chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thương Hải Di Mặc

Sơ lược: đam mỹ tiểu thuyết, cận đại, thanh thủy văn (nghe đồn HE *cười mãn nguyện*)

Dịch giả: QT đại ca

Edit: Tiểu Mân Nhi

Đệ tứ quyểnĐệ bát thập tam chương

"Đồ ngu!"

Hung hăng đấm một chưởng vào mặt con cả, Tiêu Cổ Tả tức giận đến nỗi toàn thân phát run. Đột nhiên cảm thấy khó thở, hô hấp ngừng trệ, bộ ngực phập phồng kịch liệt, lộ ra gương mặt già nua đang đỏ tía.

Tiêu Lệ Tài vẻ mặt cầu xin: "Phụ thân, phụ thân, chuyện không liên quan con đâu! An Thục Mỹ vì tình mà tự tử, thật sự không liên quan đến con!"

"Láo!" Tiêu lão gia tử chỉ cảm thấy máu dồn lên mặt, mắt long sòng sọc, "Ngươi tưởng ta không biết ngươi đã tốn bao nhiêu hoa tâm? Nhất định là do ngươi thèm mỹ sắc đến nhỏ dãi mới gây ra tai họa!"

Tức giận thở gấp, xoay nhấc quải trượng lên, đánh con trai ào ạt như mưa: "Ta muốn đánh chết ngươi, ham mê sắc dục hại chết em dâu, còn định giết luôn cháu trai, thật sự thua cả chó lợn, cầm thú cũng không bằng..."

Tiêu Lệ Tài bị đánh đau nên gào khóc: "Phụ thân! Phụ thân con sai rồi! Con không dám nữa! Phụ thân tha mạng!"

Vừa thở hồng hộc vừa buông quải trượng xuống, Tiêu Cổ Tả thất vọng nhìn đứa con trai của chính mình —— quỳ lê trên mặt đất đầy bụi bẩn, hèn kém cúi đầu nằm úp sấp, chẳng mảy may có chút phong độ khí phách lãnh tĩnh của một gia chủ, đã gây họa, còn bao biện không dám gánh vác!

"Đồ ngu ngốc, ngươi thèm muốn mỹ sắc còn chưa tính, ngay cả cháu trai cũng định giết không tha, ngay cả cháu trai cũng phải nhổ cỏ tận gốc, vậy chờ sau này ngươi vây cánh đầy đủ rồi cũng sẽ cạn tàu ráo máng, đuổi cùng giết tuyệt lão nhân ta đúng không? Đúng không? Ngươi nói đi!"

"Không dám, không dám! Phụ thân..." Trong mắt Tiêu Lệ Tài xẹt qua tia sáng, nhưng vẫn giả vờ run cầm cập, "Con... Lần trước con nghe lén nhị đệ và em dâu nói chuyện, bọn họ nói... kỳ thật Tiểu Dịch mới chính là hung thần sát gia tộc."

Tiêu Cổ Tả nghe xong như sét đánh ngang tai, cả thân người loạng choạng suýt té ngã, may mắn kịp thời dùng quải trượng chống đỡ, sắc mặt âm hiểm khó dò —— lão lại có thể, lại có thể nuôi dưỡng một con sói bên mình lâu như vậy!

"Phụ thân, con làm thế cũng vì muốn bảo toàn sự nghiệp Tiêu gia thôi!" Tiêu Lệ Tài oan ức lại khơi lên mồi lửa mới, "Vì gia tộc, con không sợ bêu danh thiên cổ, lòng này có nhật nguyệt chứng giám."

Tiêu Cổ Tả đã không còn tâm trạng truy cứu nguyên nhân cái chết của An Thục Mỹ nữa, lúc này đã có một vấn đề cấp bách quan trọng hơn xảy ra trước mắt: "Tiểu Dịch bị Khuynh Vũ đem đi rồi?"

"Đúng vậy, xem ra Tiếu Khuynh Vũ muốn bảo vệ đứa nhỏ hung thần đó. Phụ thân, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là ——"

Tiêu lão gia tử lại đập một gậy lên lưng Tiêu Lệ Tài! "Ngươi nghĩ Tiếu Khuynh Vũ là ai? Vẫn còn là đứa bé không hiểu thế sự của mười năm trước hay sao?! Óc ngươi là óc heo à, sao ngươi có thể lớn lên được vậy?!"

Tiêu Lệ Tài liên tục né tránh, chật vật cực kỳ: "A a, phụ thân đừng đánh nữa! Phụ thân đừng đánh nữa!"

Nhấc quải trượng lên, Tiêu lão gia tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận giao phó: "Ngươi nghe rõ cho ta, lập tức ra nước ngoài tránh bão một thời gian đi. Không có sự cho phép của ta tuyệt đối không được trở về, chuyện ở đây đã có ta giải quyết."

Nếu như nói, Tiếu Khuynh Vũ trước đây vẫn còn một chút ân tình với Tiêu gia, không đến nỗi xem Tiêu gia là địch, bây giờ vợ chồng Tiêu Lệ Cần đã chết, điểm ràng buộc cuối cùng của y và Tiêu gia cũng theo đó mà đứt gãy.

Mối thù cha mẹ không đội trời chung, huống hồ y đối với Tiêu gia đã sớm sinh lòng bất mãn, muốn y giao Tiểu Dịch ra, vẫn nên cân nhắc cẩn thận, nghĩ biện pháp vẹn toàn thì hơn.

Về phần Tiểu Dịch, một đứa nhóc há có thể khơi dậy nổi bao nhiêu sóng gió?

Tiêu Cổ Tả dĩ nhiên không để nó vào mắt...

Sai một ly đi một dặm, có thể khiến Tiêu Lệ Tài xúi quẩy kia tránh được kiếp này, cũng không thể ngăn Tiểu Dịch mười năm sau ngàn dặm trả thù, hủy diệt Tiêu gia.

Sau khi được đem về Tiểu Lâu, Tiểu Dịch do bị đả kích quá lớn, lại nhiễm phong hàn, sốt cao ba ngày ba đêm, bệnh liệt giường không dậy nổi.

Vô Song vất vả thức trắng đêm chăm sóc —— bây giờ y chỉ còn duy nhất một người thân, cho dù phải đánh nhau với Diêm Vương, y cũng nhất định kéo đệ đệ mình từ quỷ môn quan trở về an ổn!

Nhìn Vô Song ngày càng tiều tụy, tinh thần không lúc nào yên, Phương Thiếu soái yêu thương đau xót: "Khuynh Vũ, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, để bổn soái thay cho."

"Không", Vô Song lập tức cự tuyệt, "Tiểu Dịch tỉnh dậy không thấy ta, sẽ khóc."

Tiêm chích, uống thuốc, chườm đá, Tiếu Khuynh Vũ trông coi bên cạnh Tiểu Dịch suốt cả ngày, không hề buông lỏng giây phút nào, luôn nắm chặt đôi tay nhỏ xíu của nó.

Cũng giống như trước đây, từng nắm chặt tay Tiêu Lệ Cần.

Lúc ấy, y đã không thể cứu nổi mạng sống của phụ thân; hôm nay, y nhất định phải giữ chặt em trai bên cạnh.

Cho dù khuynh đảo thế nhân, hủy thiên diệt địa!

Vì Tiếu Khuynh Vũ, đã không còn gì để mất nữa rồi.

Sau này, mỗi khi Tiểu Dịch gây họa, Phương Thiếu soái sẽ nhớ tới cảnh Tiếu Khuynh Vũ không ngủ mà chăm sóc lo lắng cho nó cả đêm.

Trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị: thật không hiểu y đã vì Tiểu Dịch nếm trải bao nhiêu đắng cay, hao tổn bao nhiêu tâm trí.

Mỗi lúc đó, Phương Quân Càn luôn luôn cảm thán một tiếng, vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa: "Tiểu quỷ, đừng để ca ca ngươi lo lắng nữa."

Ngày thứ ba, Tiểu Dịch rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Vô Song lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Phương Thiếu soái cũng thở phào nhẹ nhõm —— hắn sợ nếu Tiểu Dịch còn chưa tỉnh lại, Vô Song sẽ ngã bệnh trước nha.

"Ca ca..." Tiểu tử kia nhìn thiếu niên áo trắng trước mặt mình, mắt đỏ lên, mũi đau xót, lệ nóng bắt đầu cuộn dâng lần nữa, "Ca ca, chúng ta sẽ không còn được gặp lại ba mẹ nữa đúng không?"

Vô Song không chút ngập ngừng mà trả lời: "Đúng vậy."

Có một loại tình yêu, chính là để chim non chấp nhận thực tế, bay cao khỏi tổ.

Thù hận và căm phẫn trong phút chốc tràn khắp gương mặt non nớt của nó, Tiểu Dịch không nói hai lời lập tức lau khô nước mắt!

"Ca ca, đệ muốn giết Tiêu Lệ Tài báo thù."

Vô Song và Phương Quân Càn nhìn nhau, cùng thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Phương Quân Càn cốc đầu hài tử: "Tiểu quỷ, việc báo thù cứ để mấy bậc đại nhân chúng ta giải quyết, nhỏ xíu như ngươi thì làm được gì hả?"

Vô Song vỗ vai đệ đệ, đôi mắt sạch trong: "Đừng để thù hận che mắt đệ, đệ còn nhỏ, đường đi sau này còn dài, đời người không nên chỉ bị vây quần trong chuyện đó."

Xoay người, rút ra một quyển sổ từ trong ngăn kéo bàn bên cạnh: "Đây là vật phụ thân trước khi chết đã lưu lại cho chúng ta, bên trong ghi chép toàn bộ tài sản của Tiêu gia phân phối rải rác ở nước ngoài, phương thức liên hệ với các nhân vật trọng yếu và mật mã tài khoản ngân hàng."

Đều nói "chết là hết", mà Tiêu Lệ Cần chính là loại người, cho dù đã chết nằm trong quan tài, cũng phải gây chuyện khiến thế nhân kinh sợ.

"Tiểu Dịch, Tiêu Lệ Tài đi nước ngoài rồi, bây giờ ca ca cho đệ hai lựa chọn ——" Vô Song nghiêm túc chăm chú nhìn nó, "Thứ nhất, cho ca ca hai năm, trong vòng hai năm, bất luận trong nước hay ngoài nước, Tiêu gia cũng đừng hòng có đất cắm dùi, ta sẽ đem tất cả nhổ cỏ tận gốc báo thù cho phụ mẫu; thứ hai, chờ sau khi đệ lớn lên, ta sẽ đem sổ sách giao lại cho đệ, nhượng chính tay đệ báo thù."

Tiểu Dịch không chút do dự trả lời: "Đệ chọn cái thứ hai."

Nhẹ nhàng khép cửa lại thay hài tử.

Phương Quân Càn vội vã đem nghi hoặc trong lòng ra chất vấn: "Vậy có ổn không, để một đứa nhỏ đắm chìm trong thù hận?"

"Tiểu Dịch thông tuệ trưởng thành sớm, nếu cứ để nó bị bóng ma đen tối đêm hôm ấy ám ảnh cả đời, chi bằng dùng phương pháp này khiến nó nỗ lực đứng lên."

Phương Thiếu soái bất động thở dài: "Ừm, hiện tại chỉ còn cách đó."

Tiêu Lệ Tài vừa bị trục xuất ra nước ngoài, Tiêu Cổ Tả đã đưa thiếp mời tới, muốn Vô Song ghé phủ bàn bạc tương lai cho Tiểu Dịch.

Tiêu gia, rốt cuộc cũng động thủ rồi!

Tuy nói rằng không sợ Tiêu gia, nhưng thực lực Tiêu gia dù sao cũng đã ăn sâu bén rễ, nếu có thể, Tuyệt Thế Song Kiêu cũng muốn tránh cùng Tiêu gia đá chọi với đá.

Phương Quân Càn nhạy bén đã đánh hơi được sóng cả ba đào đang cuồng khởi cùng sát khí đẫm máu tanh: "Mai này đối địch, giữa các thế lực Bình Kinh, ai sẽ đứng về phía chúng ta?"

"Rất nhiều, nhưng chỉ một người mới có thể giúp chúng ta lật đổ Tiêu gia."

"Là ai?"

Lời nói của Vô Song lại khiến người người kinh ngạc: "Đoạn Tề Ngọc."

Hoàn chương 83.

À thế nên là cái câu đó ta tự chém đó, thấy nó cũng hợp văn cảnh nên... hihihi =)) có gì sai mọi người cứ comt dưới nhé, ta sẽ chỉnh sửa, xanh kiuuu :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro