Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33 Lông mi màu đen.

"Nếu ngươi đã không còn tác dụng gì nữa, thì cho ta một lý do để thả ngươi đi." Daniel bỗng chốc hóa thành ác ma mỉm cười, đằng sau lưng hắn dường như xuất hiện một đôi cánh mà đen vỗ vỗ, toàn thân lộ ra hơi thở âm u chứa đầy ác ý.

Cách Ngôn cũng không quá sợ hãi, ngay từ khi còn ở trên phố, Daniel người này đã bị cậu coi là cùng một dạng người với tên Rex hung tàn, cậu suy nghĩ một lúc: "Kẻ thù của ngài chằng phải là đoàn trưởng Roch sao?"

"Sai, là Sói Đen, chính ngươi cũng nói ngươi là một thành viên của Sói Đen." Tuy rằng người chịu trách nghiệm chủ yếu vẫn là đoàn trưởng Roch, nhưng mà chỉ một đoàn trưởng Roch làm sao có thể làm tiêu tan mối hận của Daniel được, người chết chính là con trai bảo bối của hắn, Alva đáng yêu như vậy, thằng bé mới có mười ba tuổi, đang ở độ tuổi hoạt bát vô ưu vô lo đẹp đẽ nhất, vậy mà người đã không còn nữa, nghĩ đến điều này, mặt Daniel nháy mắt trở nên âm trầm khủng bố.

Cách Ngôn quả thật rất may mắn khi người tới trả thù đầu tiên là Daniel, nếu là Tanggele hoặc vợ của Daniel, với tính cách dữ dằn của bọn họ căn bản sẽ không có kiên nhẫn như vậy nói chuyện cùng cậu, người của Sói Đen cũng không có khả năng chỉ chết một nửa.

"Không không không, kỳ thật ta cũng không thể xem như là thành viên của Sói Đen, ta chỉ là vừa khéo đi theo Carlos cùng nhau rèn luyện thôi, lần này nếu ta trở về thủ đô chắc chắn sẽ không còn đi chung đường với người của binh đoàn Sói Đen nữa." Cách Ngôn vừa nghe thấy thế lập tức phủi sạch quan hệ.

"Carlos chính là người mà Roch đang tìm?"

Cách Ngôn sửng sốt một chút, điểm chú ý của người này có điểm hơi kì quái, nhưng lại rất biết bắt lấy trọng điểm, "Là hắn, ngoài ra còn có hai người nữa."

"Bọn họ đã chết?" Daniel đột nhiên hạ mắt.

Tin tức của Alva nếu như đã truyền tới trong tai của binh đoàn Alice, không có lý do nào bọn họ lại không biết đoàn trưởng Roch đang tìm ba người Carlos, Cách Ngôn không biết vì lý do gì mà hắn đột nhiên chú ý tới điểm này, cũng không có gì mà phải giữ bí mật.

"Đội trưởng, Carlos chính là thiếu gia của gia tộc Strecht, địa vị trong gia tộc cũng không hề nhỏ, hắn chết, gia tộc Strecht chắc chắn sẽ rất giận dữ, hẳn là Sói Đen bảo vệ không tốt, trong chuyện này Roch không trốn được có một phần trách nghiệm." Thuộc hạ dường như đã từng nghe tới Carlos, đột nhiên ánh mắt sáng lên, không thể không nói đầu óc của hắn suy nghĩ rất nhanh, lập tức liền nghĩ đến điểm trọng yếu.

"Ngươi nói không sai, chỉ là như vậy còn chưa đủ." Thanh âm của Daniel chợt hạ thấp xuống, biểu tìm có chút dọa người.

Cách Ngôn nghe tới đây, nội tâm lập tức kích động, về mặt nào đó thì bọn họ cũng coi như là đứng trên cùng một chiếc thuyền, có lẽ cậu có thể lợi dụng cơ hội này.

"Người anh em này dường như có ý tưởng, không bằng nói một chút cho chúng ta nghe?"

Thanh âm đầy thích thú của Daniel bỗng đem suy nghĩ của Cách Ngôn kéo trở lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đám người đang nhìn chằm chằm cậu, khiến cậu có chút áp lực, nghĩ nghĩ một chút cậu liền nói: "Cũng không phải là ý tưởng gì, ngài nói vậy liền biết tin đồn về Thánh Thú, đoàn trưởng Roch nguyên bản muốn bắt con Thánh Thú này về để chuộc tội, nhưng mà nhiệm vụ thất bại."

"Cho nên?"

Cách Ngôn thấy bọn chúng không dao động, lại nói: "Có người nói với ta, đoàn trưởng Roch nếu cứ như vậy quay trở về thủ đô thì kết cục của hắn sẽ không quá tốt, nếu ngài muốn báo thù thì có thể xuống tay ở phương diện này."

"Tiếp túc nói." Daniel bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Tiếp túc nói cái lông, hắn đã nói xong đâu? Cách Ngôn trong lòng chửi, nhưng lời này trăm triệu lần không thể nói ra, nếu chọc vị này không vui, hắn không đánh cậu mà trực tiếp làm gỏi cậu thì làm sao bây giờ cậu, đành phải cố gắng căng da đầu chịu đựng mà tiếp túc.

"Đoàn trưởng Roch muốn bắt Thánh Thú đơn giản là vì hắn cảm thấy ba người Carlos đã chết, cho nên về sau hắn cũng không có tận tâm tận lực đi tìm, ngược lại một lòng muốn đi bắt Thánh Thú, chúng ta có thể truyền tin này ra, quy tội do sơ sẩy của đoàn trưởng Roch dẫn đến cái chết của bọn họ."

"Xem ra ngươi thực sự không phải thành viên của Sói Đen, lời này nếu để tên thô thiển như Roch nghe được, hắn nhất định hận không thể giết ngươi." Daniel cười tủm tỉm nhìn Cách Ngôn, cảm thậy mười phần thú vị.

"Ta vỗn dĩ cũng không phải." Cách Ngôn xấu hổ cười, còn không phải do các ngươi ép.

"Nói thực ra, ngươi có thù với hắn đúng không?" Daniel rất có hứng thú hỏi.

Cách Ngôn đảo mắt, rũ lông mi: "Không phải là thù hận lớn gì, chẳng qua là ta không quá thích binh đoàn Sói Đen, ta không giống với Carlos, ta không phải quý tộc, ở trong mắt những người đó, ta chỉ là tùy tùng của Carlos mà thôi...." Lời nói lấp lửng làm người ta phải suy diễn.

Mọi người lập tực lộ ra biểu tình khó trách, những người thật thà lập tức biểu lộ sự khinh thường với binh đoàn Sói Đen, ở trong binh đoàn Alice của bọn họ sẽ không có khả năng xảy loại chuyện này, chỉ cần ngươi nỗ lực, chẳng sợ thực lực của ngươi không mạnh bằng người khác thì cũng sẽ được mọi người tôn trọng.

Daniel nhìn chằm chằm mặt của Cách Ngôn, đột nhiên lộ ra thanh âm kinh ngạc: "Lông mi của ngươi thế nhưng lại là màu đen."

Mọi người: "....."

Cách Ngôn trong lòng nhảy dựng, trời ạ, sẽ không bị phát hiện chứ?

Đám thuộc hạ hiển nhiên không nghĩ tới suy nghĩ của Daniel lại không giống người thường như vậy, một trận im lặng đi qua mọi người liền theo bản năng mà nhìn về phía đôi mắt của Cách Ngôn, lập tức kinh ngạc, một người hô: "Thật sự là màu đen, ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy hiện tượng này đó, quá kỳ quái."

Những người khác sôi nổi hùa theo, lực chú ý của bọn họ bất giác liền rời đến lông mi của Cách Ngôn.

Cách Ngôn thầm nghĩ, sớm biết như vậy đã không rũ lông mi, cậu bao lâu mới rũ một lần a, rũ ra bóng ma tâm lý thì phải làm sao bây giờ, lần sau gặp lại Rex nhất định phải bảo hắn mang chính mình đi nhuộm lông mi, hy vọng thế giới này có thuốc nhuộm cho lông mi.

Cũng may Daniel cũng chỉ nói như vậy, cũng không có ý tưởng khác, những người khác cũng càng không có nghĩ quá nhiều.

Cách Ngôn lại bị dẫn đi, rốt cuộc thì bọn họ cũng vẫn sẽ khômg có khả năng vì lời nói của cậu mà tin tưởng cậu, chẳng qua đãi ngộ lần này là một căn phòng trống tốt hơn rất nhiều, bọn họ bố trí cho cậu một phòng đơn.

Có giường, có chăn, không cần ngủ dưới đất, mạng nhỏ cũng coi như được bảo toàn, vì thế đêm đầu tiên bị bắt đi, Cách Ngôn ngủ đặc biệt ngon, thế cho nên thời điểm người nào đó tìm thấy cậu khuôn mặt cực kỳ đen.

Vốn dĩ Cách Ngôn sẽ được nhẹ nhàng đánh thức, nhưng lại oạch một cái ngã xuống giường, đau đến mức cậu liền mở to mắt, còn không kịp kêu đau đã bị bóng đen lẳng lặng đứng ở đầu giường làm cho hoảng sợ, vừa muốn lớn tiếng kêu lên liền phát hiện mình không mở miệng được, thoáng chốc dũng khĩ đều biến mất, giết người diệt khẩu? Hay là cướp tiền, chính là cậu không có giàu, chẳng lẽ là cướp sắc?

Bởi vì biểu tình phong phú của người đang ngồi dưới đất mà lông mày của nhăn thành một đoàn, "Xem ra ngươi muốn vĩnh viễn ở lại đây."

Nghe đến thanh âm quen thuộc, Cách Ngôn lập tức mắt đỏ hoe dường như sắp khóc, "Nói bậy nói bạ gì vậy, ta một chút cũng không nghĩ sẽ ở lại chỗ này." Nói xong cậu phát hiện mình có thể mở miệng.

"Ngươi như thế nào tìm được nơi này?" Cách Ngôn lại hỏi.

Rex không có trả lời, hắn đảo mắt nhìn qua căn phòng một lượt, "Alice đối đãi với tù binh như thế này sao?"

Cách Ngôn không so đo, cậu đã sớm luyện thành thói quen Rex sẽ như vậy, hơi đắc ý nói: "Đương nhiên không có khả năng rồi, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai, bằng vào khuôn miệng dẻo dai của ta....."

"Ngươi nói gì vậy?" Rex cắt đứt lời nói của cậu, biểu tình nghiêm túc nhìn cậu, trong bóng tối đôi mắt của hắn sắc bén.

Cách Ngôn chỉ lo vui vẻ mà không phát hiện, liền đem hội thoại ban ngày nói cho hắn, "Bọn họ đối vời lời nói của ta vẫn còn nghi ngờ, ta cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này, nếu ngươi đã đến, chúng ta bây giờ liền chạy?"

"Không." Rex nghe xong lời nói của cậu lập tức sinh ra một ý tưởng khác, hắn sẽ không đem vận mệnh của mình đặt trong tay người khác, mà đối với những người có thể uy hiếp hắn, hắn sẽ nghĩ cách bóp chết, chuyện của Carlos hắn chỉ có tám phần nắm chắc, còn hai phần biến cố liền nằm trong tay của hai người Roch và Marvin, nguyên bản hắn nghĩ sẽ lại tìm thời cơ, không nghĩ tới cơ hội lại nhanh như vậy đưa tới cửa.

"Không cái gì?" Cách Ngôn hỏi.

Ánh mắt của Rex dừng ở tò mò trên mặt Cách Ngôn, "Ngươi hiện tại không thể rời đi, ta còn có một kế hoạch khác, yêu cầu ngươi phải trở thành quân cờ của ta."

"...." Cách Ngôn, trực tiếp trước mặt người khác nói bọn họ là quân cờ như một lẽ đương nhiên như vậy thật sự ổn sao?

Rex đem kế hoạch của hắn nói cho Cách Ngôn, hai người mưu đồ bí mật một giờ, hắn mới rời đi, Cách Ngôn hướng bóng của hắn mà vẫy vẫy tay, cực kỳ mong mỏi muốn nói một câu dẫn ta theo với.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro