Chương 85: Gặp Bạch Băng Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại não Bạch Băng Thành dừng hoạt động, không khí trong phòng họp căn đến nghẹt thở.

"Cạch"

Trong chốc lát, bóng dáng cao lớn của phó tổng vụt khỏi phòng họp để lại thật nhiều đôi mắt mờ mịt phía sau, họ có nên tiếp tục cuộc họp không?

Gấp gáp chạy xuống đại sảnh, trong đám đông, Bạch Băng Thành dễ dàng thấy được bóng dáng xuất chúng cùng khí chất đặc biệt của Bạch Khiết. Hắn cấp tốc chạy đến, phong thái trưởng thành cùng khó gần thường ngày đều bị ném ra sau đầu.

"Ca! người đâu."

Bạch Khiết biết Bạch Băng Thành rất nhanh sẽ đến nhưng cũng không nghĩ sẽ nhanh đến vậy, hắn xoay người, trên tay ôm một đứa bé như một con búp bê. Búp bê trên tay Bạch Khiết lập tức bị cướp đi, mặt hắn đen lại, nam nhân kia từ đầu đến cuối hoàn toàn không ném cho hắn một ánh nhìn.

Bạch Băng Thành không nghĩ nhiều đến thế, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt ở bảo bối trên tay, biểu cảm hạnh phúc hôn hôn lên đôi má nhỏ. Bạch Băng Nguyệt bị hắn ngang nhiên ăn đậu hủ, khó chịu dùng tay nhỏ chùi đi nước miếng trên mặt, chu chu môi đưa mặt qua một bên.

Bạch Băng Nguyệt cảmh thấy cái này ca ca thật đáng ghét, bé dù gì cũng là một cô gái, cô giáo nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, còn nói những bạn nữ không được cùng những bạn nam thân thân với nhau, nếu không chính là đứa trẻ hư. Hiện tại ca ca này đi thân thân bé, chẳng khác nào ca ca là đứa trẻ hư?

Thật ra những lời hoa mỹ như vậy bé đều không hiểu nhưng bé biết được bạn nam không được tuỳ tiện chạm vào bạn nữ. 

"Khục"

Bạch Băng Thành quan sát biểu hiện của bánh bao trong lòng, không kìm được cười ra tiếng, nhân viên xung quanh  xém chút đánh rớt tim. Phó tổng của bọn họ mỗi ngày đều mang bộ mặt cao ngạo kiêu kỳ, thật sự khiến người khác cảm thấy khó gần, hiện tại hắn cười lên, giống như là mùa xuân năm nay một lần nữa quay lại vậy, khiến người khác không kiềm được trố mắt ra nhìn.

Nam nhân bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng đưa lên nắn đôi má mềm, thoả mãng xoa xoa vài cái. 

Bạch Băng Nguyệt hiện tại là bốn tuổi nhưng bé nhìn không khác ba tuổi mấy, cơ thể quá gầy và nhỏ nhắn, nếu không phải Lam Ly không hài lòng với cách xương tay cùng xương chân cô bé đều lộ ra, cố gắng bồi bổ, thì một chút thịt này hầu như sẽ không có để mà nắn đi nắn lại.

Bạch Băng Thành ánh mắt đau lòng nhìn bé, trên bàn tay nhỏ là vô vàng vết răng, sâu đến mức đáng sợ. Hắn biết những vết thẹo này là từ đâu mà có cũng biết được lý do chúng xuất hiện, càng nghĩ càng cảm thấy chua xót. Một lần nữa hôn hôn đôi má hồng, hôn đến miệng đều cảm nhận được mùi sữa béo ngậy, tâm cũng dần bình ổn trở lại.

"Xin chào Tiểu Nguyệt, ca ca hôm nay bồi em chơi thế nào?" Chơi chút có là gì? Hắn sẵn sàng quỳ xuống cho cô cưỡi lên đầu. 

Bạch Khiết đứng từ xa nhìn trong lòng có chút khó chịu, từ nhỏ đến lớn Bạch Băng Nguyệt thích nhất chính là hắn, cho dù bị hắn hất hủi cô cũng chưa từng buông tay một lần, chính là hắn còn chưa hôn cô một cái nào đâu. 

Đưa tay giật lấy thân thể bé nhỏ, trong mắt đều là không cam lòng, môi bạc điên cuồng hôn lên hai má bánh bao. 

Bạch Băng Nguyệt còn nhỏ, da lại nộn lại mềm, bị bọ họ không kiềm chế dày xéo làm cho bé khó chịu chết mất, từng ngón tay nhỏ ấm ức nắm chặt lấy áo sơ mi thẳng tắp, nước mắt như thuỷ tinh từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Bé khóc hầu như không phát ra tiếng, cho đến khi Bạch Khiết nếm được chút ướt át liền bất ngờ nhìn lên. Đối diện cặp mắt sâu thẳm của hắn là đôi song đồng tử trong suốt long lanh, hai suối nhỏ không ngừng chảy xuống như đang lên án Bạch Khiết hắn là kẻ tội lỗi đầy mình. 

Họ là hai đại nam nhân đến sữa em bé còn chưa đụng vào thì làm sao biết dỗ dành trẻ nhỏ, thế là chân tay luống cuống ôm lấy thiên hạ trong lòng, gấp gáp đi vào thang máy, bên miệng khó khăn phun lời ngọt ngào.

"Tiểu nguyệt không khóc, anh cùng cái ca ca kia liền đem em đi chơi tốt có phải không?"

"Tiểu nguyệt thích bánh ngọt đúng không? Ca ca sẽ gọi người mang đến."

Bạch Băng Nguyệt là một đứa trẻ ngây thơ, tai nhỏ nghe được hai chữ bánh ngọt liền bị mê hoặc, có chút không kiềm được rụt rè gật đầu. Lam Ly nghe nha sĩ khuyên không nên cho bé ăn đồ ngọt khiến đồ ngọt ở trong biệt thự là một thứ hiếm hoi, bé lâu lâu mơ đến sẽ chảy nước miếng không ngừng.

Hôm nay không có Lam Ly ở đây cũng có thật nhiều đồ ngọt, bé có thể thoả thích ăn.

Hai nam nhân thấy Bạch Băng Nguyệt không tiếp tục khóc, kính đáo đánh cái thở dài nhẹ nhõm, đến phòng tổng tài liền đặt cô xuống ghế. Bạch Băng Nguyệt muốn làm một đứa trẻ ngoan, bé muốn được ăn bánh, cả người mang bộ dáng nghiêm túc thẳng lưng trên ghế, hai tay nắm thành nắm đấm đặt lên đùi, hai mắt chưa từng rời khỏi cánh cửa lớn.

Bạch Băng Thành nâng cô lên đặt vào lòng, trên tay là đĩa bánh ngọt, trong mắt đều là sủng nịnh, từng ngón tay đều toát ra vẻ dịu dàng.

"Nào, mở miệng."

Cảnh tượng quen thuộc khiến mặt bánh bao nộn trở nên xanh xao, mắt cũng lại lần nữa ướt át, lúc này rất giống, rất giống như lúc anh ba nỗi giận.  

--

Manh chết tôi 

Hóng a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro