Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta biết mình không nên đi lại lung tung trong cái lâu đài rộng lớn này. Nhưng vì nhu cầu sinh lý, ta buộc phải đi.

Sau mười lăm phút đi lại lòng vòng trong lâu đài, ta nhận ra Địa Ngục hình như không có nhà vệ sinh. Vì người chết chẳng cần thiết phải giải quyết nỗi buồn.

Ta đẩy một cánh cửa lớn. Bên trong u ám hơn hẳn bên ngoài. Khi ta nói u ám, tức là không khí bên trong là một luồng năng lượng tiêu cực cực mạnh. Ta nhận thấy rõ ràng ở đây còn sầu thảm hơn mọi nơi ở chốn Địa Ngục này.

Ở cuối căn phòng, có một cặp nam nữ ngồi trên hai chiếc ghế. Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đuốc xanh trên tay, ta thấy được dung mạo của họ.

Chàng trai có mái tóc vàng và khuôn mặt phải gọi là đẹp trai nhất ta từng thấy. Người phụ nữ bên cạnh có mái tóc nâu và một khuôn mặt cũng vô cùng xinh đẹp. Nhưng đôi mắt của họ mở và nhìn xuống sàn nhà, hai đôi mắt thâm quầng và không chút cảm xúc khiến cho diện mạo của họ có phần xuống sắc.

"Xin lỗi, tôi không biết ở đây có người." ta lên tiếng. Nhưng không ai trả lời.

"Xin chào?" ta vẫy vẫy ngọn đuốc với họ.

"Ánh sáng."

Chàng trai đáp lại ta.

"Hả?" ta nhướn mày, rồi ta nhìn vào ngọn đuốc trên tay. "Vâng. Đúng rồi. Là ánh sáng."

"Raknarok đến rồi sao?" anh lại hỏi.

"Xin lỗi?"

"Ta phải rời khỏi đây!" hắn bật dậy khỏi cái ghế và chạy về phía cửa.

"Về chỗ đi, Balder!" Hel xuất hiện và phóng một quả cầu màu đen về phía chàng trai. Anh ta bay trở về chỗ cái ghế.

Hel kéo ta ra khỏi cánh cửa và đóng nó lại. Chàng trai cố bò ra chỗ cánh cửa nhưng bị ngã và cô gái đã đỡ anh dậy là cảnh cuối ta nhìn thấy trước khi cửa đóng hẳn.

"Đó là ai vậy?" ta hỏi Hel.

"Balder. Và Nana." Hel đáp.

"Họ là... khách của em sao?"

"Vâng. Khách. Những vị khách... ông già chúng ta gửi tới chỗ em."

"Ta thấy tội nghiệp cho họ."

"Anh tội nghiệp cho chúng, còn ai tội nghiệp cho chúng ta!?" Hel quay ngoắt lại. "Chúng là thần. Chúng lúc nào cũng nhận được những điều tốt đẹp. Còn chúng ta? Chúng ta bị ném ra ba nơi, chỉ vì chúng ta xấu xí. Nhưng có người tội nghiệp cho chúng còn chẳng có ai để ý đến chúng ta!"

"Anh..."

"Em xin lỗi." Hel vội nói. "Em chỉ hơi... nhưng anh định đi đâu vậy?"

"À! Quên mất. Nhà vệ sinh ở đâu?"

"Đi thẳng một đoạn, rẽ trái ở ngã tư đầu tiên."

"Cảm ơn." ta chạy đi ngay lập tức.

Nhà vệ sinh có những âm thanh vô cùng kinh dị khi ta tới gần. Tiếng gầm thét, tiếng tiếng xèo xèo và một mùi chua lòm xộc vào mũi ta.

Ta đẩy cửa. "Có chuyện..."

Một con rắn xanh lục hét vào mặt ta. Nhưng rồi nó nhìn ta và quay trở lại phần thân đang ngồi trên bệ xí.

"Xin lỗi." Jormungand nói. "Nhưng anh đóng cửa được không? Em hơi... thiếu chất xơ một chút."

Ta đóng cửa và nửa phút sau, em trai ta bước ra, mặt mày tái mét như thiếu máu lâu năm.

"Nhanh đi. Rồi lên đường nữa."

"Đi đâu?" ta hỏi.

"Về Lingvi. Trời sắp sáng rồi."

Ta có mặt ở đảo Lyngvi ngay bình minh hôm sau. Mặt trời lảng vảng ở sau những đám mây như thể đang cố trốn tránh ba chúng ta. Hai con quái vật đáng sợ hàng bậc nhất và nữ hoàng địa ngục.

Hòn đảo chẳng giống gì với những gì ta từng thấy trong cảnh mộng khi mới tỉnh dậy. Nó giống như một lòng chảo núi lửa với một thảm trải đầy những bông hoa trắng toát. Nhưng ta có thể thấy rằng những bông hoa đang héo úa dần. Những bông ở ngoài rìa đảo đã chết. Càng sâu vào trong, các bông hoa càng có vẻ tươi tốt hơn. Đây là buồng giam của ta suốt hàng nghìn năm. Đây là nhà của ta suốt hàng nghìn năm.

Jormungand thở dài bước lên những bông hoa. "Mấy tên thần đó lấy chính sức mạnh của anh để làm cho những bông hoa tươi tốt, gia cố cho bức tường phép thuật giam giữ anh. Khi anh đi mất, thảm hoa chẳng còn ai chăm sóc, chúng đang chết dần."

Là ta tưởng tượng hay những bước chân của em trai ta đang làm héo úa thêm những đóa hoa trắng ấy?

"Hoa thạch thảo. Một thứ bùa trừ ma." Hel ngắt một bông hoa và ngửi. "Nhưng chẳng thể ngăn cản cái chết được." thêm một loạt những bông hoa xung quanh Hel tan thành cát bụi.

"Ừmm. Thế khác nào anh đang tự giam cầm mình ở đây?" ta gãi cổ. Nếu là sói, chắc ta sẽ dùng chân sau.

"Đúng thế còn gì." hai đứa em ta đồng thanh.

Ta bước vào trung tâm hòn đảo. Ở đó có một sợi dây tơ mỏng manh đang nằm giữa một vòng tròn rộng khoảng bốn mét không bị hoa bao phủ. Thay vào đó là một đống xương cốt, áo quần vũ khí. Có lẽ là của những kẻ xấu số vô tình tới đây và thành con mồi của ta. Nhìn sợi dây, ta tự hỏi sao ta, quái vật mạnh nhất nhì trong thần thoại Bắc Âu, lại không thể giật đứt nó.

"Sợi dây Gleipnir." Hel nói. "Thứ đã giam giữ anh suốt hàng nghìn năm. Đồng thời là sợi dây điện truyền ma lực của anh tới Asgard. Chắc chắn bên trong nó vẫn còn một phần sức mạnh của anh tồn đọng lại."

"Nếu anh tự hỏi tại sao anh không thể giật tung sợi dây thì chuyện là, sợi dây được tạo ra từ những nguyên liệu nghịch lý. Tiếng bước chân của mèo. Nước dãi của chim. Hơi thở của cá. Vân vân và mây mây." Jormungand nói.

"Hãy nói với anh là nó sẽ không tự nhiên cuốn chặt lấy anh khi anh vừa chạm vào nó nhé."

"Tất nhiên là không." Jormungand nhún vai. "Nếu nó làm được như thế, Tyr đã chẳng cần đưa cánh tay của hắn ra cho anh ngậm.

Ta cất bước đi tới chạm vào sợi dây. Từ sợi dây tỏa ra sức mạnh rất lớn mà ta có thể cảm nhận. Ta cố điều khiển dòng sức mạnh ấy theo ý mình. Ta tưởng tượng mình đang cố uốn một sợi dây kẽm thành vòng tròn và hấp thụ nó. Và thực sự ta đã làm được. Có thứ gì đó quay trở lại trong ta. Cuộc đời ta trôi qua ngay trước mắt ta chỉ trong một giây. Từ lúc ta sinh ra cho đến khi ta cảm nhận một cơn rung chấn dưới chân và thấy mình yếu ớt hẳn đi. Nhưng chừng đó đủ để chứng minh một điều: ký ức của ta đã quay trở lại.

"Thế nào?" Jormungand hỏi.

"Anh... ổn."

"Anh có cảm thấy sức mạnh tràn trề không?" Hel hỏi.

"Cái đấy thì... chưa." ta lắc đầu.

"Chắc là cần chút thời gian để tiêu hóa." Hel gãi má. "Mà kệ đi. Xuống gốc cây nào."

"Không ở chơi thêm chút nữa à?"

"Không. Lấy lại sức mạnh sớm chừng nào hay chừng ấy. Mà ai vừa nói thế?" ta quay sang nhìn các em.

"Không nhận ra ta sao? Bạn cũ?" một người đàn ông bước tới. Ông ta có làn da sẫm màu, đầu cạo trọc, mặc áo giáp đen và bị cụt tay phải. Đầu cổ tay ông bịt khăn vàng.

Giọng ta đắng nghét như vừa nuốt phải một con draugr. "Tyr. Thần can đảm."

"Anh nhớ lại rồi sao?" Jormungand hỏi.

"Ừ. Tất cả ký ức của anh đã trở lại. Tất cả. Trừ... sức mạnh."

"Ta hiểu rồi." Tyr bước tới. Hắn cao gần như gấp đôi ta. "Đó là lí do ta cảm thấy rân ran cổ tay phải. Ta nghĩ có vấn đề gì đó với ngươi. Thì ra ngươi đã trốn thoát sao?"

"Ừm." ta cố câu giờ để nhớ lại cách để đấu lại hay ít nhất là trốn thoát khỏi Tyr. "Đó là vấn đề ngoài ý muốn. Ta cần lấy lại sức mạnh của mình cho ngày Raknarok. Cho định mệnh của chúng ta."

"Của mi. Và Odin." Tyr sửa lại. "Không phải của ta."

Vị thần rút kiếm toan tấn công ta. Hel và Jormungand thủ thế. Nhưng ta đã chặn hai đứa lại. "Đừng. Nếu gã này muốn chiến, anh sẽ chiến với hắn. Các em không cần can thiệp."

"Nhưng anh không có..." Jormungand cố cản ta.

"Sức mạnh đúng không?" ta bước lên đối mặt với Tyr. Con dao trong ống tay áo ta lạnh ngắt. "Nhưng anh vẫn còn cái này này." ta chỉ vào thái dương.

"Không biết tay của ngươi có ở trong đống xương xẩu kia không nhỉ?" ta hỏi Tyr.

"Không còn nữa rồi. Trong đó là xương của con cái ta, con cái Odin và con cái nhiều vị thần khác."

"Ta nhớ." ta bước ngang qua. Ta và Tyr đang đi thành vòng tròn. "Những kẻ ngu đến mức tìm đến ta để thỏa mãn đôi mắt phàm trần của chúng. Tại sao hôm đó, ngươi lại dám đưa tay vào mồm ta?"

"Chắc ngươi đã quên, ta không thể không đáp lại những lời thách thức."

Ta nhớ lại ngày hôm đó. Ta đã yêu cầu phải có một kẻ đưa tay vào miệng ta để làm tin. Nhưng thực sự thì, ta đã nói nguyên văn là:

"Ta thách bất cứ tên thần nào dám đưa tay vào mồm ta đấy!"

Và thế là Tyr chìa tay ra.

"Ồ. Thật là hoài niệm." Tyr cười nhạt nhẽo. "Con trai của vị thần lừa lọc lại bị lừa."

"Hôm đó, ta đã tin các ngươi." ta chua chát nói. "Ta đã tin rằng các ngươi vẫn còn muốn chiêm ngưỡng sức mạnh của ta. Ta... đã quá ngạo mạn."

"Nhân tiện thì, cái sức mạnh ấy của ngươi,, cái sức mạnh mà ngươi luôn tự hào," Tyr chĩa kiếm vào ta. "KO CÒN NỮA RỒI." hắn lao thẳng vào ta. Lưỡi kiếm sắc lẹm sắp sửa chặt ta ra thành hai mảnh.

"ANH CẢ." tiếng hét của Jormungand và Hel đánh thức ta. Ta cúi người xuống né lưỡi kiếm, vung tay đấm vào mặt vị thần can đảm. Nhưng hắn vẫn đứng yên. Còn tay ta thì có cảm giác như vừa đấm vào cục đá.

Tyr đạp bay ta. Ta lăn lông lốc trên thảm hoa thạch thảo đến tận chỗ đống xương. Ngước lên nhìn vị thần cụt tay, hắn đang lăm lăm lưỡi kiếm trong tay trái. Ta ném một thanh kiếm gỉ sét về phía Tyr. Hắn đánh bay thanh kiếm dễ dàng và tiếp tục bước về phía ta. Ta lại lao tới đấm liên tục vào người gã to con.

Tyr cắm mạnh thanh kiếm xuống đất, nắm lấy cổ ta nhấc lên ngang mặt hắn.

"Quái thú vĩ đại hạng ba trong thần thoại Bắc Âu lại có kết cục thê thảm thế này sao?" Tyr hỏi. "Chết trong hình hài một con người."

"Ngươi sai rồi." ta cố gằng giọng. "Ta chính là quái thú vĩ đại nhất Bắc Âu. Ta còn hơn cả Vidofnir hay Nirhogg. Bởi vì ta sở hữu thứ sức mạnh mà chúng không có. Cả ngươi cũng không."

"Thứ gì chứ?"

"IQ vô cực." ta nói. Lưỡi dao giấu trong ống tay áo chìa ra đâm vào cổ tay phải Tyr.

Hắn gầm lên và thả ta xuống. Ta rút sợi dây Gleipnir nãy giờ vẫn giấu trong người ra và cột chặt chân Tyr vào thanh kiếm đang cắm sâu trong đất.

Tyr cố rút thanh kiếm ra. Nhưng không thể.

"Tại sao?" hắn kinh hãi.

"Mặt đất nơi đây thấm nhuần sức mạnh của ta suốt hàng nghìn năm và trở thành kết giới giam cầm chính ta. Sợi dây đã giam hãm ta hàng nghìn năm qua, bây giờ sẽ thành giam hãm ngươi. Vị thần quả cảm."

"Quỷ tha ma bắt mi đi, Fenrir." Tyr chửi rủa.

"Ừ. Tạm biệt." ta phất tay với hắn.

"Quay lại đây mà đánh nhau với ta này thằng chó..."

Ta chẳng còn nghe được tiếng hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro