chap 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày một tháng bảy là ngày thành lập Đảng Cộng Sản Trung Quốc, nghe phong thanh Trương Ngọc Hàm đồng chí vô cùng cao hứng chạy xộc vào Bộ Tổng Tham Mưu.

Đương nhiên, thay vì nói hắn đến xử lý nghị sự, không bằng nói hắn đến đây bát quái thì đúng hơn.

Ở cùng với bào ngư chết đã lâu mà vẫn không nghe mùi thối,

Kể từ khi cùng Nam Thống Quân tiếp xúc lâu ngày, Trương Ngọc Hàm đồng chí nhẫn nhục chịu khó của chúng càng ngày càng lộ rõ bản tính bát quái ra bên ngoài.

Cho nên mới nói, ảnh hưởng của hoàn cảnh chính là mấu chốt cực kỳ quan trọng.

Nhưng khi hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thì lại bất ngờ nhìn thấy Tiếu Khuynh Vũ hai tay đỡ trán, vẻ mặt mệt mỏi tái nhợt. Tách trà đào trong tay từ lúc nào đã trở nên nguội lạnh, duy chỉ còn lãnh hương đào hoa lan ra khắp gian phòng.

"Ngọc Hàm, ngươi tới rồi sao!?" Thấy hắn từ cửa đi vào, Tiếu Khuynh Vũ sửa sang tay áo lấy lại tinh thần.

"Công Tử, nhìn thần sắc của ngươi có chút không ổn nha. Có phải bị bệnh rồi không?! Có cần gọi bác sĩ đến khám không?"

Tiếu Khuynh Vũ ngẩn ra, chợt ôn nhã phất tay: "Không cần phiền toái vậy đâu."

Nhìn biểu tình "Không dám ừ bừa" trên mặt Trương Ngọc Hàm, y thản nhiên bổ sung thêm một câu: "Chẳng qua gần đây nghỉ ngơi không tốt, chẳng có gì đáng lo ngại."

"Vậy thì tốt rồi." Trương Ngọc Hàm miễn cưỡng cười, "Khi còn ở Đại Học Bình Kinh, sức khỏe ngươi vốn không được tốt, mọi người lúc nào cũng lo lắng cho ngươi, sợ một ngày nào đó ngươi đột nhiên tiễu vô thanh tức rồi ngã quỵ xuống đất. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với ngươi, Thiếu Soái nhất định sẽ lôi bọn ta ra ngoài xử bắn hết."

Bạch Y công tử lãnh lãnh băng băng liếc hắn một cái: "Thiếu Soái trời sinh tính tình hồ nháo, các ngươi cũng hồ nháo theo hắn sao?"

Trương Ngọc Hàm đồng chí lật đật lái sang chuyện khác: "Công Tử, ta nghe nói Phương Thiếu Soái quyết định tham gia ứng cử đợt tuyển chọn tổng thống nhiệm kỳ sau?"

Thanh nhã thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn, khinh miêu đạm tả đánh giá: "Tin báo chính xác."

Trương đồng học ngước mắt nhìn trời, tự độc thoại một mình: "Không thể nào. . ."

"Ngọc Hàm cho rằng chỗ nào không ổn?"

"Không phải là không ổn." Trương Ngọc Hàm đặt tách trà trên tay xuống, sắc mặt không đổi, "Thực sự mà nói nếu Thiếu Soái ngồi lên được vị trí ấy, đối với tất cả mọi người đều an hảo."

"Nhưng mà, " Trương Ngọc Hàm nhìn thẳng vào mắt Bạch Y thiếu niên, trong lòng nảy sinh một mảng vô nại bi lương, "Đối với thiên hạ thì tốt, nhưng đối với Công Tử thì chưa chắc đã tốt."

Trương Ngọc Hàm là một trong số ít nhân kiệt đương thời biết được chuyện tình cảm của Tuyệt Thế Song Kiêu, tự nhiên minh bạch đạo lý: Thế sự khó có thể lưỡng toàn.

Khi Phương Quân Càn bước lên vị trí chí tôn cao quý kia, thì cũng là lúc Tiếu Khuynh Vũ rời xa hạnh phúc của chính mình.

Hoa Hạ đồ thán, anh kiệt Thần Châu hạ phàm; thương hải hoành lưu, kéo theo bao tai ương sóng lớn.

Tiếu Khuynh Vũ, y là quân tử như ngọc, như thiết như tha, phong hoa vô song, chí tại bốn phương.

Y nhớ rõ từng người từng người một mà mình đã gặp qua, hết lần này đến lần khác đều vì nghĩa quên thân.

Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng cười một cái, đôi song mâu như được che khuất bởi một làn sương trắng hư ảo: "Tốt cho thiên hạ, cũng chính là tốt cho Tiếu mỗ."

Trương Ngọc Hàm ngẩn người rồi bỗng nhiên bật cười thành tiếng, trực giác mách bảo với hắn rằng: Tốt nhất là nên xua tan đi bầu không khí ngưng trọng này đi: "Nếu Thiếu Soái đã quyết định đem thiên hạ này làm lễ vật tặng cho công tử, đám thuộc hạ chúng ta tất nhiên là phải nện bước đi theo lão đại, cùng nhau phấn đấu rồi!"

Tiếu Khuynh Vũ không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát hắn: "Khi ấy, Tiếu mỗ nhất thời nói đùa, Thiếu Soái như thế nào lại tưởng thật?"

Trương Ngọc Hàm lại càng không nói gì lặng lẽ dò xét thái độ của y: "Thế nhưng...Thế nhưng...Tất cả chúng ta đều cho rằng hắn nhất định sẽ làm thật. . ."

Mùa hè chầm chậm trôi qua.

Những khóm tiên hoa ngũ nhan lục sắc ở hậu hoa viên Nam Thống Phủ đều thản nhiên khai hoa nở nụ, mời gọi vô số ong bướm xung quanh bay lượn chơi đùa.

Hồng y thiếu niên nhẹ nhàng đẩy cửa sau ra tạo thành một khe hở nhỏ, sau nhiều lần dò xét xác định mọi thứ đều an toàn vô sự, mới quay đầu lại nói với tiểu hài tử đang núp sau lưng mình: "Không việc gì rồi, mau ra đi."

Tiểu Dịch ló đầu ra nhìn khắp bốn phía rồi từ từ bước ra.

Thanh phong nổi lên, khóm hoa đung đưa, thổi lay hồng y tựa hỏa diễm trên người thiếu niên.

Mãnh liệt tham lam như muốn cắn nuốt, chiếm đoạt hết tất cả mọi thứ.

Nhìn thấy Phương Quân Càn khoác lên mình bộ hồng y đỏ rực, Tiểu Dịch đồng học thiên chân khả ái của chúng ta khẽ nghiêng đầu nói: "Quân Càn ca ca, lần trước ta có tặng cho ca ca một con búp bê Hoàn Vũ Đế bằng sứ, nhìn rất giống ngươi nha!"

Có thể đem màu đỏ kén chọn người mặc kia khoác lên người, không những bị nuốt trọn mà ngược lại, càng phát huy mãnh liệt vẻ diễm lệ phi thường của nó.

Như thể đó là phong cách chỉ thuộc về một mình hắn, cho dù thân ở giữa biển người mênh mông cũng dễ dàng phát hiện ra phong thái độc nhất ấy.

Phương tiểu bảo gõ mạnh vào đầu tiểu hài tử một cái: "Nhỏ giọng chút đi! Nếu Khuynh Vũ biết chuyện ta dẫn ngươi chuồn ra ngoài chơi, cả hai chúng ta nhất định sẽ tiêu đời ngay."

Hai tên Hỗn Thế Ma Vương một lớn một nhỏ thần không biết quỷ không hay trốn nhanh vào hậu viện.

Bỗng nhiên, Tiểu Dịch dừng chân đứng lại, chỉ chỉ vào dáng người thon gọn đứng kế bên bể nước: "Quân Càn ca ca, kia không phải là Diêu tỷ tỷ hay sao?"

Phương tiểu bảo thiêu mi lại: "Nàng ta đang giặt quần áo?"

Cảm thấy có điểm vô cùng kỳ lạ: Diêu Vu Thiến chính là danh phù kỳ thực, là đóa hoa nở giữa Nam Thống Quân, xét về thân phận địa vị của nàng mà nói việc giặt quần áo cỏn con này cũng phải phiền nàng đụng tay đụng chân sao?

Tâm sinh bát quái, hệt như mèo nhìn thấy mỡ!

Rón ra rón rén bước lại gần thân ảnh đang chú tâm vào việc giặt quần áo kia.

Bỗng nhiên, Diêu Vu Thiến cảm giác có ai đó đang đứng sau lưng mình, liền nhanh chóng xoay người lại!

Nhưng đã quá muộn rồi.

Phương Thiếu Soái ngay lập tức lộ nụ cười đầy ái muội.

"Tiểu Diêu nha ~~~~~" Mày kiếm phi dương, cố ý kéo dài âm cuối: "Đây không phải là quần áo của Hắc Tử sao -- "

Đôi tay đang giặt đồ của Diêu Vu Thiến bỗng dưng bất động giữa không trung.

Phương tiểu bảo cười càng lúc càng xấu xa: "Hắc hắc hắc, nguyên lai là ngươi giúp Hắc Tử giặt quần áo nha. . ."

Tiểu Dịch mờ mịt không hiểu: "Diêu tỷ tỷ, ngươi vì cái gì lại giúp Hắc Tử ca ca giặt quần áo a?"

Phương tiểu bảo vuốt tóc tiểu hài tử, tình ý sâu xa nói: "Tiểu Dịch, ngươi còn nhỏ cho nên có nhiều chuyện còn chưa rõ, chờ sau khi ngươi lớn lên nhất định sẽ hiểu."

Diêu Vu Thiến nghe vậy xấu hổ vô cùng, từ mặt xuống cổ nhuộm một màu đỏ hồng rồi lan tới mang tai.

Bất chấp quần áo giặt xong hay chưa, Diêu Vu Thiến liền khẩn trương đứng dậy đem đôi ngọc thủ dính đầy nước lau vội vào tạp dề, cúi đầu chạy mất.

Mặc cho Phương tiểu bảo đứng ở phía sau cười ngặt nghẽo, hét lớn: "Tiểu Diêu, ngươi đừng đi vội như thế chứ?! Thượng cấp quan tâm đến hạnh phúc cả đời của cấp dưới cũng là chuyện thường tình thôi mà!

"Ta sẽ bảo Hắc Tử nhanh chân hướng ngươi cầu hôn, ngươi mau hảo hảo chuẩn bị áo cưới đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro