng có quyền lực ở cả Châu Âu và Châu Mỹ đấy. Và một trận chiến sẽ nổ ra."

"Ta mạnh đến thế sao?"

"Sức mạnh của Người là vô cùng đáng sợ. Nhưng Người không bất bại. Những kẻ được gọi với cái tên Nhân Vật Chính có khả năng giam cầm hoặc thậm chí là đánh bại Người. Percy, Jason và Carter. Một mình Người cũng chẳng thể chống lại cả Riordanverse đâu."

"Vậy ta nên đi đâu?" ta hỏi. Ta chẳng biết Riordanverse là gì nhưng ta cần câu giờ.

"Người hãy ở lại đây. Người sẽ an toàn dưới sự bảo vệ của Nữ hoàng. Chúng ta thậm chí có thể thay đổi cả cái vận mệnh phải chết trong trận Raknarok. Chúng ta có thể sống yên ổn mà."

"Không đời nào. Ta... ta căm ghét cái cảm giác này. Cảm giác không nhớ gì về gia đình, mọi người. Ta không muốn sống như thế này. Ta muốn lấy lại những thứ thuộc về ta."

"Để làm gì chứ? Cái sức mạnh mà hàng ngàn kẻ thèm khát. Người còn mạnh hơn Cha của Bách Quỷ Typhon và gần ngang ngửa Hỗn Mang Xà Apophis. Trong khắp Cửu Giới, Người chỉ thua đúng một con chim và một con rồng."

"Nếu ta thật sự mạnh như thế, sao ta có thể yên chân mà ngồi đây chứ?"

"Vậy Người định làm gì? Chúa tể của tôi?"

"Ta phải tìm lại sức mạnh của mình. Ta có ling cảm chẳng lành về tên pháp sư kia. Ta sợ rằng... hắn sẽ đe dọa đến những gì quan trọng của ta."

"Thần... thần... xin lỗi." Garm cúi gầm mặt xuống. Ta hơi giật mình vì biểu hiện của hắn.

"Sao... tự nhiên..."

"Nữ hoàng thường nói rằng: giác quan thứ sáu của Người không bao giờ sai. Nếu Người đã nói rằng có điều gì nguy hiểm, chắc chắn điều đó phải thật khủng khiếp khi có thể khiến cho Khuyển Lang Vương sợ hãi."

"À... cảm ơn. Vậy ngươi sẽ để ta đi chứ?" ta hỏi.

"Trước đó, thần có thể xin Người một ân huệ được không?"

"Trong khả năng của ta."

Garm biến hình. Một gã trung niên có mái tóc đen, chòm râu gọn gàng màu đen và mặc bộ vest đen đuôi tôm như mấy lão quản gia trong lâu đài của quý tộc phương tây thời trung cổ.

"Selfie với thần một tấm nhé, Chúa tể." Garm nói và lấy ra một chiếc smartphone.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro