chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thương Hải Di Mặc

Sơ lược: đam mỹ tiểu thuyết, cận đại, thanh thủy văn (nghe đồn HE *cười mãn nguyện*)

Dịch giả: QT đại ca

Edit: Tiểu Mân Nhi

Đệ tứ quyểnĐệ bát thập nhị chương

Đêm.

Tiêu Cổ Tả ra ngoài thương nghị, con trai thứ qua đời cũng không thể khiến lão bận lòng.

An Thục Mỹ vẫn quỳ bên cạnh linh cữu của chồng.

Sườn xám như tuyết, vóc dáng thướt tha, giờ đây khóc tựa hồ hoa lê đái vũ, càng tăng thêm nét đáng yêu điềm đạm.

"Mẫu thân..." Đứa nhỏ nhu thuận lẳng lặng ghé vào lòng mẹ, lo lắng nhìn nàng.

"An Thục Mỹ, ngươi mau ra đây cho ta!" Thanh âm ngang ngược hạ lưu truyền vào linh đường. An Thục Mỹ mặt biến sắc, vội vã đẩy Tiểu Dịch xuống dưới chân linh cữu, dùng khăn trải bàn che lại, kỹ lưỡng dặn dò: "Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không được lên tiếng!"

Vừa dứt lời, Tiêu Lệ Tài đã xông vào linh đường.

Rõ ràng hắn đang say, miệng đầy mùi rượu, hai mắt sung huyết, một tay đánh về phía An Thục Mỹ, nở nụ cười dâm đãng: "Tiêu Lệ Cần đã chết, phụ thân lại không có nhà, ta xem lúc này còn ai có thể cứu ngươi!"

Ôm chặt An Thục Mỹ không có sức kháng cự, đôi bàn tay to lớn sờ loạn trên thân thể mềm mại, bỗng nhiên cảm thấy An Thục Mỹ ngoan ngoãn nghe lời đến mức vô lý, Tiêu Lệ Tài vui mừng khó hiểu, mở mắt.

Chợt thấy một luồng sáng sắc bén lóe lên, Tiêu Lệ Tài cuống quýt buông tay, may mắn vừa kịp lúc, nếu không thì sẽ không phải chỉ có mu bàn tay đổ máu rồi.

"Tiện nhân!" Tỉnh rượu hơn phân nửa, Tiêu Lệ Tài nghiến răng phẫn nộ. Vừa ngẩng đầu, một cỗ máu tươi đã bắn thẳng vào mặt hắn.

Khăn trải bàn hở ra khe nhỏ, Tiểu Dịch nhìn thấy hết tất cả, ôm chặt thân thể đang co quắp, sợ đến nỗi lạnh run.

Tiêu Lệ Tài còn đang kinh ngạc, mới phát hiện thì ra An Thục Mỹ đã trở ngược tay đâm kéo vào chính ngực mình!

Người đàn bà ấy cười sảng khoái mà đầy thù hận: "Dù có chết, ngươi cũng đừng mong đạt được."

Không ăn được thịt dê còn ngửi thấy mùi khai.

"Xúi quẩy." Tiêu Lệ Tài mất hứng, giận dữ phủi tay áo bỏ đi, cũng không rảnh liếc mắt nhìn An Thục Mỹ đang nằm trên vũng máu.

Nữ nhân này thật không biết phân biệt phải trái. Quên đi, ngày mai phụ thân về nhà cứ nói rằng nàng đã tự vẫn theo chồng là được rồi.

Dù sao gái đẹp trên đời này cũng còn rất nhiều, đêm xuân ngắn ngủi, cần gì phải vì nàng mà phí tổn thời gian!

Tiêu Dịch đã chứng kiến tất cả từ đầu tới cuối, nó tận mắt nhìn thấy hành vi man rợ của Tiêu Lệ Tài, tận mắt nhìn thấy mẫu thân đâm kéo vào ngực, nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ váy gấm trắng tuyết của mẫu thân...

Cắn chặt đôi môi, lần đầu tiên nếm được vị máu. Đứa nhỏ trốn dưới chiếc bàn đặt quan tài luôn nhớ kỹ lời dặn của mẹ, gắt gao che miệng mình, không để một tiếng gào khóc nào thoát ra.

Mãi cho đến lúc Tiêu Lệ Tài đã đi xa, mới lập cập bò ra ngoài, run rẩy tiến về phía mẹ toàn thân đang đầy máu.

"Mẫu thân... Mẫu thân!?..."

Đứa nhỏ luống cuống dùng tay chặn máu ở vết thương, huyết dịch không ngừng tuôn chảy từ kẽ hở bàn tay nó, cố gắng cách mấy cũng không dừng nổi...

An Thục Mỹ kéo con trai lại, dùng chút sức lực cuối cùng, thở dốc nói: "Tiểu Dịch... mau, đi tìm Khuynh Vũ!"

Nàng hiểu rõ, hiện tại chỉ có Tiếu Khuynh Vũ mới cứu được Tiểu Dịch.

An Thục Mỹ yếu ớt mỉm cười với nó: "Mẫu thân muốn đi cùng để chăm sóc cha con, đừng buồn... Con hãy nói với Khuynh Vũ, rằng ta xin lỗi nó..."

Nàng nợ Tiêu Lệ Cần, nên sớm hoàn trả hắn.

An Thục Mỹ cảm thấy ý thức dần mơ hồ, trong lòng chưa bao giờ tĩnh lặng như thế, không có phong ba bão táp, cũng chẳng còn lo lắng đau thương.

Tiêu Lệ Cần,

Người muốn đi đến đâu, em nguyện cùng người đi đến đó.

Kiếp sau, không cầu cùng người yêu thương hay tri kỉ, An Thục Mỹ chỉ mong làm nô tỳ hoàn trả lại cho người, có được hay không?

"Mẫu thân..." Tiểu Dịch hoảng sợ lo lắng gọi.

An Thục Mỹ không có trả lời.

"Mẫu thân?" Đôi bàn tay bé nhỏ tràn máu khẽ lay động thân thể đang từ từ băng lãnh của mẹ.

Trước linh đường, dưới ánh trăng, một đứa trẻ bé nhỏ liều mạng dốc sức đẩy đẩy thi hài mẫu thân, khóc không ra tiếng.

Đôi mắt đẫm lệ mông lung, những âm thanh rời rạc gào thét dữ dội trong lòng: Là hắn! Là hắn! Là hắn!!

Là hắn hại chết phụ thân, là hắn bức tử mẫu thân...

Tiêu Lệ Tài, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!!

Khi thù hận đã ghim sâu trong cõi lòng non nớt của trẻ nhỏ, thế nào cũng có ngày đâm chồi nảy lộc, nở hoa kết quả báo thù.

Tiểu Dịch, cái khía cạnh nhân cách mà Tiếu Khuynh Vũ không muốn nhìn thấy nhất, qua một đêm đã mạnh mẽ hình thành.

Về sau, Tiểu Dịch theo Tuyệt Thế Song Kiêu rời xa cố quốc ẩn cư hải ngoại, trong sự dốc lòng dạy dỗ chăm chút của hai người, dần trưởng thành nên một thiếu niên văn võ song toàn.

Hơn mười năm sau vượt trùng dương ngàn dặm về báo thù.

Giết bác ruột, nắm quyền hành, lên làm gia chủ liền đem toàn bộ gia sản phân phát cho những người dân bị nạn hai bên bờ sông, sau đó cao chạy xa bay.

Tiêu gia vốn dĩ nguyên khí đã tổn thương nặng nề không gượng dậy nổi, cơ nghiệp trăm năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Tiêu Dịch suốt đời không lập gia đình, suốt đời cô độc đến già, lời tiên đoán "hung thần sát gia tộc" đã trở thành sự thật.

Tiếng khóc từ linh đường làm kinh động tất thảy trên dưới Tiêu gia, cũng kinh động chủ ý nhổ cỏ tận gốc của Tiêu Lệ Tài.

"Sao có thể quên còn sót lại một tiểu tiện chủng!"

Tiểu Dịch cảm thấy nguy cơ, vội vàng lau khô nước mắt và chạy ra khỏi cửa.

Chỉ tiếc còn quá nhỏ, chân ngắn chạy chậm, vừa đến đầu hẻm đã bị Tiêu Lệ Tài mang đầy tớ đuổi kịp.

Tiêu Lệ Tài tát vào mặt nó: "Tiểu tiện chủng ngươi dám bỏ chạy sao! Để coi ngươi có thể chạy đi đâu!?"

"Ngươi dám giết ta, ca ca ta nhất định sẽ báo thù cho ta."

"Tiểu tiện chủng, ngươi cho rằng Tiếu Khuynh Vũ có thể tới đây cứu ngươi sao? Ngươi hại nó hàm oan từ nhỏ, chịu nhiều đau khổ, nó đã sớm hận ngươi thấu ruột thấu gan." Tiêu Lệ Cần nắm chặt tóc đứa nhỏ, "Ngươi có biết không, người muốn ngươi chết nhất bây giờ không phải ai khác, chính là nó!"

Hài tử sụp đổ gào to: "Không... Không! Ca ca thích Tiểu Dịch nhất! Ca ca nói ca ca thích Tiểu Dịch nhất, ca ca sẽ không gạt ta!"

Người làm bên cạnh Tiêu Lệ Tài đã nhìn không nổi nữa: ngay cả một đứa bé cũng không buông tha, rõ ràng tự tạo nghiệp chướng mà!

"Ngươi biết cái gì!" Tiêu Lệ Tài giơ cao tay lên, lại sắp sửa đánh tiếp ——

"Buông nó ra."

Ba chữ, bầu trời đêm nhất thời trở nên yên tĩnh.

Phía cuối con đường, một thiếu niên vận y phục trắng như ngọc thạch, vạt áo mềm tiêu sái như tiên.

Tiêu Lệ Tài sắc mặt biến đổi, cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi: "Thì ra là cháu trai đó sao."

Phía sau hắn có rất nhiều tôi tớ hung ác, mà Tiếu Khuynh Vũ lại chỉ có một mình.

Nhưng chẳng biết vì sao, khi mọi người trông thấy Tiếu Khuynh Vũ đều không ai bảo ai mà cùng lùi bước, sợ hãi cúi thấp đầu.

Thiếu niên này, có một loại phong thái đối mặt với thiên binh vạn mã cũng thong dong trầm tĩnh, mặt không đổi sắc, làm cho bất kỳ ai đứng trước y cũng cảm thấy mình trở nên nhỏ bé.

Tiểu Dịch chật vật thảm thương té xuống đất, cắn răng mạnh mẽ không khóc: "Ca ca..."

Nó biết, ca ca luôn cần có nó.

Tiêu Lệ Tài vẫn chưa buông tay khỏi Tiểu Dịch, vờ ra vẻ thân thiết gần gũi, ý đồ muốn làm Vô Song cảm động: "Cháu cần gì phải thế? Cháu xem cháu từ nhỏ đã chịu nhiều oan uổng tủi thân, bị tiểu tiện chủng này hại thảm như vậy, bác đây mới thay cháu trút giận thôi!"

"Buông em trai ta ra." Thiếu niên áo trắng im lìm không cử động, ngữ điệu lạnh lùng như biển sâu thăm thẳm, không có lấy chút ánh nắng mặt trời. "Ngươi dám đụng tới một sợi tóc của nó, Tiếu mỗ sẽ chặt tay ngươi."

Trăng mỏng, sao rơi, gió khuya lồng lộng.

Đêm xuân băng lãnh như vậy, lại chẳng sánh nổi chân mày sát khí của thiếu niên.

Tiêu Lệ Tài rùng mình, nhất thời cảm thấy mất hết thể diện: Tiếu Khuynh Vũ quả là vật cản, sau này chắc chắn sẽ trăm phương nghìn kế phiền nhiễu ta, chi bằng thừa cơ y đang một mình đơn độc, dứt khoát triệt hẳn cho xong...

Tiêu Lệ Tài trong lòng tức giận, sự ác độc kéo bùng lên can đảm: tiễn cả hai anh em xuống địa ngục để Tiêu Lệ Cần sum họp gia đình!

Đang muốn ra lệnh động thủ, đột nhiên cảm giác bên cạnh mình xuất hiện nhiều bóng người xa lạ.

Sợ hãi cả kinh, chỉ thấy đám tay sai của mình đều đồng loạt bị tước khí giới, đám người lạ chán ghét nhìn mình, bốn năm họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào đầu.

Tiếu Khuynh Vũ thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương rơi tuyết đọng: "Đừng để ta phải nói lại lần thứ ba."

Nam tử không sợ thua thiệt trước mắt, Tiêu Lệ Cần rốt cuộc phải xám xịt thả tay xuống.

Đứa nhỏ ban nãy ở với kẻ thù còn cố nén nhịn, không để hắn thấy mình thút thít yếu hèn, giờ đây trước mặt Vô Song, lệ nóng liền trào ra khóe mắt.

Nhìn Vô Song từ từ đến gần, hài tử lảo đảo đứng lên, vươn đôi tay đẫm máu nhỏ bé về phía y.

"Ca ca... Ca ca đừng bỏ đệ..." Nó kéo lấy Vô Song, giọng nói yếu ớt, đứt quãng, nghẹn ngào, "Ca ca... đừng ghét Tiểu Dịch... Đừng bỏ Tiểu Dịch ở lại một mình..."

Thiếu niên không gì không làm được kia chính là điểm tựa cuối cùng, là người thân duy nhất còn sót lại trên cõi đời này của nó.

Yếu ớt sà vào lòng Vô Song, giữa những tiếng nức nở lộ ra thứ tình cảm quyến luyến vô tận: "Ca ca, ca ca..."

Thiếu niên cúi người ôm lấy đứa em trai nhỏ bé đang khóc thút thít, không nơi chốn trở về.

"Ca ca... đệ sợ lắm..."

Áp mặt vào đôi má non mềm của đứa bé, cảm nhận một cỗ tình cảm huynh đệ máu mủ ruột rà bất giác chảy tràn khắp tứ chi.

"Ngoan, đừng sợ, chúng ta về nhà."

Hoàn chương 82.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro