Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52 Chấp nhận.

Ngày hôm sau, Rex rốt cuộc cũng đến tìm Cách Ngôn, nơi ở của hắn khá xa so với Khu Sống Động, nên chưa biết được chuyện làm ăn buôn bán của Cách Ngôn, nhưng mà độ nổi của chuyện này vẫn chưa có hạ nhiệt, cho nên khi hắn đến Tiểu Ốc Á Di thì hắn đã đoán được đại khái nhân vật chính là ai.

Nghe được tiếng gõ cửa, Cách Ngôn còn tưởng là người hầu, người hầu phục vụ ở Tiểu Ốc Á Di cực kỳ chu đáo, thường thường sẽ đem một ít đồ ăn vặt đưa đến tận cửa, không đợi Cách Ngôn mở miệng, Il liền chạy ra mở cửa.

"Ngài Rex?"

Thanh âm ngạc nhiên của Il truyền vào trong, không biết vì lý do gì, Cách Ngôn lại cảm thấy hơi chột dạ một chút, ngay cả bản thân cậu cũng không biết vì lý do gì, mới vừa ngồi dậy liền nghe thấy Rex bảo Il xuống dưới lầu, tiếp theo là thanh âm đóng cửa, Rex đi vào trong, khuôn mặt anh tuấn ngũ quan sắc bén, đôi mắt xanh thẳm nhiễm lên một tầng băng.

"Ngươi có lời nào muốn nói với ta hay không?" Rex đi đến trước mặt cậu, thân hình cao lớn đem đến cảm giác áp bách, bị đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm, tuy đã quen với ánh nhìn đó nhưng mà Cách Ngôn vẫn cảm thấy da đầu của mình tê dại.

"Có, ngày hôm qua ta nhờ chuyển nhượng lại phòng cho người khác kiếm được hơn ba mươi nghìn đồng vàng, nếu ngươi muốn, ta có thể chia một nửa cho ngươi." Cách Ngôn giống như một học sinh ngoan ngoãn giơ hai tay lên nhận lỗi với thầy giáo nghiêm khắc trước mặt mình, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị đánh, cậu rất hiểu đạo lý này.

Rex mặt vô cảm nhìn cậu.

Cách Ngôn đau khổ xoắn xuýt một chút, "Vậy thì hai phần ba?"

Rex tiếp tục nhìn cậu chằm chằm.

Cách Ngôn cắn răng một cái, "Ba phần tư, không thể nhiều hơn được nữa đâu."

Tay phải của Rex đột nhiên nâng lên.

"Được rồi, được rồi, toàn bộ đều cho ngươi." Cách Ngôn đã bị dọa sợ.

"Ta không phải đưa cho ngươi một cái kim tạp sao, dùng hết rồi?" Rex nhíu mày nói.

Cách Ngôn vừa nghe liền biết được ý của hắn, nghiêm túc tự hỏi một chút: "Không có, ta chỉ cảm thấy có mấy tên tiêu tiền như rác chạy về phía ta, mấy đồng vàng đó ta không kiếm không được, ai lại ngại bản thân có nhiều tiền chứ?"

Rex: "...."

Nói rất có đạo lý, nếu như mấy tên tiêu tiền như rác mà nghe được lời này của cậu, khẳng định sẽ có người sai người đuổi giết cậu.

"Thu dọn đồ đi, chúng ta cùng nhau đến gia tộc Caroll." Rex vào thẳng chủ đề.

"Hả?" Cách Ngôn đơ ra, đề tài xoay chuyển quá nhanh đi, "Gia tộc Caroll là nhà ngươi? Vì cái gì bây giờ muốn ta đến nhà ngươi?"

Lông mày của Rex nhíu nhẹ một chút, "Cái chết của Aleur và Sasy đã truyền tới trong tai của người nhà bọn họ, mặc dù tộc trưởng gia tộc Strecht có đè xuống một chút, nhưng mà gia tộc Sharp chỉ có Aleur con trai độc nhất ba đời, không giống với Sasy và Carlos, gia tộc Sharp sẽ không dễ dàng tiếp thu kết quả này, mấy ngày nay bọn họ vẫn không có từ bỏ điều tra."

"Ngươi lo lắng bọn họ sẽ điều tra ra ta, nhưng mà không phải toàn bộ chứng cứ đều chỉ ra chuyện đó không có quan hệ với chúng ta sao?" Cách Ngôn không hiểu lắm.

"Người của gia tộc Sharp sẽ không nói đạo lý với ngươi, bọn họ không thể nhằm vào đoàn trưởng Roch được Công Tước che chở, cho nên bọn họ chỉ có thể tìm tới người không có bối cảnh gì như ngươi để phát tiết oán hận."

Nói cách khác chỉ cần biết ngươi có mặt trong chuyện này là được, mấy tên bênh vực người mình ở gia tộc Sharp mặc kệ ngươi có phải người bị hại hay không, Aleur đã chết, ngươi không chôn cùng hắn, thì bọn họ không có cam lòng, so với binh đoàn Alice bọn họ còn vô lý hơn gấp bội.

Cách Ngôn nghe xong thật sự muốn chửi thề, rõ ràng cậu cũng là người bị hại a, tên hung thủ là Rex một chút cũng không bị gì, còn cậu lại phải cẩn thận, quả thực là không có thiên lý mà, nhưng vì mạng nhỏ của mình, cậu cũng không dám tùy hứng, cậu cũng không có đồ vật gì cần thu dọn, trừ bỏ quả trứng vẫn luôn không có động tĩnh mà lúc trước Rex để lại, thì trước khi đi cậu cũng chỉ nói với Il một tiếng.

Nghe được cậu phải rời khỏi Tiểu Ốc Á Duy, Il quả thực không biết phải làm sao.

"Vậy ngươi có quay lại không?"

"Trong khoảng thời gian ngắn thì đại khái sẽ không." Cách Ngôn suy nghĩ rồi nói.

Il do dự nhìn về phía Rex, đột nhiên cắn chặt răng nói: "Ta có thể hỏi ngài Rex một vấn đề được không?"

Rex nhìn hắn, đôi mắt xanh thẳm lạnh thêm mấy phần.

Cách Ngôn nói: "Có vấn đề gì thì ngươi hỏi đi."

Il cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ngài Rex là đại thiếu gia của gia tộc Caroll phải không?"

"Cái gì?" Cách Ngôn không tự chủ được mà phát ra một tiếng nghi hoặc.

Đuỳnh một tiếng, Il bị Rex bóp cổ, lưng bị đập mạnh vào bức tường màu trắng, đại khái là do lực đẩy quá mạnh, cả khuôn mặt của Il đều đỏ.

"Ai phái ngươi tới?" Rex sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm hắn, năm ngón tay chậm rãi xiết chặt lại.

Il chỉ cảm thấy trong nháy mắt không thể hô hấp được, giống như giây tiếp theo hắn sẽ chết, hắn muốn mở miệng giải thích, lại không thể nói ra được lời nào, chỉ có thể gia sức lắc đầu, tận lực thể hiện rằng mình không có âm mưu gì.

Cách Ngôn phát hiện đầu hắn sắp bị vặn gãy, vội vàng khuyên Rex trước tiên nên buông hắn ra, nếu muốn thẩm vấn, cũng phải cho hắn cơ hội để mở miệng chứ.

Rex buông tay.

Il quỳ hai gối xuống đất, dùng sức ho, vừa lúc nãy, hắn hoàn toàn tin rằng Rex muốn giết hắn, nếu không nhờ Cách Ngôn, thiếu chút nữa, hắn thật sự sẽ chết, sau một hồi, hắn mới cảm nhận được sự sống trở lại.

"Hiện tại ngươi có thể nói." Cách Ngôn nhìn về Rex biểu lộ sự thiếu kiên nhẫn, vội vàng nói.

Il nhìn cậu một cái, lại nhìn Rex, hình như có chút ngượng ngùng nói: "Thực sự xin lỗi, chuyện này ta chỉ có thể nói cho một mình đại thiếu gia của gia tộc Caroll biết."

Cách Ngôn: "...."

Rex nói: "Ngươi trước đi ra ngoài một chút."

Tín nhiệm giữa người với người đâu mất rồi?

Ba giây sau, Cách Ngôn đành như một trung thần một mình đứng ngoài cửa, trong lòng mắng hai tên vong ân phụ nghĩa bên trong đến nước bọt bắn đầy đất, nếu không phải nhờ có cậu, cái cổ của Il đã sớm bị Rex chặt đứt, nếu không nhờ có cậu, Rex làm sao có thể nghe được mấy cái bí mật này, còn không phải tất cả đều nhờ vào cậu sao? Mắng tới mắng đi, cậu phát hiện hai người kẻ tám lạng người nửa cân, đều đáng ghét giống nhau, vì thế mắng cả hai người cùng lúc.

Mắng mắng, cậu nhớ tới lúc trước Il xác thật có nói qua là hắn đến thủ đô St.Langer để tìm người, người này xem ra chính là Rex, lúc đó không có nói ra là vì có cậu ở bên cạnh sao, khả năng này rất cao.

Sau mười phút, cửa bị người bên trong mở ra, Cách Ngôn dựa mình ở trên cửa, chân lảo đảo một chút suýt nữa ngã vào bên trong, vội vàng đứng thẳng dậy.

Rex đi ra, biểu tình không còn âm trầm giống lúc trước nữa, chỉ là ánh mắt của hắn lại càng trở nên sâu sa khó dò.

Gương mặt của Il vẫn cứ hồng như lúc nãy, chỉ là lần này không phải do bị bóp cổ, mà là do sung sướng tột độ sau khi hoàn thành sứ mệnh, hắn không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, rốt cuộc thì gia tộc Caroll cũng là quý tộc, một tên bình dân như hắn làm sao có thể dễ dàng tiếp cận những quý tộc như bọn họ chứ."

"Nói xong rồi? Muốn dẫn theo hắn trở về cùng chúng ta không?" Cách Ngôn liếc mắt nhìn Il, rất muốn biết rốt cuộc đối phương đã nói những gì, thế nhưng lại có thể khiến Rex dễ dàng chấp nhận hắn.

"Không cần, chúng ta đi thôi." Rex trả lời không hề do dự.

"Hai người đi thong thả." Il đứng ở của khom lưng hướng bọn họ.

Cách Ngôn quay đầu nhìn hắn một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro