Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ chạy. Đó là điều tốt nhất mà ta có thể làm lúc này. Đối đầu với chúng, ta chẳng khác gì vật ngáng đường những người khác.

Khaemwaset triệu tập một đội quân những con quỷ gớm ghiếc đến buồn nôn. Những thân thể con người nhưng có đầu là những lưỡi rìu, những khuôn mặt kinh dị mà mỗi lần gào lên, nước dãi của chúng lại văng đi lung tung.

Jormungand phun nước bọt vào một con quỷ có khuôn mặt gà. Hắn tan chảy trong chất độc của em trai ta. Thalia và Phoebe bắn ra liên tục những mũi tên, tiêu diệt hàng đống quỷ. Nhưng chúng vẫn đông như quân Nguyên.

Một con đứng trước mặt ta, nó còn thấp hơn ta. Cơ thể của một con người nhưng mang cái đầu là một lưỡi kiếm sắc lẹm. Nó cúi xuống. Chẳng biết nó có định chào ta hay không, nhưng ta phải ngay lập tức nhảy sang bên để né tránh đường kiếm ấy.

Con quỷ đuổi theo ta, đường phố bây giờ tự nhiên vắng vẻ quá. Có lẽ gã hoàng tử, con trai của Pharaoh đã dùng chút phép thuật. Ta vấp phải một vật trên đường và ngã nhào. Ba lô ta mở ra. Ta thấy một vật sáng lấp lánh giữa con đường lát gạch. Một con dao bằng bạc. Ta cầm con dao lên. Nó dài hơn bàn tay ta. Trên vỏ dao có dòng chữ rune - chữ cổ của người Bắc Âu - khắc sâu. Ta không hiểu sao mình có thể đọc được nó: chúc mừng sinh nhật Hel. Đây là răng nanh của ta. Là quà sinh nhật ta tặng cho Hel vào một dịp sinh nhật nào đó rất rất lâu, ta chẳng nhớ. Ta rút con dao ra. Lưỡi dao còn lấp lánh hơn cả vỏ và cán dao bằng bạc dù nó chỉ là canxi. Ta chĩa con dao về phía con quỷ.

Nó nhìn ta như thể đang tự hỏi: thằng nhóc này định chém ta bằng cái thứ đồ chơi bé tí ấy à?

"Ngươi định chém ta bằng cái thứ đồ chơi bé tí ấy à?" nó nói.

"Ngươi biết nói?" ta há hốc mồm.

"Tất nhiên."

"Nhưng ngươi đâu có miệng."

Lầm này thì con quái im bặt. Nó lặng lẽ cúi đầu xuống rất nhanh. Ta vừa kíp đưa con dao lên chặn lại. Lưỡi kiếm trên đầu con quỷ gãy đôi. Ta vừa chặt đầu hắn sao? Chưa hết bàng hoàng, con quỷ đã biến thành mớ bụi và bay đi. Rơi xuống đất là một mũi tên bằng bạc.

Phoebe bắn hạ thêm nhiều con quỷ nữa đang tiến về phía ta. Đoạn có một con né được mũi tên và lao tới, nhe hàm răng sắc lẹm toan cạp vào cổ ta. Ta bất giác vung con dao ngang ngực con quỷ. Ở miệng vết thương, một ngọn lửa đen bùng lên, rồi con quyt bị thiêu rụi trong ngọn lửa của Hỗn Mang.

Jormungand túm lấy ta lẳng lên vai và bỏ chạy. Dù có thân thể mảnh khảnh, em trai của ta có sức khỏe khó tin. Dù với ta ở trên vai, thằng bé nhảy đạp vào mặt một con quỷ, phun ra thứ chất lỏng màu lục và biến lũ quỷ thành cát bụi. Hai cô nàng Thợ Săn đi sau, bắn tên vào Khaemwaset.

"Chạy mãi không phải là cách đâu." Thalia nói.

"Xuống địa ngục đi." ta nói.

"Ngươi đang nguyền rủa ta? Hay tên hoàng tử hay..."

"Không." ta lắc người, cố nhìn vào mắt cô. "Tôi nói thật ấy. Hắn không thể đến địa ngục. Nếu có thể thì hắn đã đuổi theo tôi từ lần đầu bọn tôi gặp nhau rồi."

"Ở Boston có đường xuống chỗ Hades à?" Thalia hỏi.

"Hay ý ngươi là Osiris? Thần địa ngục Ai Cập?" Phoebe hỏi.

"Không. Hãy tới chỗ em gái tôi. Helheim. Địa ngục Bắc Âu."

"Có cách nào để tới sao?" Phoebe hỏi.

"Tôi không biết nữa." ta bất lực nói.

"Thực ra là có đấy." Jormungand nói. "Theo ta, Thợ Săn."

"Ý em là sao khi nói đi xuống địa ngục bằng cách nhảy thẳng xuống?" ta hỏi. Chúng ta đang đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng và Jormungand vừa bảo ta "nhảy thẳng xuống đất là tới địa ngục". Có thể ta là quái vật bất tử. Nhưng tâm lý của ta vẫn sợ chết đấy chứ.

Sau lưng thì tên pháp sư phương nam, hoàng tử Khaemwaset đang ném các quả cầu lửa về phía hai cô thợ săn.

Phoebe nấp sau lưng Thalia, người đang chặn tất cả những đòn tấn công của Khaemwaset bằng một tấm khiên tròn bằng đồng, mặt khiên có một khuôn mặt phụ nữ sở hữu mái tóc rắn đang há mồm rõ to như gào thét.

"Đi đi." Thalia hét. Một tia sét từ trên trời phóng thẳng xuống đầu Khaemwaset. Tên pháp sư vẫn bình an vô sự.

"Họ sẽ ổn chứ?" ta hỏi Jormungand.

"Hỏi nhiều quá. Nhanh lên." Jormungand đẩy ta xuống. Ta gào thét liên tục, để rồi phát hiện ra mình đang đứng trên mặt đất nhưng la hét như một thằng điên.

"Sao... sao..." ta nhìn xung quanh. Dựa vào những ngọn lửa xanh chập chờn, ta biết đây là địa ngục, lãnh địa của Hel.

"Anh cả." ta nghe tiếng Hel. Con bé chạy về phía ta trong bộ dạng hớt hải và vẫn mặc bộ áo đầm đen.

"Trông đại ca cho cẩn thận chứ, tiểu muội." Jormungand bước tới.

"Để em kỷ luật và trừ lương Garmr."

"À. Ông ta chỉ là nghe lời anh thôi." ta thanh minh con con chó canh cửa.

"Thế anh đã tìm ra sức mạnh chưa?" Hel hỏi.

Ta kể vắn tắt chuyến đi trên mặt đất của mình.

"Tệ thật." Hel khoanh tay lại lẩm bẩm, y như Thalia lúc nãy.

Bọn ta đang ở trong phòng khách. Ta đoán thế. Có một bộ sofa với những người hầu phục vụ trà và điểm tâm. Cả một buổi chạy trốn khỏi quỷ phương nam làm ta rất đói nhưng trong đầu cứ lảng vảng hình ảnh lũ quỷ khiến ta chẳng thiết ăn.

"Sao thế?" ta hỏi.

"Nếu có cả anh, bọn em mới may ra đánh thắng con rồng đấy. Nhưng trong trường hợp này thì..."

"Lần cuối em gặp Nirhogg, em chỉ có thể run rẩy trước sức mạnh của nó. Một tiếng gào đủ để vảy của em bong tróc hết cả." Jormungand kể.

"Em chỉ cầm cự được năm phút, không hơn." Hel lắc đầu.

"Vậy là hai ta có thể cầm cự được mười lăm phút," Jormungand nói. Đoạn quay sang ta. "Trong lúc đó, anh phải lấy lại sức mạnh của mình."

"Thực ra, thưa nữ hoàng." Garmr nãy giờ vẫn đứng im lặng trong hình dạng quản gia bây giờ mới lên tiếng. "Có một phần nhỏ của Chúa Tể Fenrir đang ở đảo Lyngvi ạ."

"Thật sao?" cả ba anh em ta tròn mắt.

"Sợi dây Gleipnir đóng vai trò như một sợi dây điện hút sức mạnh của Fenrir và biến thành điện năng để chạy điện cho các công trình ở Asgard và khách sạn Valhalla."

"Sao lại lấy sức mạnh của ta chứ?" ta hỏi.

"Vì nối dây điện đi đường dài tốn kém lắm. Có một sợi dây phép thuật và một thần thú làm việc đấy sẽ đỡ hơn nhiều cho kinh tế và thực hiện chủ trương của Odin, đưa công nghiệp điện năng của Asgard đi trước một bước."

"Thế ngươi định bảo chúng ta trở về Lyngvi, lấy một chút sức mạnh cho Fenrir rồi đi bem Nirhogg?" Jormungand hỏi.

"Vâng."

"Ý tưởng không tồi nhỉ." Jormungand vỗ vai gã quản gia. "Em có tên thuộc hạ tốt đấy, em gái."

"Nhưng nếu quay lại Lyngvi, chẳng phải chúng ta sẽ tự đưa Fenrir trở lại nhà tù của mình sao?" Hel nói.

"Sẽ chẳng vấn đề gì nếu ngài ấy không tự đưa cổ mình vào, đúng không?" Garmr nghiêng đầu.

"Cũng có lí." cả ba đành phải đồng ý.

"Vậy sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường." Hel nói. "Còn bây giờ." con bé nắm lấy tay ta và tay Jormungand. "Sẽ là cuộc họp gia đình sau vài nghìn năm xa cách của ba chúng ta."

Đêm hôm đó, Jormungand và Hela kể cho ta nghe về vài nghìn năm xa cách ấy. Ta đã mất hết những ký ức về những năm tháng đó. Dù là lúc còn bên nhau hay khi đã chia lìa. Và ta đã khóc.

"Anh xin lỗi." ta gạt nước mắt. "Để các em thấy điều không nên thấy rồi."

"Gì chứ?" Jormungand đập lưng ta. "Quái vật thì vẫn là sinh vật sống. Chúng ta vẫn biết ăn khi đói, biết cười khi vui và biết khóc khi buồn mà."

"Anh vẫn biết rơi nước mắt." Hela gạt nước mắt. "Tức là, anh vẫn còn sống. Fenrir. Anh có một trái tim."

"Kẻ khiến anh em của ta rơi nước mắt là kẻ không thể tha thứ. Em nhất định sẽ xé xác hắn."

"Cảm ơn các em." ta thều thào. Và ta ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro