Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi trở lại mặt đất theo con đường mà Garm chỉ, ta cố gắng nhớ lại xem đứa em trai kia của ta là ai. Tồi tệ là, ta chẳng nhớ.

Garm nói rằng ta nên đi hỏi những kẻ thông thái nhất về lí do ta mất sức mạnh. Nhưng kẻ thông thái nhất trong Cửu Giới lại chính là Odin. Nếu ta là kẻ sẽ nhai đầu ông ta trong trận chiến Raknarok thì chắc chắn khi vừa nhìn thấy ta, ông ta sẽ cho một đội quân mặc áo giáp chống đạn vũ trang tận răng bao vây và tống cổ ta vào tù mất.

Ta nhận ra có một số điều quái lạ trong ký ức của chính mình. Ta chẳng nhớ ta là ai, nhưng ta lại nhớ được khá nhiều chi tiết trong các bộ phim truyền hình và phim hoạt hình các loại. Có vẻ ta đã bị giam cầm đủ lâu để cày phim thâu đêm suốt sáng mà chẳng cần ăn ngủ.

Nhắc đến ăn ngủ, trong lốt người phàm, ta vẫn cần ăn ngủ để đảm bảo cái thân xác này có thể tồn tại và hoạt động. Không biết lúc còn là sói, ta có cần ăn không khi mình bất tử.

Quan sát một con chó đốm đang lục thùng rác, ta cố thu hút sự chú ý của nó. Nó cuối cùng cũng để ý đến ta. Con chó đứng dang bốn chân ra, hướng về ta và gầm gừ:

"Thằng người kia không mặc đồng phục bắt chó hay đi Exciter, không biết có phải trộm chó không nhỉ?"

Ta nghe rõ mồn một những gì nó nghĩ.

"Ừm... ta không định làm hại ngươi đâu. Ta là Khuyển Lang Vương Fenrir đây."

"Thằng người này chém gió không biết ngượng. Khuyển Lang Vương mà là người sao?"

"Xin lỗi. Ta mất hết ma lực rồi nên đành phải ở trong lốt phàm nhân."

"Mày nghe được tao nói à? Thằng người kia?"

"Ừ. Rõ từng chữ luôn. Và ta không phải người. Ta là Fenrir." ta cố trừng mắt, trưng ra vẻ mặt giận giữ nhất có thể.

"Thứ lỗi cho thần, thưa Chúa tể vĩ đại." con chó kêu ăng ẳng đầy sợ hãi.

"Hãy cho ta biết, kẻ thông thái nhất Cửu Giới này là ai. À mà trừ Odin ra nhé."

"Ngoài Odin, kẻ duy nhất được xem là thông thái chắc chắn Người phải tới tìm Mimir."

"Đó là ai vậy?"

"Vị thần đã bị các thần Vanir chặt đầu và đem trả về cho các thần Aesir. Odin đã đưa ông ta tới một góc của cây thế giới Yggdrasil để đầu ông có thể sống tiếp."

"Ta có thể tìm ông ta ở đâu đây?"

"Quán bar ở cách đây một cây số. Có một con hẻm nhỏ có tiệm KFC ở đầu. Đi vào trong khoảng 100 mét, Người sẽ gặp được Mimir."

Ta cứ nghĩ nó đang nói đùa. Nhưng cùng là chó với nhau, ta biết những lời vừa rồi đầy nghiêm túc.

"À... cảm ơn." ta lấy trong balô ra một ổ sanwich cùng một cây xúc xích đưa cho con chó coi như lời cảm ơn.

"Đa tạ Chúa tể." con chó cúi đầu về phía ta rất lâu trước khi ngửi ngửi và bắt đầu ăn. Có lẽ đã rất lâu rồi nó mới có một bữa ăn không phải từ thùng rác. Sao hậu duệ của ta, kẻ mạnh hơn cả cha của trăm con quái vật lại có những hậu duệ đi kiếm ăn trong thùng rác nhỉ?

Đứng trước cửa quán bar có tấm bảng nhấp nháy đèn led xanh đỏ, ta bắt đầu nghi ngờ rằng con chó đốm đó đã lừa ta. Đời nào một vị thần lại trú ngụ ở một nơi như thế này chứ? Ta chăm chú quan sát tấm bảng đó và chợt nhận ra một dòng chữ nhỏ nhỏ ở dưới ghi: căn cứ bí mật của Mimir.

"Có vẻ khá là bí mật đấy." ta nghĩ và đẩy cửa bước vào, bên trong đèn mờ nhấp nháy và có khoảng hơn mười vị khách.

"Có thẻ thành viên không?" một tên có lẽ là bảo vệ đứng ngay bên trái ta hỏi.

Tên bảo vệ cao hơn hai mét, mặc vest đen đeo cravat đỏ đang đứng chắp tay sau lưng hỏi ta. Hắn có đầu trọc và một con mắt to tròn duy nhất ở giữa trán.

"Ừm... không."

"Có lịch hẹn trước không?"

"À... cũng không."

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ít nhất là già hơn ngươi"

Tên bảo vệ nhướn mày: "Họ tên?"

"Fenrir."

"Ê. Tên kia. Không được vô lễ với khách quý. Trời ạ, lũ quái vật phương nam chết dẫm."

Ta nhìn về phía giọng nói. Đó là một người đàn ông có mái tóc màu gỉ sắt, gương mặt nhăn nhúm đang đi về phía ta. Ông mặc bộ comple đen, cravat đỏ và quần tây màu đen.

"Xin chào ông chủ." tên bảo vệ cúi người.

"Lại đây, nhóc con." ông ta nắm tay ta lôi tuột đi mà chẳng có quan tâm gì tới tên bảo vệ.

Điều quái thai nhất trong ngày là, ngay khi đặt mông lên cái ghế, ông ta tự nhấc đầu của mình lên và đặt lên bàn. Phần thân đứng dậy và bỏ đi làm việc khác.

"Ngậm mồm vào đi, thằng ranh."

Nghe cái thủ cấp biết nói ấy bảo mình ngậm mồm vào rồi ta mới biết ta đang há hốc mồm nhìn cái đầu không người và người không đầu.

"Blemmyae." ông nói. "Lũ quái vật phương nam đó có hữu dụng đấy, tuy hình hài chúng có hơi dị dạng."

"Tôi đang nghe một cái đầu sống nói một tên không đầu là đồ dị dạng sao?"

"Ba anh em các ngươi có khá hơn không?" ông ta hỏi. "Một con sói phun lửa, một con rắn dài hơn cả đường xích đạo của Midgard và một con nhỏ xấu ma chê quỷ hờn."

"Đừng có nói xấu em gái tôi."

"Cho xin đi Fenrir, ngươi chẳng còn tí sức mạnh nào để dọa ta đâu. Nhưng như thế lại tốt cho kế hoạch của ta."

"Kế hoạch gì cơ?"

"Kế hoạch trì hoãn Raknarok. Ta thành lập tổ chức này chủ yếu là vì thế."

"Trong... quán bar?"

"Lạ lắm sao? Ngày xưa Odin chẳng thành lập Hợp Chủng Quốc Asgard trong một cái hang để tránh sự dòm ngó của các tổ chức phản cách mạng còn gì."

"À... tôi chẳng biết đâu. Nhưng sao việc tôi mất sức mạnh lại tốt cho ông?"

"Vì khi ngươi chẳng còn tí sức mạnh nào, ta hoàn toàn có thể giết ngươi mà chẳng mấy khó khăn..."

Nghe đến đây, ta nổi hết cả da gà. Chẳng biết sói có nổi da gà không nhỉ? Nhưng cái đầu biết nói kia đòi giết ta, vậy sao hắn không làm luôn đi?

"... nhưng Odin không chịu. Ông ta muốn ngươi phải sống để còn giết ông ta. Ôi lão già gàn dở, cổ hủ."

"Ông ta muốn ta giết ông ta sao?"

"Đúng. Lão ta muốn định mệnh phải được an bài. Định mệnh chết dưới răng ngươi. Hơn nữa, việc ngươi mất đi sức mạnh không nằm trong dự án Raknarok của Odin. Đây là do một tên pháp sư tới từ phía nam chõ mũi vào."

"Pháp sư phương nam?" ta nghiêng đầu hỏi. "Có liên quan tới việc ông thuê đám kia không?"

"Không." Mimir phẩy tay. "Lũ đó ta thuê từ bắc Địa Trung Hải. Còn tên đó tới từ nam Địa Trung Hải, phía bắc lục địa đen."

"Ông biết mục đích của hắn không?"

"Hắn định hấp thụ sức mạnh của ngươi và trở thành thần. Cái sức mạnh dời non lấp bể mà không phải ai cũng có."

"Nhưng... sao lại là ta? Ngoài kia còn có quái vật mạnh hơn kia mà."

"Nếu ngươi đang nói tới Apophis thì ta đoán hắn hoàn toàn không đủ khả năng hấp thụ nguồn sức mạnh của con rắn đó. Nên hắn sẽ dùng sức mạnh của ngươi, kết hợp cùng sức mạnh của Typhon để đánh bại và hấp thụ con rắn."

"Làm thế nào để ngăn cản hắn?"

"Sức mạnh đã mất của ngươi. Lấy lại nó, và đi vả vào mồm hắn đi."

"Ông biết sức mạnh của tôi ở đâu ư?"

"Tất nhiên rồi. Thuộc hạ của ta trong khắp Cửu Giới đều đã đem máy dò sức mạnh đi tìm cái phần sức mạnh bị mất của ngươi. Nhưng đều không có kết quả. Ta đã đi tới kết luận, cái sức mạnh bị mất của ngươi hoặc đang ở chỗ Nirhogg hoặc đang ở chỗ Vidofnir."

"Ờ... tôi có quen hai người đó không?"

"Có thể nói là có. Chúng là hai tạo vật duy nhất trong Cửu Giới có khả năng đánh bại ngươi. Nhưng chúng bận chửi nhau hơn."

"Hình như là... một con chim, và một con rồng." trí nhớ của ta lờ mờ hiện ra một con chim đại bàng khổng lồ và một con bạch long cũng khổng lồ.

"Quái Điểu Vidofnir và Quái Long Nirhogg." Mimir có-vẻ-là đang gật đầu. "Đúng. Chúng mạnh hơn ngươi một chút. Nhưng sức mạnh của ngươi là một bữa ăn hoàn hảo cho hai con quái thú suốt ngày gặm lá cây và rễ cây."

"Ý ông là hai con thú đang chán cơm thèm phở và quyết định ăn sức mạnh của tôi?"

"Thì chúng là quái thú. Chúng không ăn chay trường đâu mà suốt ngày gặm lá và rễ cây. Sức mạnh của ngươi đúng là bữa ăn thịnh soạn với đầy đủ đạm và chất béo cho hai con quái vật đó. Thực tình mà nói, ta cũng chẳng ưa chúng chút nào."

"Vậy để tôi đoán nhé, nếu tôi muốn lấy lại sức mạnh của mình, tôi phải đi đánh nhau với hai con thú đó và giành lại sức mạnh. Đúng không?"

"Ngươi thông minh đấy."

"Lúc còn sức mạnh tôi đã không đánh lại chúng, ông bảo tôi đi đánh chúng kiểu gì?"

"Chúng là những con quái đơn lẻ. Còn ngươi, ngươi có hai đứa em còn gì. Ba ngươi hợp sức lại, có lẽ các ngươi sẽ có chút cơ hội đánh bại Nirhogg và Vidofnir."

"Chút là bao nhiêu?" ta hớn hở hỏi.

"Khoảng 5-10%." Mimir đáp.

Nếu mang hình dạng sói, chắc có lẽ đôi tai của ta sẽ cụp xuống. 5-10%. Thậm chí là ba anh em bọn ta, những kẻ được xem là những kẻ sẽ giết cả thần thánh, vẫn chẳng có nhiều cơ hội với con rồng và con chim đó. Ta chẳng muốn đặt các em của ta vào nguy hiểm. Dù ta chẳng nhớ gì về chúng, chẳng có chút ký ức nào về quá khứ mà ba anh em bọn ta ở bên nhau nhưng ta có một cảm giác mãnh liệt muốn bảo vệ Hel. Muốn bảo vệ các em của ta. Nếu buộc phải chiến đấu với con quái vật mạnh nhất Cửu Giới, ta thà đi một mình.

"Xin lỗi Mimir. Nhưng tôi sẽ tự mình làm việc này." ta đứng lên nói với Mimir.

"Anh lại đang muốn bảo vệ bọn em đúng không?"

Ta quay về phía tiếng nói. Đó là một cậu con trai khoảng mười lăm tuổi có thân hình mảnh mai, mái tóc đen dài tới lưng, mặt thon dài với nước da trắng và đôi mắt xanh lục. Cậu ta mỉm cười, thè ra cái lưỡi chẻ đôi như lưỡi rắn. Trang phục của cậu gồm áo khoác xanh lục cùng áo phông đen, quân jeans xanh và mang đôi sandal đen. Ta mơ hồ nhìn cậu ta, chẳng thể nhớ đó là ai. Trong khi ta còn đang tròn mắt nhìn, cậu ta đã lao tới ôm chầm lấy cổ ta.

"Đại ca."

Giọng nói cậu là sự pha trộn những tiếng xè xè của rắn và tiếng nức nở vì khóc. Ta lờ mờ nhớ ra. Những mảnh ký ức nhỏ bé hiện lên. Một con rắn khổng lồ da xanh ở dưới biển nhìn về phía ta. Ta bất giác đưa tay bám lấy lưng cậu thều thào:

"Jor... Jor... Jormungand."

"Đại ca. Anh nhớ ra em sao?" Jormungand hỏi.

"Anh... anh vừa nhớ. Anh nhớ ra. Các em của anh. Jormungand. Và Hela."

"Đại ca." Jormungand lại túm lấy ta và rống lên khóc.

"Thôi nhé." Mimir hằng giọng. "Cảnh cảm động của anh em các ngươi có thể để dành cho đến lúc lấy lại ký ức và sức mạnh cho Fenrir nhé."

"Thế... ông có thông tin chính xác ký ức và sức mạnh của đại ca tôi ở đâu không?" Jormungand thả ta ra và hỏi Mimir.

"Vidofnir chắc chắn sẽ không rờ tới cái thứ sức mạnh tàn ác đó rồi. Hắn kén ăn lắm. Nên chỉ có khả năng sức mạnh của Fenrir đang ở chỗ Nirhogg thôi." Mimir đáp.

"Vậy làm sao để tới đó?" ta hỏi.

"Con rồng đang ở nơi thấp nhất của Cửu Giới. Nifheim. Đường xuống đó đi ngang qua lãnh địa của Hel. Helheim." Jormungand nói. "Chúng ta đi đón con bé, tới Nifheim, mở combat, lấy lại sức mạnh, về Midgard, đánh bại tên pháp sư phương nam, rồi đi ăn tối."

"Nghe dễ nhỉ."

"Nếu là ba chúng ta thì dễ thôi." Jormungand túm lấy vai ta và lắc.

"Em đi cùng anh chứ?"

"Tất nhiên, đại ca."

"Chúc may mắn, lũ nhóc." Mimir nói. "Về sớm đấy."

"Tất nhiên." Jormungand đứng dậy. "Chúng ta là những đứa con của thần lừa lọc Loki. Trong chúng ta chảy dòng máu của người khổng lồ Jotunheim. Chúng ta là Sát Thần Giả. Chúng ta là Khuyển Lang Vương Fenrir, Mãng Xà Trần Gian Jormungand và Nữ hoàng Địa Ngục Hela".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro