Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần nữa, ta di chuyển qua bóng tối. Thì ra từ đó đến giờ, ta vẫn dịch chuyển qua bóng tối. Lần đầu khi Hel đón ta. Lần hai khi Garmr đưa ta lên mặt đất. Lần ba khi Hel đón ta và Jormungand. Lần bốn đến đảo Lyngvi. Lần năm xuống Nifheim.

Phép dịch chuyện của Hel đưa chúng ta xuống một vùng đất băng giá trắng toát như thảm hoa thạch thảo. Bốn bề bát ngát một màu trắng. Ở ngay đối diện ta là một đống những cột dọc màu nâu vỏ cây. À mà có lẽ đó chính là rễ của Cây Thế Giới Yggdrasil. Ta đang ở nơi thấp nhất của Cửu Giới. Ta tự hỏi sao con rồng mạnh nhất thần thoại Bắc Âu lại chui xuống cái xó xỉnh này. Và nó đâu rồi? Và sao nơi này lại lạnh thế? Sao hơi thở của các em ta to quá, ta có thể nghe tiếng chúng thở rất rõ.

"Các em." ta gọi.

Hai đứa nó quay lại nhìn ta.

"Còn rồng đang đứng sau lưng anh đúng không?"

Chúng không nói gì. Nhưng những giọt nước chảy xuống đầu ta đã cho ta câu trả lời. Ngước lên nhìn, ta thấy hai cục màu xanh lục to đùng. Rồi khi nó nhỏ dần, ta nhận ra đó là mắt con rồng. Lớp vảy trắng của con rồng gần như lẫn vào băng tuyết xung quanh đây.

Ta phải dụi mắt tới mấy lần đề chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Nhưng nó chỉ khiến ta thấy rõ con rồng hơn. Nó đủ to để nuốt chửng hoàn toàn cả thành phố mà ta tới hôm qua chỉ với một cú táp. Từ đầu đến đuôi (dù ta chẳng thấy đuôi của nó ở đâu) toàn một màu trắng hòa lẫn cùng trời đất của Nifheim.

Nirhogg ngửa cổ lên trời và gầm thật to. Ta cảm giác nó vừa thổi bay hồn phách của ta ra khỏi thân xác. Còn cơ thể thì mềm nhũn, hai chân lẩy bẩy khụy xuống.

"Anh cần cái quần khác không?" Jormungand hỏi.

"Anh nghĩ là sắp." ta đáp.

"Fenrir." Nirhogg gọi tên ta. Giọng hắn nghe ồm ồm. "Sao nhìn tàn thế? Hình dạng con người à?"

"Xin lỗi nếu làm mày thất vọng, thứ sâu mọt." Jormungand đẩy ta ra sau.

"Nhưng muốn chạm vào anh trai ta, hãy bước qua xác ta." Hel cũng bước lên.

Mặt đất rung chuyển. Jormungand và Hel biến hình. Trở về hình dạng thần thánh thực sự của mình.

Ta chớp mắt. Hai bên ta là hai thực thể quyền năng, tràn đầy sức mạnh.

Hel bay lửng lơ trên không. Mái tóc con bé bốc ngược lên. Đôi tay là bộ móng vuốt dài, nhọn đang cầm hai quả cầu bóng tối. Chiếc váy đen cũng bốc ra những luồng sức mạnh đen.

Jormungand trở về hình dạng thật của nó. Một con rắn vảy xanh dài vô tận. Cái lưỡi chẻ đôi khổng lồ thè ra. Bốn chiếc răng nanh to lớn nhỏ ra những những giọt độc xanh lục xuống đất làm tan chảy băng ở dưới.

Hai đứa nó quay sang nhìn nhau. Đôi mắt của Hel trắng dã, đôi mắt Jormungand có màu xanh lục với đồng tử nhọn. Cả hai lao vào Nirhogg. Jormungand cắn vào thân thể trắng tinh của con rồng. Hel ném những quả cầu bóng tối vào mặt con rồng. Ta cũng có nhiệm vụ của mình.

"Nọc độc của mày chẳng làm gì được tao đâu, con rắn biển thối tha." ta nghe tiếng Nirhogg. "Răng của mày chẳng đủ sắc nhọn để đâm qua vảy của tao nữa. Và bóng tối của mày, con ả quái thai, chẳng đủ để gãi ngứa cho tao."

Nghe hắn chửi rủa các em của ta khiến ta hơi bực. Nhưng ta cần phải làm điều mình cần làm. Ta bước dọc theo thân của con rồng. Ta bước vào đống rễ cây. Ở đây ta có thể thấy rõ hơn thân thể con rồng. Nó dài như muốn bất tận.

Ta cố cảm nhận sức mạnh của mình. Ta cố suy nghĩ về một phần của bản thân. Ta cảm thấy một thứ gì đó ở phía trước. Một thứ gì đó đầy quyền năng và đầy hoang dã. Ta lao nhanh về phía đó.

Trước mặt ta là phần thân của Nirhogg. Tức là từ nãy đến giờ ta mới chỉ thấy phần cổ của nó. Ta thấy móng vuốt của Nirhogg. To. Từ duy nhất ta nghĩ ra được. Nó có hình dạng như móng của loài chim với ba móng trước và một móng phía sau. Trong cái móng ấy là một quả cầu to vừa lòng móng vuốt. Sức mạnh của ta.

"Đừng nghĩ đến chuyện đó, chó con." ta nghe thấy tiếng Nirhogg. "Sức mạnh của mày sẽ là chất súc tác giúp tao thoát ra khỏi đống rễ cây này. Tao sẽ tự do."

"Sao ta lại phải nghe theo ngươi chứ?" ta hỏi.

"Vì tao sẽ thay đổi vận mệnh của cả Cửu Giới. Tao sẽ biến Raknarok thành truyền thuyết không bao giờ xảy ra."

"Truyền thuyết không bao giờ xảy ra?"

"Tao sẽ san phẳng Asgard. Tao sẽ biến cả Cửu Giới thành lãnh địa của ta. Tất cả thần thánh và quỷ dữ đều sẽ phải quỳ xuống dưới chân ta. Tao sẽ trở thành Long Vương. Tao sẽ biến Asgard thành đống hoang tàn. Và để làm được điều đó, tao cần sức mạnh của mày."

"Nếu ta nói "đéo" thì sao?"

"Mày định chết trong trận chiến Raknarok sao?"

"Chết ư? Ngươi nghĩ Odin giết được ta sao? Ta là quái vật mạnh nhất. Lão già đó mới là kẻ phải chết." ta đưa tay về phía sức mạnh của mình.

"Còn chúng? Các em mày, con cái mày? Mày định để Jormungand chết dưới Mjolnir của Thor sao? Mày định để bố mày chết dưới lưỡi kiếm của Heimdall sao? Skoll và Hati nữa."

Ta dừng lại. Jormungand sẽ chết trong ngày Raknarok sao? Bố ta, ông ấy cũng sẽ chết? Hai đứa con của ta, Skoll và Hati nữa. Nếu vậy giết Odin còn ý nghĩa gì nữa cơ chứ? Khi gia đình ta chẳng còn gì.

Ta đã bị dòng suy nghĩ lấn át. Khiến ta đứng hình đủ lâu để Nirhogg đặt quả cầu xuống và vung cái móng to gấp trăm lần ta đánh bay.

"HAHAHAHA. Fenrir ơi là Fenrir. Sao mày phải cố chấp tuân theo cái định mệnh đó chứ? Hãy phục vụ cho tao. Tao sẽ cho mày... chắc là... 1/1000 vũ trụ. Để mày và gia đình mày có thể yên ổn sống bên nhau. Điều mà bọn mày đã ao ước suốt hơn 4000 năm qua."

Ta sợ. Đúng. Ta đang sợ hãi. Ta chưa bao giờ, kể cả khi còn sức mạnh, từng một lần nghiêm túc lắng nghe lời sấm truyền về Hoàng Hôn Chư Thần. Ta chỉ để ý mỗi đoạn nhai đầu Odin.

"Đại ca." Jormungand gào lên. "Đừng để ý đến lời hắn. Anh phải làm điều đó. Anh phải giết Odin."

"Câm mồm, thứ sâu bọ." Nirhogg gầm lên. Ta nghe tiếng "phập" rất lớn. Và sau đó là tiếng la ầm trời vì đau đớn của Jormungand.

"Không. Đồ mất nhân tính." ta chạy về phía đầu con rồng.

"Ta là rồng." Nirhogg hét lên với ta.

"Đồ mất long tính." ta sửa lại

"Đừng có mà lại đây."

Tiếng của Hel vang lên. Ta đứng khựng lại.

"Bọn em ở đây để cầm chân hắn. Nhiệm vụ của anh là lấy lại sức mạnh của mình. Đừng có nhầm lẫn."

"Nhưng các em..."

"Anh định để bọn em bỏ mạng vô ích tại đây sao?"

Cơ thể ta run lên. Nước mắt chạy ròng ròng xuống gò má. Những giọt nước mắt của bất lực, của căm phẫn, của hận thù. Ta quay bước trong những cảm xúc ấy. Không cần suy nghĩ, ta lao thẳng vào quả cầu.

Nóng. Như thể đứng trong biển lửa vậy. Nhưng rồi ta cũng quen dần. Ta cử động. Cơ thể ta tràn trề nguồn năng lượng mạnh mẽ. Ta gồng lên. Cơ thể ta tỏa ra ánh sáng của một ngọn lửa mạnh mẽ và phóng về phía trước.

Ta mở mắt. Đôi mắt của ta trở nên tình tường hơn rất nhiều. Miệng ta dài ra, hàm răng là hai hàm răng nanh sắc nhọn. Đôi tai dựng trên trán, cơ thể đầy những lông và một cái đuôi dựng lên đang ve vẩy và ta đang đứng bằng tứ chi, bốn bộ móng vuốt sắc bén. Ta đã trở hình dạng thật của mình. Một con sói với kích thước của... một con sói.

Những dòng ký ức của ta vẫn còn rất mờ mịt. Nhưng đây đúng là kích thước của ta. Dù chỉ cao đến đùi Hel, ta vẫn là ta. Khuyển Lang Vương. The Great Wolf Fenrir.

Hel và Jormungand đang thở dốc, cơ thể đổ mồ hôi như tắm. Em trai ta đang trong hình dạng người, eo chảy máu ròng ròng và mặt thì tái mét.

"Tại sao? Mày không sợ cái chết của cha mày sao? Cả em trai mày nữa." Nirhogg gầm lên giận dữ.

"Có. Ta sợ. Ta sợ phải thấy gia đình ta bỏ mạng. Nhưng đó là định mệnh chúng ta phải đối đầu. Nếu định mệnh bắt ta chết, ta sẽ chết."

"Mày chấp nhận đầu hàng số phận như thế à?"

"Đây không phải đầu hàng. Mà là chấp nhận. Ta không phải lũ con người yếu đuối hay một con rồng ăn rễ cây hàng vạn năm đến úng cả não. Ta là quái vật. Ta sẽ mang tận thế tới. Ta sẽ đối mặt với định mệnh. Chứ không phải trốn tránh hay thay đổi."

"Thằng chó. Mày nghĩ mày là ai chứ?"

"Chỉ là một con sói đi ngang qua thôi."

Ta vận cái nguồn sức mạnh đang sôi sục trong huyết quản và giải phóng ra bằng miệng. Một cột lửa đen bay thẳng về phía con rồng trắng đang mắc kẹt trong đống rễ cây. Nirhogg thở ra một nguồn năng lượng màu trắng. Cả hai va vào nhau và nổ tung. Khói may mù mịt khiến ta mờ cả mắt. Nhưng ta ngay lập tức nhận ra Nirhogg đang húc đầu hắn vào ta. Ta né ra ngay lập tức. Hel cũng ôm Jormungand kéo ra khỏi tầm sát thương của con rồng.

"Chó chết." Nirhogg gào lên. "Lũ quái vật hạ đẳng, hãy đợi đó. Khi nào thoát ra khỏi đây, tao sẽ xé xác chúng mày. Tao sẽ..."

Ta phun một ngọn lửa đen vào miệng con rồng khiến nó im bặt.

"Ta nghe ngươi nói mỏi tai lắm rồi. Nhưng nếu ngươi muốn, ta không ngại từ chối đâu."

Và ba chúng ta lại dịch chuyển qua bóng tối, trở về Midgard.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro