chap105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khuynh Vũ, ngươi có biết người trong lòng tiểu Diêu là ai không? Nói ra bảo đảm hù chết ngươi!"

Tiếu Khuynh Vũ ưu nhã cầm quyển Nhất Hiệt Thư lật sang trang mới, bất động thanh sắc nói: "Là Hắc Tử đúng không?!"

Hoàn toàn chính xác!

Phương Thiếu Soái lắc đầu cảm khái nói: "Khuynh Vũ đối với tâm tư của người khác đều rõ như lòng bàn tay, sao đến chuyện của mình thì lại cố tình ngờ nghệch như thế chứ?!?"

Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng liếc hắn một cái, thật lòng không muốn đôi co.

"Dựa vào tấm lòng ái hộ chi tâm của cấp trên đối với cấp dưới, bổn soái quyết định tác hợp cho Hắc Tử và Tiểu Diêu trăm năm hảo hợp."

"Tiếu mỗ không có kì vọng gì nhiều đối với Thiếu Soái, chỉ mong Thiếu Soái đừng làm mọi chuyện càng thêm rối ren thì chư sự đại cát."

Phương tiểu bảo ngửa đầu ngạo nghễ nói: "Chuyện mai mối bắc cầu này, tất nhiên không thể trông cậy vào Khuynh Vũ rồi."

Tiếu Khuynh Vũ thuận miệng đáp bừa: "Phải! Phải! Phải! Chuyện mai mối này tất nhiên là phải phiền đến Thiếu Soái xuất mã rồi, Tiếu mỗ sẽ mỏi mắt trông chờ."

Phương tiểu bảo đắc ý nói: "Đúng là như vậy, cũng không biết bổn soái nên lấy danh nghĩa gì để tác hợp cho bọn họ đây. . ."

Tiếu Khuynh Vũ lãnh lãnh nghi hoặc: "Bà mối, có được không?"

Một đàn quạ đen hoa hoa lệ lệ bay qua đỉnh đầu hai người. . .

Tả Hiểu Phong nhìn thấy nụ cười băng lãnh của Vô Song công tử liền cảm thấy rét run cả người.

Phương Thiếu Soái nghiêm trang đính chính lại: "Sai rồi! Mai mối chỉ là nghề phụ thôi, nghề chính là bát quái!"

Khí thế khôi hoành mạnh mẽ vung tay lên, rất giống phong thái của một bậc vĩ nhân chỉ điểm giang sơn: "Dù sao đi nữa chuyện này cũng liên quan đến bổn soái , Khuynh Vũ chờ uống rượu mừng đi."

Thế là ngay chiều hôm đó, Kim Lão Hắc bị cảnh vệ viên gọi đến phòng làm việc của Phương Thiếu Soái.

Căn cứ vào kinh nghiệm xương máu sau nhiều năm đúc kết chui rèn được, Hắc Tử khẳng định rằng: Chưa thấy lần nào bị Phương thiếu soái vô duyên vô cớ gọi đến phòng làm việc mà có một kết cục tốt cả.

Kim Lão Hắc hãi hùng khiếp vía, hết sức dè chừng bước vào phòng làm việc.

"Hắc Tử, ngươi đến rồi sao?! Mau ngồi xuống đây! Ngồi xuống đây uống trà!" Phương Thiếu Soái vội vàng kéo hắn ngồi xuống ghế sopha, ngữ khí nhiệt tình khiến cho Hắc Tử sởn hết gai ốc.

Hắc Tử ngồi ngay ngắn trên ghế sopha, run lẩy bẩy mở miệng nói: "Thiếu Soái. . . Tìm ta có việc gì?"

Phương Thiếu Soái ngồi trước mặt hắn, vẻ mặt chờ đợi: "Hắc Tử, ngươi có muốn lấy tiểu Diêu làm vợ không?"

"Khụ khụ. . . Khụ khụ khụ!" Hắc Tử bị nước bọt xộc vào trong yết hầu, liền ho sặc sụa vỗ ngực bán sống bán chết.

"Ôi chao~~ Ngươi đừng kích động như thế chứ! ♥ " Phương Thiếu Soái cười tà nói, "Cưới vợ cũng không cần cao hứng đến mức đó nha!"

Mặt của Kim Lão Hắc lập tức đỏ bừng, vội vàng đứng dậy: "Ngươi đừng nói bậy!"

"Ta nói bậy chỗ nào? Bổn soái đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi-- Hay là ngươi không thích tiểu Diêu?"

Nhìn vẻ mặc trầm mặc mà ngưng trọng của Hắc Tử, Phương Quân Càn trong lòng đã có dự tính trước.

Tấm lòng của Hắc Tử đối với tiểu Diêu không phải là vô tình, chẳng qua là hắn không làm, không nói, không nhắc tới, khiến cho một mối lương duyên đẹp bị đứt đoạn làm hai.

Phương Quân Càn cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho hai người bọn họ. Thân là huynh đệ của Hắc Tử, hắn tất nhiên hy vọng Hắc Tử cùng tiểu Diêu có một kết cục viên mãn rồi: "Hắc Tử, một người con gái có bao nhiêu năm thanh xuân? Có bao nhiêu năm để chờ đợi ngươi? Ta nói cho ngươi biết, trong quân ngũ có rất nhiều người thích tiểu Diêu, trong đó có những người chức vị cao hơn ngươi, gia thế tốt hơn ngươi gấp ngàn lần, nếu ngươi còn lề mề như vậy, coi chừng bị người nhà nhanh chân cướp mất đấy!"

Kim Lão Hắc trầm ngâm không ngớt: "Thiếu Soái, ngươi và ta không cùng một loại người! Nỗi khổ của ta ngươi không hiểu được đâu. Ngươi thì cái gì cũng không thiếu, ngược lại ta chẳng có gì trong tay. Ngươi nghĩ xem ta làm sao mở miệng nói lời cầu hôn với nàng ta đây?"

Phương Quân Càn trố mắt nghẹn họng nhìn hắn: "Ý của ngươi là muốn con gái nhà người ta mở lời trước?! Kim Lão Hắc! Ngươi không biết xấu hổ sao? !"

"Không phải như vậy!" Kim Lão Hắc bị những lời nói của hắn chọc cho vỡ mật suýt chết.

Phương Quân Càn vỗ mạnh xuống bàn "Rầm!" một cái, mặt bàn gỗ lê kiên cố ngay lập tức xuất hiện một vết nứt tinh tế! Hắn trầm giọng lạnh nhạt nói: "Hay là ngươi ghét bỏ tiểu Diêu vì nàng ta xuất thân từ chốn thanh lâu, không xứng đáng với ngươi?"

Ngay lập tức Hắc Tử kích động phản bác: "Ta không có!!"

Rồi chán nản ngồi xuống: "Vu Thiến là cô gái tốt nhất trên đời này mà ta từng gặp. Thiếu Soái, ngươi còn nhớ trận Huyết Hải Đại Chiến không?! Công tử bảo ta và tiểu Diêu đi Phương Bắc cầu cứu viện binh."

"Đương nhiên là ta nhớ rõ. Khuynh Vũ khi ấy nói rằng: Ngươi thân thủ bất phàm, thấy chết không sờn. Nhưng ngặt nỗi, ngươi ăn nói vụng về, mà tiểu Diêu lại khéo ăn khéo nói, vừa vặn bù đắp khuyết điểm của ngươi, cho nên mới phái cả hai ngươi đi cầu cứu viện binh. Ta nhớ rõ lúc ấy ngươi còn tỏ thái độ rất là khó coi."

"Đúng vậy, ta đương nhiên là không muốn. Ai lại muốn trong lúc khởi hành lại bị một nữ nhân õng ẹo yểu điệu liên lụy chứ? Nhưng sau này ta mới biết được, ta đã hoàn toàn nghĩ sai về nàng -- Khi ấy, các con đường lớn đều bị quân Uy Tang phong tỏa, bọn ta chỉ còn cách đi băng qua dãy Nhã Cốt Sơn một mạch chạy thẳng đến nơi đóng quân của Mãnh Hổ Đoàn. Đường đi khó như thế, nước sông chảy siết như thế, Vu Thiến hai chân đều bị thương, máu chảy không ngừng, nàng ta vẫn cắn răng chịu đựng không hề kêu đau một tiếng. Kim Lão Hắc ta cả đời này không bao giờ khâm phục bất kỳ nữ nhân nào, nàng là người đầu tiên khiến ta nể phục như thế."

Sau đó cười khổ: "Không phải là nàng không xứng đáng với ta, mà là ta không xứng đáng với nàng ấy."

Phương Quân Càn cảm thấy vô cùng chán nản: "Xứng hay không xứng chưa đến lượt ngươi quyết định, tiểu Diêu trong lòng cũng hiểu rất rõ."

"Vu Thiến vừa khả ái, lại vừa ôn nhu, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa dạng dạng tinh thông, còn ta thì sao? Chỉ là một tên thất phu thô kệch, ngay cả thi từ bẻ đôi cũng không biết, tuyệt đối không thể cùng nàng ngâm thi tác đối, cho dù hai người bọn ta miễn cưỡng ở cùng một chỗ, tương lai nhất định sẽ đường ai nấy đi do bất đồng quan điểm. Huống chi...

Tiểu Diêu là người hòa nhã rất hiểu ý người khác, lại quen biết rộng rãi, trong số đó, toàn là những cậu ấm cao to đẹp trai, có tiền, có quyền, Kim Lão Hắc ta chỉ có hai bàn tay trắng, trong nhà còn có một mẹ già cần phải chăm sóc, ta có thể cho nàng những gì? Ta cái gì cũng không có! Ta làm sao có thể không biết xấu hổ làm lỡ đời người ta, ta làm sao có thể không biết xấu hổ khiến cho người ta theo ta cả đời chịu khổ! "

Nụ cười bi thống nở trên khuôn mặt ngăm đen như được phủ lên một lớp bụi trần u khuất, Hắc Tử nức nở vài tiếng như muốn tan vào hư không: "Phải! Là ta không xứng đáng với nàng ấy. . ."

Phương án tác chiến đánh vào mục tiêu: Kim Lão Hắc, thất bại.

Nhưng Phương Thiếu Soái của chúng ta quyết không chịu thua càng không nản lòng, giữ vững phương châm: "Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tằng sa" (1). Thế là hắn lại quay sang tìm nạn nhân tiếp theo, Diêu Vu Thiến đồng chí, để thực hiện công tác quán triệt tư tưởng.

Ai ngờ vừa nói ra suy nghĩ của mình, Diêu Vu Thiến liền đỏ mặt xua tay bạt mạng: "Không thể nào! Không thể nào. . . Ta chưa bao giờ nghĩ qua việc đó. Thiếu soái ngài chắc cũng biết, ta xuất thân không sạch sẽ, người ta gia thế thanh bạch, ta không xứng. . . Ta chỉ cầu thỉnh thoảng giúp hắn giặt quần áo, nấu cơm cũng cảm thấy mãn nguyện rồi."

Phương án tác chiến đánh vào mục tiêu: Diêu Vu Thiến, thất bại.

Phương tiểu bảo quả thật rất muốn bóp cổ cả hai người bọn cho hả cơn giận trong lòng này a!

Hắn thật không hiểu nổi, rõ ràng tình chàng ý thiếp rành rành ra đó, thế mà hết lần này đến lần khác đều giấu nhẹm trong lòng, không chịu biểu lộ tình cảm với nhau, nếu tiếp tục như vậy, thì đến khi nào mới có thể tu thành chính quả được a~

"Tiểu Phong tử, gọi Dư quân y đến đây cho ta!"

Ngay lập tức, Tả Hiểu Phong lo lắng nhìn hắn nói: "Thiếu soái, ngươi bị thương ở đâu sao?"

Phương thiếu soái liền phất tay: "Quân tình cơ mật, ngươi chỉ cần gọi hắn tới đây là được."

Dư quân y, tên thật là Dư Nghi Nhân, nghe đâu hắn chính là tôn tử đời thứ bốn mươi chính của Bách Thảo Thần Y, Dư Nhật -- Tất nhiên, là giả hay thật cũng không cách nào khảo chứng. . .

Phương thiếu soái lập tức đi thẳng vào vấn đề, nở nụ cười tà mị rồi nhẹ nhàng nói một câu: "Dư thần y (Đây là cách xưng hô mà Dư y nhân thích nghe nhất), ở chỗ ngươi có phương thuốc nào có thể thôi tình trợ hứng hay không? Cống hiến một chút đi!"

Dư y nhân cứng họng nghẹn lời: "Thiếu. . . Thiếu soái, ngươi muốn làm gì? Cái chuyện tán tận lương tâm này. . ." Ít ra ông vẫn còn y đức nha.

"Yên tâm đi, bổn soái hứa với ngươi: Tuyệt đối không dùng nó để làm những việc bỉ ổi hạ lưu qua loa cẩu thả đâu! Rốt cuộc là ngươi có hay không? Đừng có nói với ta: Ngươi thân là hậu nhân của Bách Thảo Thần Y mà ngay cả xuân dược cũng không biết bào chế nha."

"Có thì tất nhiên là có, nhưng mà. . ." Dư y nhân vẫn có chút lo lắng.

Phương Quân Càn nhe răng cười, trầm giọng uy hiếp: "Dư y nhân, ngươi dám chống lại quân lệnh?"

Dư y nhân lập tức liệt kê toàn bộ kho thuốc mà mình có được cho Phương Quân Càn nghe: "Mỹ Nữ Nhất Tiếu Tán, Hưng Dương Đan, Hợp Hoan Tán, Kim Thương Bất Đảo Phương, Hạn Miêu Hỉ Vũ Lộ, Phi Yến Hỉ Xuân Tán, Tỉnh Tửu Hoa, Chiến Thanh Kiều, Trợ Tình Hoa, Ngọc Lộ Kiều, ngài muốn loại nào thì cứ việc nói thẳng a."

~~~~

Chú thích:

1. Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tằng sa: Nam theo đuổi nữ phải trèo đèo lội suối, nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp lụa mỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro