Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Tâm lý hư vinh.

Độ phô trương của vị khách thứ hai cao hơn vị khách đầu tiên không ít, đám tùy tùng hộ vệ nhiều hơn mười mấy người, một đám người đứng ở trước sạp của bọn họ, thật giống như ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài vậy.

"Ba thẻ phòng này giá bao nhiêu?" Người mở miệng vẫn như cũ là tùy tùng, đối phương cũng rất dứt khoát, hơn nữa nghe khẩu khí, thì có vẻ bọn họ muốn cả ba thẻ phòng.

"Một thẻ phòng giá 1500 đồng vàng, không mặc cả." Cách Ngôn bình tĩnh mà nói. Il quay đầu lại trừng lớn mắt nhìn cậu.

Tên tùy tùng cũng không ngoài ý muốn nhăn mi, nhưng hắn cũng không giống kẻ đầu tiên mặc cả, mà trở về bên người thiếu gia nhà mình thuật lại một chút, vị thiếu gia kia trông có vẻ chờ lâu đến sốt ruột không còn kiên nhẫn nói một câu "Một ngàn năm liền một ngàn năm, bổn thiếu gia cũng không có thiếu một tí tiền này.", thanh âm loáng thoáng truyền tới.

Cách Ngôn ưu thương ngẩng đầu lên, mẹ nó, sớm biết vậy đã ra giá hai ngàn rồi.

"Cả ba thẻ phòng chúng ta đều lấy." Tùy tùng đi tới ném một túi tiền lên bàn bọn họ, Cách Ngôn cũng không có đếm, trực tiếp đem thẻ phòng ném cho bọn họ, cười tủm tỉm mà nói" "Thành giao, ta tin tưởng các ngươi sẽ không cố ý thiếu chúng ta một đồng tiền vàng nào đâu."

Tên tùy tùng nghe vậy trong lòng lại trở nên thoải mái không ít, cảm giác được người xa lạ tín nhiệm quả thực rất tốt.

Il cả người đều choáng váng.

Sau khi đem túi tiền thu vào, Cách Ngôn hạ biển quảng cáo xuống, sửa lại Quán trọ Bất Tư thành tên của một quán trọ khác, nhưng vẫn như cũ là ba thẻ phòng thượng hạng.

Cách làm này khiến cho những người xung quanh sớm chú ý tới bọn họ lộ ra biểu tình kinh ngạc, ban đầu họ cho rằng hai người này vì thiếu tiền nên mới đem bán thẻ phòng thượng đẳng, nhưng mà bọn họ cũng nhìn không giống người thiếu tiền, đến khi nhìn thấy động tác của Cách Ngôn, mọi người liền biết hóa ra bọn họ đã có tính toán từ trước, trong lúc nhất thời không ít người cảm thấy hâm mộ hai người, tâm tư cũng hơi lung lay cân nhắc xem có nên học tập phương pháp kiếm tiền của mấy người này không, nhưng mà lúc này có rất nhiều quán trọ đã chật ních người, muốn học cũng không thể nào thực hành được.

Lúc sau bọn họ lại thuận lợi bán ra vài cái thẻ phòng, Cách Ngôn phát huy đầy đủ khả năng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đặc biệt của mình, mỗi người khác nhau lại bán ra một cái giá khác nhau, sinh ý cực kỳ tốt, sau đó thanh danh truyền xa, thế nhưng một lúc sau lại cùng lúc có hai đám người đồng thời tìm tới cửa, bọn họ cho rằng chỉ còn lại có ba thẻ phòng này thôi, liền tranh chấp với nhau.

Cách Ngôn nói với hai người đó ai ra giá cao hơn thì sẽ nhận được, hai đám người liền liên tiếp nâng giá, cuối cùng tiêu đến ba nghìn đồng vàng, lần mua bán này lợi nhuận cực lớn, còn người kia không mua được định dẫn người chuẩn bị đi thì lại bị cậu gọi lại, bán hai nghìn đồng vàng một thẻ phòng cho hắn, cuối cùng trừ đi vốn ban đầu bỏ ra, bọn họ đã kiếm được ba trăm nghìn đồng vàng.

Kỳ thật chính Cách Ngôn cũng không nghĩ tới có thể bán được nhanh như vậy, cậu quả nhiên là vẫn xem nhẹ khả năng tiêu pha của mấy kẻ có tiền.

Il chưa bao giờ biết rằng đồng vàng lại kiếm được dễ dàng như vậy, càng ngày càng lún sâu, hiện tại thì hắn đã chết lặng, đại khái là mặc kệ Cách Ngôn làm ra bất kỳ sự tình kinh thiên động địa nào thì hắn đều sẽ không kinh ngạc nữa.

"Mặt trời rất nhanh sẽ lặn, còn lại ba thẻ phòng thì ngày mai lại bán đi." Cách Ngôn nhìn sắc trời ngày càng tối, sung sướng quyết định.

Il đờ đẫn đi theo cậu, hắn đã hạ quyết tâm, Cách Ngôn nói cái gì thì chính là cái đó, hắn tuyệt đối sẽ thuận theo vô điều kiện.

Ngay lúc Cách Ngôn chuẩn bị thu lại dụng cụ, một thanh âm bảo bọn họ chờ một chút đột nhiên vang lên từ xa.

Sau một hồi lâu, chủ nhân của thanh âm đã đột phá một cửa ái khó khăn nào đó mà đi đến trước mặt bọn họ, đây chính là đám người đầu tiên ghé thăm quầy hàng của bọn họ hồi chiều, mở miệng vẫn là tên tùy tùng kia.

"Ba phòng thượng đẳng của Quán trọ Bất Tư chúng ta đều muốn, giá cả không là vấn đề." Tên tùy tùng thở dốc không ra hơi nói ra lời này, rốt cuộc cũng muốn mua.

Cách Ngôn cười tủm tỉm chỉ vào biển quảng cáo còn chưa có cất, "Thật ngượng quá, sau khi các ngươi đi không lâu thì ba thẻ phòng của Quán trọ Bất Tư đều đã bán rồi, hiện tại chỉ còn lại một phòng thượng đẳng và hai phòng trung đẳng của nhà trọ này thôi, đây là ba thẻ phòng cuối cùng rồi."

Tên tùy tùng nhìn tên quán trọ, lập tức có chút không hài lòng, cấp bậc của quán trọ này so với Quán trọ Bất Tư có hơi chênh lệch một chút, nhưng mà nghe đến câu cuối cùng của cậu, hắn cũng lại không còn do dự nữa, "Ba thẻ phòng này chúng ta đều muốn."

"Được rồi, phòng thượng đẳng giá hai nghìn đồng vàng, phòng trung đẳng giá 1500 đồng vàng, tổng cộng là năm nghìn đồng vàng." Cách Ngôn bày ra chiêu sư tử ngoạm không hề thở dốc.

"Buổi chiều chỉ có giá một nghìn đồng vàng, lúc này mới cách bao lâu mà giá liền tăng gấp đôi, ngươi đây là muốn ăn cướp phải không." Tên tùy tùng đen mặt.

"Cảm thấy chúng ta muốn cướp của các ngươi? Vậy thì quên đi, đừng làm phiền chúng ta thu dọn cửa hàng nữa." Cách Ngôn cất bàn rồi dọn biển quảng cáo, quay đầu kêu Il chuẩn bị về nhà.

"Từ từ." Chủ nhân của tên tùy tùng rốt cuộc mở miệng, thấy Cách Ngôn nhìn lại liền lập tức nói: "Dựa theo giá của ngươi, ta mua."

Cách Ngôn ném cho hắn một ánh mắt tán thưởng, vị này xem ra cũng thông minh, phải biết rằng chờ đến ngày mai thì không nhất định sẽ là cái giá này nữa đâu, cậu hiện tại cảm thấy hối hận vì sao hai ngày trước lại không mua thêm mấy thẻ phòng nữa.

Bán đi ba thẻ phòng cuối cùng, Cách Ngôn và Il liền trở lại Tiểu Ốc Á Di.

Tiến vào bên trong liền phát hiện mọi người đang sôi nổi bàn tán lập tức im lặng, không ít người thế nhưng lại nhìn về phía bọn họ, ánh mắt có tò mò, cũng có hâm mộ, càng có cả những biểu tình vi diệu, có mấy người ánh mắt lập lòe, dường như đang đưa ra chủ ý gì đó.

Cách Ngôn lập tức liền phát hiện, nhưng sớm đã chuẩn bị tâm lý nên cậu cũng không quá để ý, sạp của bọn họ ở cùng một con phố với nơi này, lại hấp dẫn nhiều người như vậy, khẳng định là đã sớm truyền đến Tiểu Ốc Á Di, bình tĩnh bảo người hầu đem cơm lên cho bọn họ, hai người an vị ở đại sảnh ăn cơm.

Il chỉ lo vui vẻ, căn bản không phát hiện bọn họ đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, thẳng đến thời điểm ăn xong, bỗng nhiên nghe thấy có mấy người ở bàn bên cạnh đang bàn tán về bọn họ, mới biết được sự việc của bọn họ đã lan truyền, lập tức cảm thấy hơi ngượng ngùng, hắn liếc mắt nhìn Cách Ngôn một cái, phát hiện cậu vẫn như bình thưởng không cảm thấy gì, không biết vì cái gì, đột nhiên hắn cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Ăn xong, hai người liền trở về phòng chia tiền.

Mấy nghìn đồng vàng sáng chói lấp lánh bị Cách Ngôn đổ ra giường, ánh sáng chói lóa suýt nữa chói mù bọn họ.

Hô hấp của Il trở nên dồn dập, hắn chưa từng thấy được nhiều tiền như vậy, thiếu chút liền nhào vào đống tiền.

Cách Ngôn đem vốn thu lại, đồng vàng còn lại thì theo tỉ lệ cũ chia một phần năm cho Il, nhưng lần này Il lại rất kiên định cự tuyệt, hắn chỉ lấy một ngàn đồng vàng, hắn biết rõ trong toàn bộ quá trình hắn không hề có làm gì cả, tiền vốn cũng là trước đây Cách Ngôn chia cho hắn, nhiều đồng vàng như vậy hắn thật sự không có cách nào mà yên tâm nhận lấy được.

Cách Ngôn lần này cũng không có kiên trì, cậu đem toàn bộ đồng vàng còn lại thu vào, đây là tiền riêng của cậu, cậu cũng không có dự định dùng kim tạp mà Rex cho cậu, về sau nếu như lại gặp cơ hội kiếm tiền tốt nào thì ít nhất cậu vẫn sẽ có vốn.

Lúc này bọn họ còn không biết, ý tưởng kiếm tiền đột phá này của Cách Ngôn về sau liền trở thành phong trào, mấy thành trì lân cận cũng chịu ảnh hưởng, thế cho nên mấy tên phe vé trở nên hoành hành, khiến cho người khởi xướng là Cách Ngôn bị mắng chửi thậm tệ, cũng may không có ai biết được cậu là người khởi xướng, bằng không khó đảm bảo được một ngày nào đó đột nhiên có một người từ đâu xông ra thọc cậu một đao.

Buổi tối hôm đó, có một thanh niên quý tộc đến phòng Isaac ở Tiểu Ốc Á Di, nếu Cách Ngôn nhìn thấy người này, nhất định sẽ nhận ra, người này chính là người đầu tiên chiều hôm nay coi tiền như rác mà mua thẻ phòng của cậu. (là cái anh đến đầu tiên nhưng lại mua cuối cùng á)

"Các ngươi biết không, ta cảm thấy hôm nay thật là điên rồi." Thanh niên vừa vào cửa liền đối với hai người bạn tốt oán giận, biểu tình vẫn giữ nguyên vẻ không thể tưởng tượng nổi, không đợi bạn của hắn lên tiếng, hắn liền cầm một thẻ phòng ném tới trước mặt bọn họ, thần bí mà nói: "Biết đây là cái gì không?"

Isaac và Andrew liếc nhau, đột nhiên cười cười.

"Các ngươi nhất định đã nghe qua, ta liền biết các ngươi muốn chê cười ta, hai nghìn đồng vàng một thẻ phòng, ta đời này vẫn chưa bao giờ từng ở phòng quý như vậy, biết là giá cao quá mức, ta thế mà thật sự vẫn mua, ta nghĩ lúc đó chắc hẳn ta choáng váng đến mức không nghĩ được gì." Người thanh niên quý tộc tên là Á Duy, hắn kỳ thật cũng không thiếu một ít tiền này, nhưng mà sau khi xong việc lại cảm thấy thực sự là quá lỗ, cho nên mới đến nói cho hai người bạn tốt của mình.

"Ngươi không phải là do choáng váng mới mua, mà là do hắn ta hiểu được tâm lý tiêu tiền như rác của các ngươi." Isaac khá am hiểu nói, bởi vậy đối với phương pháp của Cách Ngôn tương đối hiểu rõ.

"Các ngươi nghĩa là sao?" Á Duy trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy hắn đây là đang kỳ thị chính mình.

Isaac nhún vai, "Đó chính là mấy người coi tiền như rác giống ngươi, cái gọi là tâm lý tiêu tiền như rác kỳ thật chính là tâm lý hư vinh của các ngươi, chỉ cần nắm chắc điểm này, không lo không kiếm được tiền."

"Theo lời ngươi nói, nếu mỗi người đều nắm chuẩn điểm này, chẳng phải mỗi người đều giàu có hay sao?" Andrew ở một bên tò mò hỏi.

"Không chắc chắn là như vậy, còn phải xem đối tượng là ai dùng phương pháp gì, hắn nắm bắt thời gian rất tốt, thời điểm này cách ngày tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng còn có năm ngày, trong khoảng thời gian này mọi ngươi không có khả năng sẽ không ra ngoài, nhất định phải giao thiệp với người khác, trong hai người các ngươi ai nguyện ý khi cùng người khác nói chuyện phiếm liền nói mình đang ở một quán trọ điều kiện không tốt?"

Lời này lập tức khiến bọn họ ngộ ra, Á Duy cùng với Andrew lập tức xấu hổ cười cười, đặc biết là Á Duy, hắn cảm thấy bản thân điên rồi mời mua một thẻ phòng với giá hai nghìn đồng vàng, sau khi được Isaac chỉ ra, thì chính hắn mới phản ứng lại, biết rõ chỉ có điên mới làm nhưng hắn vẫn nguyện ý mua, còn không phải do tâm lý hư vinh sao.

Những người lần này đến tham gia tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng đều là nhân tài trăm dặm có một, người có bối cảnh có thế lực rất nhiều, khó có cơ hội được nhìn thấy toàn bộ những đứa con cưng của trời này tập hợp tại thủ đô, bọn họ dù nhiều hay ít đều sẽ sinh ra tâm lý đua đòi, đương nhiên không có ai muốn mình kém hơn người khác.

Cách Ngôn nắm rất chắc những điều này, cũng biết rõ đối phương dù biết sẽ hao tốn rất nhiều nhưng vẫn muốn làm, nói cho cùng thì chỉ là hai chữ thể diện mà thôi, người nào có thân phận địa vị càng cao, đối với mấy việc như khoe khoang lại càng chú trọng, càng không chịu được việc vứt bỏ mặt mũi của bản thân, đương nhiên không phải ai cũng vậy.

Nếu đối tượng là loại người không có tâm lý đua đòi quá lớn như Isaac, như vậy thì định luật này sẽ không thể nào áp dụng trên người hắn được, nhưng không thể phủ nhận, phần lớn sẽ không thoát khỏi tâm lý hư vinh này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro