Chương 84: Đem đứa bé đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe đến câu giới thiệu của đứa bé trước mặt, mọi xuy đoán trong thời gian qua đều được xác nhận. Đuôi mắt rũ xuống càng thêm mềm mại, từng chữ từng chữ thoát ra từ miệng của người đàn ông cao ngạo trở nên ngọt như kẹo đường.

"Tiểu Nguyệt, anh mang em đi chơi thế nào?"

Bạch Băng Nguyệt hầu như bị nhốt ở căn biệt thự to lớn này, từ lúc mở mắt chưa từng được thoả thích rong chơi, bé không phải là đứa trẻ có dục vọng phám phá mọi nơi nhưng mỗi ngày đều ở một chỗ thực sự sắp chán chết bé rồi. Nghe đến được đi ra ngoài, bé con vừa hạnh phúc vừa sợ hãi, nếu A Ly về mà không tìm được cô thì thế nào đây? Có phải A Ly sẽ rất giận không?

Như nhìn thấy được sự do dự của Bạch Băng Nguyệt, Bạch Khiết tiếp tục dỗ dành.

"Người bạn nhỏ, nơi chúng ta đến rất lớn, có rất nhiều đồ ngọt cùng trò chơi."

Những thứ đó như là quyến rũ trí mạng đối với một đứa trẻ, bé con không do dự vứt khuôn mặt thương tâm của A Ly qua một bên, hai mắt đều phát sáng, cánh tay ngắn ngủn vươn đến nam nhân ý muốn được ôm.

Bạch Khiết biết bản thân thành công, thoả mãng đón thân thể bé nhỏ đầy mùi sữa vào lòng, nhẹ nhàng mà cẩn thận nâng lên cục thịt nhỏ, lành lạnh nói.

"Nhắn với Lam Ly, nếu muốn gặp đứa bé liền tới Bạch gia." Hắn muốn để Lam Ly đối phó với hai lão nhân ở nhà, để xem hắn còn có thể giở được cái gì thủ đoạn.

Dứt câu, liền ngang nhiên bước ra khỏi cửa lớn, bóng lưng cường tráng để lại phía sau thật nhiều cặp mắt tròn vo nhìn theo.

Hắn-người-người kia cứ như vậy mà đi rồi? Hắn cứ vậy mà ôm tiểu thư nhà họ chạy mất rồi? Có vài người còn bất giác đưa tay sờ sờ cổ, thở dài đau đớn, hôm nay có vẻ sẽ mất mạng nơi đất khách quê người.

Thật ra Bạch Khiết không có ác ý, nếu có thì vệ sĩ đã ngay lập tức nhảy ra bảo vệ Bạch Băng Nguyệt. Hiện tại thấy bé con vì gặp người lạ mà cao hứng, họ cũng không tiện bước ra mà chỉ đứng từ xa quan sát, sự chủ quan của họ khiến cho tình hình này xảy ra. Bạch Khiết không phải kẻ vô dụng, hắn đương nhiên cảm nhận được khí tức xung quanh nên không ngu ngốc động thủ, hắn hiểu rõ bản thân hoàn toàn lâm vào thế bị động. 

Hai người một lớn một nhỏ, một bình tĩnh một háo hức chui vào chiếc xe đợi sẵn trước cửa, chiếc xe đem S-Class trong chốc lát biến mất ở phía cuối con đường.

Bạch Băng Nguyệt bị người lạ ôm cũng không tỏ vẻ ngại ngùng, bé thậm chí còn cười đến mặt bánh bao đều đỏ lên. Cô lúc vào xe rất yên tĩnh, tay nhỏ vì hưng phấn mà nắm lấy âu phục của nam nhân không buông.

Nam nhân ánh mắt dịu dàng nhìn xuống bình sữa nhỏ trong lòng, tâm không biết dâng lên cảm giác gì, đây đúng là bộ dáng của Bạch Băng Nguyệt năm xưa. Cô lúc ở trên xe sẽ không lộn xộn, luôn thật im lặng ngồi một bên, cố gắng khiến sự hiện diện của bản thân trở nên thấp nhất có thể.

Bạch Khiết cảm thấy bản thân sắp lập nên đại công, hắn thật sự đem được đứa trẻ về đến, cũng dùng cách quang minh chính đại nhất làm. Điểm đến đầu tiên của họ sẽ là Bạch thị tập đoàn, INC.

Bạch Băng Nguyệt nhìn đến toà nhà cao chọc trời lại cảm thấy một cỗ quen thuộc, Bạch Khiết thấy cô bé ngây người cũng không nói gì. 

Một tay ôm cô bé vào đại sảnh, Bạch Băng Nguyệt liền không kiềm được trầm trồ, miệng phát ra vài tiếng nấc cục thật nhỏ. Bạch Khiết ánh mắt chưa từng rời khỏi thiên hạ trong lòng, có chút túng quẫn ôm cô bé càng chặt. Hắn không phải là một cái nãi cha, cũng không có kinh nghiệm trông em bé, hôm nay dỗ dành cùng ôm lấy Bạch Băng Nguyệt đã tốn hết tất cả chất xám của hắn.

Một vài nhân viên thấy hắn bước qua liền lễ phép gật đầu, Bạch Khiết không quá để ý, đi đến quầy tiếp tân. 

"Tôi muốn gặp Bạch Băng Thành."

Có thể cô gái này là người mới, cô ấy chỉ lướt mắt nhìn Bạch Khiết một chút, mở miệng hỏi.

"Phó tổng hiện tại đang trong cuộc họp, cho hỏi ngài có hẹn trước không ạ?"

Bạch Khiết trầm ngâm một lúc, cũng không trách cô gái kia không biết hắn, dù gì cô ấy đang làm đúng phận sự của mình, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cầm lên điện thoại, đánh cho phòng họp một cuộc.

Bạch Băng Thành nghiêm túc nghe diễn thuyết, trong tay vẫn còn cầm mẫu bản đồ nhà máy sắp được xây. Tiếng chuông điện thoại của phòng họp vang lên, nữ nhân đang nói cũng buộc phải dừng lại, ngữ khí không vui bắt máy, bên kia đầu dây không chờ cô ta nhiều lời, lạnh lẽo nói. 

"Chuyền điện thoại cho Bạch Băng Thành."

Giọng nói quen thuộc khiến tay nữ nhân kia run một chút, mặt mày sợ hãi nhìn nam nhân cao lớn ngồi ở đầu bàn, trên mặt vẫn là nét ôn hoà pha lẫn xa cách.

"Phó tổng, tổng tài muốn gặp ngài."

Bạch Băng Thành nhướng mày khó hiểu đưa tay nhận điện thoại, cái này ca ca từ sớm đã không thấy, công việc đều bị đẩy hết lên người hắn, hiện tại đang giữa cuộc họp còn có tâm tình gọi điện tán gẫu?

"Ca, anh như thế nào biến mất a?"

Ngoài dự đoán của Bạch Băng Thành, nam nhân giọng nói êm dịu trầm ấm vọng đến.

"Tiểu Nguyệt, mau chào một cái ca ca nữa, một lúc hắn cùng ca ca bồi em."

Camera được bật lên, bên kia màn ảnh là khuôn mặt đáng yêu như búp bê, suối tóc dài được buộc thành hai đuôi ngựa đáng yêu, cặp mắt xanh trong suốt đánh thẳng vào tâm nam nhâm. 

Bạch Băng Nguyệt trong mắt Bạch Băng Thành miệng cười đến mang tai, nhu thuận ngoan ngoãn nhả từng chữ. 

"Ca ca ngươi hảo."

--

Người ta dạo này muốn cắt tóc ngắn lại sợ hối hận, làm sao đây???

Hóng a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro